Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 120

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 120


“Không phải là kích động gϊếŧ người,” Yến Kiêu lại hung hăng ăn miếng cơm, uống một ngụm cháo rau mới nói, “Tuy chưa nghiệm thi, nhưng ta thoáng nhìn qua kia vết thương kia, phần mép cạnh chỉnh tề, cho dù sức lực hung thủ lớn, ra tay lại nhanh, nếu không có hung khí cực kỳ sắc bén cũng không thành. Không nói đến gia cụ của nhà bình thường sẽ không sắc bén như vậy, hơn nữa vừa rồi nha dịch cũng đã xem qua, gia cụ trong phòng bếp không bị mất thứ gì.”,

Nói, liền giũ ra tiểu bố bao nắm chặt trong tay, bên trong quả nhiên là hai viên ngân quả tử bằng hai hạt sen rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Gia cảnh hai vị lão nhân thật sự không tồi, giường trong phòng ngủ là cùng loại với giường bạt bộ, có mái xà riêng cùng bàn trang điểm.

Vương tri huyện vội nói hổ thẹn, lập tức gọi người tới, lặp lại dặn dò, nhìn bọn họ cẩn thận khuân vác thi thể trở về.

Nàng lại chỉ vào một vị trí trong đó nói: “Vị trí đáy hộp sọ thật ra rất yếu ớt, chấn thương mạnh như vậy trực tiếp khiến xương bị gãy, càng chứng minh sức của hung thủ rất kh*ng b*. Cho dù không có mấy đao ở phần eo, lão thái thái rất có thể cũng không sống nổi.”

*: bị thương do va đập vào một thứ ở hướng đối lập.

Nàng tuy là thân nữ nhi, nhưng cũng không muốn uổng phí cuộc đời này, đã không thể ra trận gϊếŧ địch báo quốc, nhưng nếu có thể giúp người trừng ác dương thiện, để nhân gian không còn kẻ ác, cũng coi như toàn chí hướng!

A Miêu uể oải nga một tiếng, liều mạng mở to hai mắt nhìn, lại nhanh chóng ghi chép vào quyển sổ mang theo bên người.

Yến Kiêu nhìn kỹ xung quanh hai cỗ thi thể một hồi, đặc biệt là vết máu.

Yến Kiêu vỗ vỗ bả vai tiểu cô nương, “Đây chính là bất đồng giữa người với người, nghĩ nhiều vô ích, vẫn là nắm chặt thời gian phá án mới quan trọng.”

“Không có,” Vương tri huyện lắc đầu, “Trưởng bối sớm đã tử tuyệt, vãn bối cũng không ở bản địa, nhiều năm qua chưa từng lui tới. Nhưng đại nhân, nếu nguyên nhân c·h·ế·t đã rõ ràng, cần gì nghiệm thi?”

Yến Kiêu gật đầu, “Cũng tốt.”

Nàng dùng ánh mắt ý ra hiệu cho A Miêu, người sau hơi có chút chần chờ nói: “Đây là, ách, tổn thương do bị đánh? Còn có”

A Miêu đã làm công việc trợ thủ nhiều lần, cho nên so với ngỗ tác ở Vân Phú huyện nha nhanh nhẹn hơn vài phần.

Xuống tay tàn nhẫn như thế ……

Khả năng thích ứng của Hứa Thiến hiển nhiên vượt qua tưởng tượng của Yến Kiêu, sau khi ăn xong nàng chủ động giao lưu cùng đám người tiểu Lục, tiểu Bát, dũng cảm nhận nhiệm vụ đứng gác.

Kỳ thật tối hôm qua lúc tăng ca nàng đã đói bụng rồi, nhưng lại buồn ngủ hơn, ma đói ở trước mặt ma ngủ rõ ràng binh bại như núi đổ……

Hứa Thiến ngửa đầu nhìn chằm chằm mặt trăng khuyết trên bầu trời, bỗng nhiên sâu kín thở dài, “Yến tỷ tỷ, ngươi nói xem, con người vì cái gì muốn gϊếŧ người?”

