Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Đạo Mênh Mang
Unknown
Chương 8 : Nghỉ ngơi
Đăng Khôi gật đầu tiến lên hai bước, sau đó nhìn lên chỗ lão nhân chỉ ở trên bản đồ, đó đều là trung phẩm động phủ, số lượng không ít.
Đăng Khôi cũng không có quá nhiều do dự, tùy ý lựa chọn một chỗ ở ngoại vi Thiên Vân Thành.
"Đạo hữu chọn trung phẩm động phủ này thì hàng năm cần tiền thuê là hai mươi viên linh thạch, nếu như đạo hữu thuê năm năm trở lên, thanh toán ngay lập tức thì có thể hưởng ưu đãi giảm giá!"
Đăng Khôi thầm nghĩ mặc dù giá cả có chút đắt nhưng thừa dịp trong tay có không ít linh thạch cùng thiên tài địa bảo thì cần phải tranh thủ khổ tu mấy năm để trong vòng ba mươi tuổi đem tu vi tăng lên tới Luyện Khí hậu kỳ trở lên.
Như vậy, sau này hắn mới có một tia cơ hội trùng kích Trúc Cơ Kỳ.
Theo lý thuyết mà nói, tu sĩ tư chất chỉ cần không phải quá kém, như vậy chỉ cần trải qua trăm năm khổ tu, trong mười tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, ít nhất có hai ba người có thể tiến giai Luyện Khí hậu kỳ. Mặc dù những người này đại bộ phận đều là ở tuổi sáu mươi mới đột phá được...
Thế nhưng đối voiws Trúc Cơ mà nói thì tỉ lệ lại nhỏ hơn nhiều, trong đó vẻn vẹn là Trúc Cơ Đan cũng đủ để cho vô số tu sĩ Luyện Khí Kỳ dừng bước.
Trong trăm tên tu sĩ, cũng không nhất định có thể có một gã tu sĩ Trúc Cơ thành công, hơn nữa đây còn là tỷ lệ chung ở trong những đại tông môn kia, nếu như chỉ tính ở tán tu quần thể thì tỉ lệ này lại càng thấp hơn.
Tán tu ở Thiên Vân Thành ít nhất mấy vạn người nhưng Trúc Cơ Kỳ trong thành lại không vượt quá trăm người!
Mục tiêu của Đăng Khôi là trước ba mươi tuổi tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ, sau đó tìm kiếm cơ duyên Trúc Cơ.
Ở trong Tu Chân Giới, trước ba mươi tuổi tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ mới có một chút cơ hội trùng kích Trúc Cơ Kỳ. Về phần đợi đến bảy tám mươi tuổi mới tu luyện tới Luyện Khí hậu kỳ thì trừ phi cuộc đời này có cơ duyên lớn lao, nếu không thì không có bất kì cơ hội gì trùng kích Trúc Cơ Kỳ.
Những đại tông môn kia chiêu mộ tán tu tự nhiên cũng không thu nhận đám tu sĩ đã hết hi vọng này, cho nên điều kiện phổ biến nhất để gia nhập vẫn luôn là tu vi Luyện Khí hậu kỳ, cốt linh không vượt quá ba mươi.
Đăng Khôi rất rõ ràng, thân phận tán tu cùng thiên phú của mình khiến sau này nếu muốn trùng kích Trúc Cơ Kỳ thật sự quá mức xa vời, lựa chọn tốt nhất chính là gia nhập những đại tông môn kia, như thế mới có cơ hội đạt được Trúc Cơ Đan cực kỳ quý giá.
Thường thường chỉ có những đại tông môn kia dựa vào mấy ngàn vạn năm nội tình mới có thể luyện chế ra Trúc Cơ Đan mà số lượng đều rất ít, cung ứng tông môn tinh anh đệ tử đều không đủ dùng, rất ít khi lưu truyền ra ngoài.
Ngẫu nhiên xuất hiện đều sẽ khiến cho tu sĩ cấp thấp tranh đoạt, giá cả hoàn toàn có thể tăng tới mấy vạn viên linh thạch trở lên, như vậy thì đừng nói Luyện Khí Kỳ, coi như là đại bộ phận tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không có nhiều linh thạch như vậy..
Vì thế, Đăng Khôi đã hạ quyết tâm, tương lai vài năm sẽ ở Thiên Vân Thành bế quan tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt tới Luyện Khí hậu kỳ, sau đó tìm kiếm cơ hội gia nhập những đại tông môn kia, cố gắng đạt được một Trúc Cơ Đan.
Sau khi thoáng suy nghĩ, Đăng Khôi nói: "Vậy thì thuê năm năm!" Dứt lời, Đăng Khôi liền từ trong túi trữ vật móc ra chín mươi viên linh thạch.
