Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 35 Kho báu

Chương 35 Kho báu


Ba mươi lính cận vệ theo lão Nghĩa đến một hang núi bí mật cách trại hai dặm đường. Lão bảo họ dọn mấy tảng đá lớn cạnh vách hang ra lộ ra một lối thông đủ cho năm người đi vào. Tay trung đội trưởng theo lão tiến vào thì thấy cả một hang toàn vàng bạc, ngà voi cùng sừng tê giác phải đến hàng ngàn chiếc. Nhưng bất ngờ chưa dừng ở đó, trong hang còn có đến hai trăm khẩu thần công cỡ lớn bằng đồng cùng hàng ngàn quả đ·ạ·n gang tròn, đao kiếm gươm giáo nhiều vô số kể. Số của cải quân nhu này đủ vũ trang cho một đạo quân thời phong kiến đông đến hàng vạn người. Thấy ba mươi người không đủ sức vận chuyển đống của cải này đi, tay trung đội trưởng vội cho người báo lại với Ưng Lịch để đem thêm lính đến giúp. Một lát sau, có hai đại đội được cử đến chi viện, hơn hai trăm người cứ thế hì hục đến sáng cuối cùng cũng chuyển đồ xong. Đống s·ú·n·g thần công cùng v·ũ k·hí bị bỏ lại hang, để lần sau chuyển tiếp. Ưng Lịch thống kê được số của cải phải đến hai tấn vàng thỏi, mười tấn bạc, ba ngàn chiếc sừng tê giác cùng một ngàn cặp ngà voi. Số của cải này vốn do Quang Trung lệnh cho Vũ Văn Dũng chôn giấu tại hang núi này phòng khi có biến sẽ dùng để chiêu binh mãi mã phản công chiếm lại kinh thành Phú Xuân. Ai ngờ Quang Toản phế quá, mới mất kinh thành đã chạy luôn ra bắc làm chúng không có đất dùng. Sau này Vũ Văn Dũng nản lòng thoái chí nên cũng mặc kệ chúng tại đó. Lão Nghĩa vì biết đạo lý ''mang ngọc có tội'' nên cũng không dám tiêu xài chúng, nếu để lộ ra có khi tai họa lớn sẽ ập xuống sơn trại và con cháu của lão. Mà thực ra những thứ này trên miền núi còn chẳng hữu dụng bằng muối và lương thực, đó mới là thứ đảm bảo cuộc sống của những người này. Lần này cũng vì Ưng Lịch không so đo lại còn lấy thuốc cứu chữa và thu nạp sơn trại của lão nên lão Nghĩa mới hiến chúng ra làm đầu danh trạng của mình. Chúng nhiều đến mức phải dùng đến hai trăm chiếc xe cùng một tiểu đoàn hộ tống mới chở hết được. Đống sừng tê cùng ngà voi được đưa trực tiếp về Hội An để bán cho đám thương nhân Thanh triều. Mặc dù đống sừng này đã có tuổi chừng trăm năm nhưng chất lượng vẫn tốt vô cùng, giá bán của chúng hiện tại cũng cực kì cao. Một chiếc sừng tê giác châu Á có giá ngang với số vàng bằng trọng lượng của nó. Ba ngàn chiếc sừng tê giác, trung bình mỗi chiếc nặng đến hai cân thực sự là một kho báu khổng lồ. Việc vận chuyển chúng về cũng rất bí mật, Ưng Lịch không muốn dính vào những phiền phức không cần thiết vì đống của cải này. Cũng may hắn có thể sử dụng mấy chục thương đội để ngụy trang cho đám kho báu này, chỉ cần nói là sang Lào với Cao Miên thu mua sừng tê và ngà voi thôi.

Trong sơn trại, công việc đang vô cùng tất bật: người khỏe mạnh thì quét dọn hậu quả của trận chiến đêm qua, binh lính thì lo cứu chữa những kẻ b·ị t·hương cùng những người bị sốt rét liệt giường. Không khí làm việc diễn ra vô cùng ái ngại giữa những kẻ tối qua còn sống mái với nhau, hôm nay lại phải giúp đỡ lẫn nhau. Ưng Lịch ngồi trong sảnh cùng mấy sĩ quan chỉ huy và Ông Ích Khiêm họp tổng kết lại những trận chiến hôm qua:

- Đầu tiên, về trận tập kích c·ướp xe muối, nguyên nhân t·hương v·ong do tân binh chưa quen nên hành quân chậm, không theo kịp đội hình nên phải tách đường, đi tắt để đuổi kịp đoàn quân. Đây là nguyên nhân chính của việc các anh bị phục kích mà mãi sau mới có người đến cứu. Ai cho phép các anh đi đường tắt như vậy! Nếu kẻ tập kích là quân Pháp thì bây giờ có khi ta phải chôn bốn mươi cái xác rồi! Có biết không? Có biết không?

Hắn mắng xối xả vào mặt tay trung đội trưởng bị trúng mai phục ngày hôm qua. Thực ra trung đội này cũng rất dũng cảm, trừ anh chàng bị hỏa cầu ném trúng bị bỏng, những người khác kể cả thương binh bị trúng đ·ạ·n đều ở lại cầm chân đám c·ướp cho dân phu chạy thoát. Họ chỉ có sáu cây s·ú·n·g trường cùng hơn ba mươi cây nỏ đấu với phe kia nhưng không ai bỏ chạy cả. Mặc dù b·ị c·ướp mất ba xe muối nhưng không dân phu nào b·ị t·hương.

Chương 35 Kho báu