Yến Kiêu cũng bị biến cố bất thình lình làm khiếp sợ, nhưng tố chất tâm lý nàng xưa nay vững vàng, tuy trong lòng có một lát tĩnh mịch, trên mặt lại chưa từng biểu lộ nửa phần.

Về phần lão thái thái Ngọc Thư nằm ở trên giường, vết máu chủ yếu tập trung ở miệng vết thương bên sườn eo, tạo thành một vũng máu lớn trên mặt đất, sau đó là một hàng dấu chân máu từ bên trong kéo dài hướng ra ngoài, thẳng đến khi biến mất không thấy.

Chung quy người cũng không phải sắt thép, hôm nay bọn họ ăn cơm trưa vốn đã qua loa, lại bôn ba mệt nhọc một ngày, giờ phút này sớm đã chịu đựng không nổi.

Nghiệm thi Hình tú tài thì thôi, cũng không có thêm phát hiện lớn nào, nhưng sau khi xương sọ lão thái thái bị mở ra, Yến Kiêu lại có phát hiện mới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Yến Kiêu có chút bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, khoa tay múa chân, “Kết hợp vị trí của lão thái thái lúc ấy cùng vị trí vết thương, rất có khả năng khi hung thủ gϊếŧ c·h·ế·t Hình tú tài, nàng đang ngồi ở bàn trang điểm, nghe thấy động tĩnh, nên đứng dậy nhìn, mà lúc này hung thủ đã xông đến, vừa lúc chọc mấy đao ở sườn eo nàng, lại thuận thế đẩy người về phía sau, cho nên tạo thành vết thương này.”

Án mạng có tiến triển, trong lòng Yến Kiêu cũng hơi hơi khoan khoái chút, lại thấy vừa rồi không khí đình trệ, chủ động nói câu vui đùa điều tiết không khí, “Nói như thế, trở về ngươi cần phải hảo hảo cảm ơn thê tử ngươi.”

Ở giữa là một nồi cá to, xung quanh không biết bày một vòng loại rau gì, hương vị kỳ quái, ăn vào có vị mặn mặn chua chua mềm mại, khiến người vỗ án tán dương.

Vương tri huyện thiếu chút nữa theo thói quen nói ra “phụ nhân”, lời nói đến bên miệng rồi mới bỗng nhiên bừng tỉnh, vị Yến đại nhân này còn chưa phải là phụ nhân? Nhất thời ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng lập tức dừng cương trước bờ vực, cái khó ló cái khôn đổi thành một lý do khác để thoái thác.

Nha dịch kia có chút kích động, vội ôm quyền nói: “Đại nhân quá khen, chỉ là ngày thường thê tử của ti chức cũng thích đùa nghịch chút trâm cài son phấn, nhìn quá nhiều thôi.”

Yến Kiêu trước mắt sáng ngời, thuận tay lấy quyển sổ nhỏ đẩy qua, “Ngươi có thể vẽ ra hình dáng của con đao đó cho ta xem một chút được không.”

Hứa Thiến lại thở dài, cúi đầu nhìn bội đao trong tay, ngẫm nghĩ mới nói: “Ca ca từ nhỏ đã dạy dỗ ta phải bảo vệ quốc gia, trừng ác dương thiện (trừng trị cái ác và phát huy cái thiện), ta tự hỏi nếu có ác nhân ở trước mặt, cây đao này có thể nào không chút do dự mà chém xuống; nhưng nếu bá tánh vô tội tay không tấc sắt như Hình tú tài ……”

“Ý của đại nhân là hung thủ có chuẩn bị mà đến?” Hứa Thiến nói tiếp.