Luyện Khí hậu kỳ Động Ty chấp sự sau khi tiếp nhận linh thạch, lấy ra một viên lệnh bài đưa cho Đăng Khôi nói: "Động phủ này ở Nam Phong số 591, lệnh bài này chính là động phủ cấm chế lệnh bài, sau khi mở ra mới có thể tự do ra vào!"
Cầm lệnh bài trên tay, Đăng Khôi liền đi thẳng đến Nam Phong, cuối cùng tới trước một ngọn núi lớn thì mới dừng bước. Vừa tới gần nơi này liền có thể cảm nhận được linh khí nồng đậm hơn nhiều so với bình thường.
Sau khi tiến vào Nam Phong, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ từ các động phủ khác nhau ra vào, những tu sĩ này phần lớn đều là tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Lúc ở gần chân núi nhìn thấy đa số vẫn là Luyện Khí trung kỳ, sơ kỳ tu sĩ làm chủ, thế nhưng đi tới vị trí sườn núi thì lại thấy Luyện Khí hậu kỳ tu sĩ chiếm đa số.
Đăng Khôi thuê động phủ số năm trăm chín mươi mốt Nam Phong, lại vừa vặn nằm ở giữa sườn núi, toàn bộ động phủ chiếm diện tích ước chừng vài dặm. Động phủ này được một tòa trận pháp bao phủ nhưng cũng chỉ là trận pháp đơn giản nhất, chỉ có Tụ Linh Trận đơn giản nhất, có báo động, phòng ngự thì đoán chừng một kích tiện tay của tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, là có thể công phá tòa trận pháp đơn giản này.
Đăng Khôi thấy vậy thì thoáng nhíu mày, tuy rằng hắn cũng không có địch nhân gì, gần đó cũng có chấp pháp tu sĩ phủ Thành chủ trấn giữ, đoán chừng cũng không có tu sĩ nào dám trực tiếp công kích động phủ của hắn.
Thế nhưng đây là nơi mình ở, hơn nữa còn chuẩn bị ở lại nhiều năm, nhìn phòng ngự đơn sơ như thế khiến Đăng Khôi vẫn không thể yên lòng được.
Đăng Khôi lẩm bẩm: "Ngoại trừ trận bàn ra thì cũng phải mua thêm không ít đan dược, như vậy mới có thể bế quan khổ tu!"
Chẳng qua những việc này cũng không cần gấp, hôm nay đả tọa nghỉ ngơi một phen, ngày mai lại đi phường thị bên trong xem sao...
Tổng diện tích động phủ tuy rằng tương đối lớn nhưng diện tích kiến trúc lại không lớn, ở giữa chính là một tòa tiểu viện, bên trong có hơn mười gian phòng ốc, trước cửa còn có một mảnh rừng trúc nhỏ trông khá thanh nhã.
Đăng Khôi đối với hoàn cảnh sống không quá để ý, yêu cầu lớn nhất chỉ là linh khí nồng đậm mà thôi, bởi vậy sau khi tiến vào chuyện thứ nhất hắn làm chính là cảm thụ linh khí ở nơi đây.
"Không hổ danh là trung phẩm động phủ, nơi đây linh khí so với bên ngoài ít nhất nồng đậm gấp đô!" Ở nơi tràn đầy linh khí như này, cả người Đăng Khôi đều cảm thấy thông thuận vô cùng.
Tiến vào tiểu viện thoáng kiểm tra xung quanh một phen, sau đó hắn liền đi tới tĩnh tọa thất, đây là nơi tu sĩ đả tọa tu luyện, còn bố trí Tụ Linh Trận loại nhỏ khiến cho trong phòng linh khí càng nhiều, ít nhất so với nơi bình thường nồng đậm ba bốn lần.
Một năm hai mươi viên linh thạch, con số này đối với tán tu Luyện Khí Kỳ bình thường mà nói cũng không tính là ít, nếu Đăng Khôi không phát tài một khoản tiền bất chính ở trong Ám Vụ Cốc thì hắn chắc chắn không dám thuê trung phẩm động phủ.
Sau khi xem xét toàn bộ động phủ một lượt thì Đăng Khôi cũng quyết định nghỉ ngơi. Trong một tháng ở Ám Vụ Cốc, gần như là mỗi ngày Đăng Khôi đều sống trong sự lo lắng đề phòng, liên tục cùng yêu thú, tu sĩ chém g·iết sớm đã khiến hắn cảm thấy tinh thần mỏi mệt không thôi.
Đêm đó, Đăng Khôi không tu luyện hay vẽ phù lục gì cả mà chỉ thả lỏng nghỉ ngơi, đợi đến ngày hôm sau hắn mới bắt đầu vào Thiên Vân Thành, đến phường thị để chuẩn bị cho đợt khổ tu sắp tới.