“Yến đại nhân nói rất đúng!” Chẳng qua dưới lần so sánh này, ngược lại càng cho thấy thủ hạ dưới tay hắn không đáng trọng dụng, giống như chim sợ cành cong, vì thế lúc mở miệng nói lại, khó tránh khỏi mang theo mấy phần quan uy cùng tức giận, “Các ngươi là người trong triều đình, thế nhưng còn không gan dạ bằng một phụ, khụ khụ, nữ nhi, quả thực buồn cười!”

Lời nói miêu tả tương đối trừu tượng, hiện tại ngỗ tác vẽ ra, Yến Kiêu lập tức đối chiếu với hai nạn nhân, “Đúng là cái này!

Yến Kiêu nhẹ nhàng phát ra một tiếng giọng mũi, cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ nhíu mày nói: “Còn chưa nhìn rõ mặt mày, sao lại không xem? Cho dù trở về cũng không thể an tâm nghỉ ngơi.”

Yến Kiêu nghe vậy bật cười, “Đây là công lao ngươi, không phải lòng bàn tay ta.”

Ánh nến lay động, quả nhiên là một đôi mắt đẹp như thủy ngân điểm sơn, nhưng mà giờ phút này tâm Vương tri huyện như nổi trống, thật sự không có tâm tình và can đảm thưởng thức, miễn cưỡng gạt bỏ mấy phần lúng túng, cười, “Đại nhân, sắc trời đã tối, còn tiếp tục xem không?”

Nàng thật sự không hạ thủ được, càng nghĩ mãi không rõ vì sao lại có người có thể làm ra hành vi ti tiện như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không chỉ có như thế,” hắn thấy Yến Kiêu mặt lộ vẻ mặt khen ngợi, không khỏi càng thêm phấn khởi, cũng không rảnh lo đến việc quấy rầy đối phương ăn cơm, chỉ thao thao bất tuyệt nói, “Hạ quan đã sai người tìm kiếm ở các cửa tiệm bên ngoài, nếu là hung thủ mang đồ đi bán, tất nhiên trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của đại nhân ngài!”

Lại có món gà hấp, tuy không có gì đặc biệt, nhưng hơi nóng gắt tỏa ra, xương thịt hấp chín nhừ, thời điểm ăn chấm thêm một chút nước sốt, ăn với cơm cũng rất ngon.

“Ai có thể khẳng định này bên trong thi thể hai cụ không có vết thương trọng yếu khác? Còn nữa, hiện giờ chúng ta cũng không biết hung thủ dùng hung khí gì, đâu thể nói là đã rõ ràng?” Yến Kiêu nghiêm mặt nói.

Xác định hung khí quả thực quá trọng yếu, đặc biệt là loại hung khí có đặc thù rõ ràng này, không thể nghi ngờ đẩy tiến triển vụ án đi một bước dài!

Lúc vội thì không cảm thấy, lúc này đột nhiên nói đến ăn cơm, tuy vừa rồi còn cảm thấy buồn nôn, lục phủ ngũ tạng lại không nhịn được mà khởi xướng khởi khúc hát.

Ngỗ tác kia quả nhiên vẽ chi tiết lại, hơi hơi thấp thỏm đẩy trở về, “Thiết khí (vật dụng bằng sắt) được quản lý nghiêm khắc, xuất nhập đều có ghi chép, nếu thật sự có thể xác định là dịch cốt đao, không khó để tìm ra nguồn gốc.”

Mọi người nghe vậy sôi nổi gật đầu, hai mắt của ngỗ tác ở Vân Phú huyện nha càng sáng hơn, như đạt được chí bảo.

“Hung khí mà hung thủ sử dụng rộng chừng hai tấc rưỡi, lưỡi đao dài bằng bàn tay, rất mỏng, ước chừng một phân (0,33cm), cực kỳ sắc bén.”

Vương tri huyện vội vàng gật đầu, “Rất đúng rất đúng.”

Bộ dáng bình thản ung dung này của nàng rơi vào trong mắt Vương tri huyện, tự nhiên có một ý nghĩa khác, thầm nghĩ thật không hổ là người thánh nhân khâm điểm, sự gan dạ sáng suốt cùng cơ biến này, thật sự khiến rất nhiều nam nhân trong thiên hạ phải xấu hổ.

Nghe nói nàng muốn làm việc suốt đêm, Vương tri huyện thực sự kinh hãi, cũng không giỏi thuyết phục, đành phải nói: “Nếu như thế, đại nhân tốt xấu cũng nên ăn cơm chiều trước, rồi nghỉ ngơi một chút.”

Hứa Thiến gật đầu thật mạnh, trầm mặc một lát, đột nhiên giơ mặt lên, đôi mắt sáng long lanh nhìn nàng, “Yến tỷ tỷ, ta đã suy nghĩ cẩn thận, ta rất muốn đi theo ngươi. Ta tuy không có chỗ hơn người, nhưng cũng dũng mãnh không sợ c·h·ế·t, hôm nay ta lấy bội đao gia truyền này ra thề, ngày sau đi theo đại nhân làm tùy tùng, sẽ không dùng đến danh Hứa gia!”

Người c·h·ế·t Ngọc Thư là một lão thái thái rất thích sạch sẽ, ngày ngày quét tước phòng trong phòng ngoài, dọn dẹp sạch đến mức không nhiễm một hạt bụi, không có một chút dấu vết, cho nên nếu có đồ vật bị di chuyển cũng rất khó để nhìn ra. Mà bọn nha dịch cũng là lần đầu tiên đến, cũng không có gì để tham chiếu so sánh, cho nên ngay từ đầu cũng không thấy ra chỗ khả nghi.

Lúc mọi người đang ăn cơm, Vương tri huyện vẻ mặt hưng phấn chạy đến, gấp không chờ nổi chia sẻ với nàng phát hiện mới.

Lúc này đã qua giờ cơm chiều, nhưng Vương tri huyện vẫn chuẩn bị một bàn đồ ăn thập phần phong phú.

Mà trừ cái này ra, trong phòng đều thập phần sạch sẽ, tạm thời không phát hiện bất kỳ chỗ nào bởi vì phiên động mà nhiễm máu.

“Đây chính là vấn đề khó nói muôn thuở,” Yến Kiêu lắc lắc đầu, “Ngươi đừng hỏi khó ta.”

Nha dịch kia chỉ vào bàn trang điểm nói: “Đại nhân nhìn xem, bên cạnh gương đồng này có một chỗ chỗ trống lớn, bên cạnh lại có lược, dầu bôi tóc linh tinh. Ti chức nghĩ, người c·h·ế·t gia cảnh không kém, xiêm y trong phòng cũng dùng vải tốt đắt tiền, văn thêu tinh xảo, tự nhiên cũng có không ít trang sức. Nhưng mới vừa rồi ti chức tìm tới tìm lui, đều không thấy tráp trang sức.”

Sau khi xác nhận không có sơ sót, Yến Kiêu mới nói với Vương tri huyện: “Làm phiền Vương đại nhân tìm mấy người ổn thỏa, mang thi thể về nha môn, ta muốn nghiệm thi. Đúng rồi, bọn họ có người nhà không?”

Mấy người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lộ ra nụ cười vui nhất trong ngày hôm nay.

Chân tướng quá mức tàn khốc giống như một bàn tay to lạnh băng, bóp chặt yết hầu mỗi người, thẳng đến lúc khiến bọn họ thở không nổi.

Nàng vừa nói ra kết luận, mơ hồ có cảm giác quen thuộc, hình như đã thấy loại đao ở đâu rồi, nhưng không biết là do quá mệt mỏi, cho nên đầu óc bất động hay không, lời nói đến bên miệng lại sống c·h·ế·t không chịu ra.

Lúc này, mặt trời đã lặn về phía tây, ánh chiều tà đã tắt, cũng không biết từ nơi nào đột nhiên nổi lên một cơn gió, phụt một tiếng thổi tắt đèn mới vừa đốt lên ở gian ngoài, hơn nửa căn nhà nháy mắt lâm vào bóng tối âm u, khiến người hít thở không thông.

Yến Kiêu cũng không có ý trách cứ, bởi vì trong năm cũng không có thi thể nào cần giải phẫu, hơn nữa án mạng cần mở sọ não cũng không có nhiều, A Miêu mới vừa tiếp xúc với thực hành không bao lâu, nói sai cũng ở hợp tình hợp lý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Truy Vân lắc lắc cái đuôi, thuận tiện phát ra tiếng phì phì trong mũi, giống như đang trả lời vấn đề của nàng.

Không biết là ai thốt ra một tiếng a theo bản năng , kinh hoảng thất thố run giọng hét lên: “Ai, ai thổi tắt đèn?”

Chỉ tới ngọn nguồn chột dạ, Vương tri huyện mắng thủ hạ xong, nhìn mọi người đốt hết bảy, tám cái đèn trong ngoài, lại theo bản năng nhìn lén về phía Yến Kiêu. Ai ngờ người nọ giống như có đôi mắt ở sau đầu, gần như đồng thời quay đầu, cười như không cười nhìn mình.

“Đúng vậy.” Yến Kiêu chậm rãi phun ra một hơi, “Có lẽ từ một khắc hắn gõ cửa kia, cũng đã quyết định muốn gϊếŧ người.”

Trên đường trở về, Hứa Thiến an tĩnh xưa nay chưa từng có, khuôn mặt trẻ con có thêm mấy phần nặng nề, mờ mịt. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không cần hoảng, chỉ cần đốt đèn một lần nữa.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Yến Kiêu theo thường lệ bị một mùi thơm đánh thức.

Ghi chép xong, A Miêu lại nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ, chuyện này chứng minh cái gì? Người c·h·ế·t do bị té ngã?”

Mọi người thấy đồ ăn, bên trong dạ dày sông cuộn biển gầm, sớm đã gấp không chờ nổi, rửa sạch tay, ngồi xuống ăn uống thỏa thích. Nhất thời gió cuốn mây tan, từng người ăn cũng không ngẩng đầu lên, trên bàn cơm chỉ nghe thấy tiếng chén đũa va chạm.

Sắc trời dần dần tối, ánh nến trong nhà đã không đủ để phục vụ cho việc điều tra, hơn nữa dùng quá nhiều đèn dầu rất dễ gây hoả hoạn, Yến Kiêu bất đắc dĩ kết thúc công việc, chuẩn bị trở về nghiệm thi suốt đêm.

Sau khi kết thúc nghiệm thi, chân trời phía đông đã nổi lên ngân bạch sắc, mọi người đều kiệt sức, mặt mày ríu lại, miệng lưỡi cứng đờ, đến nói lời cáo biệt lẫn nhau cũng nói không nên lời, đầu óc mê muội từng người trở về phòng, rửa mặt chải đầu qua loa ngả đầu liền ngủ.

Lúc sau, Yến Kiêu lại rạch bụng người c·h·ế·t ra, đo độ rộng hẹp, sâu cạn của miệng vết thương, cuối cùng đưa ra kết luận:

Lẽ nào hung thủ thật sự chỉ vì trả thù?

Yến Kiêu nghe nàng xưng hô với mình từ “Yến tỷ tỷ” biến thành “Đại nhân”, chần chờ trong mắt đã bị diệt hết, tràn đầy kiên định, liền biết tiểu cô nương này đã hạ quyết tâm, trong lòng không khỏi chấn động, đột nhiên có cảm giác mang trên mình sứ mệnh nặng nề.

“Đại nhân,” một nha dịch gần 30 tuổi đột nhiên tiến lên, ôm quyền với Yến Kiêu nói, “Ti chức hoài nghi trên bàn trang điểm của người c·h·ế·t thiếu tráp trang sức.”

Mọi người bừng tỉnh, Yến Kiêu tán dương hướng hắn gật gật đầu, “Nói không sai, ngươi khá lắm.”

“Đang nghĩ cái gì?” Yến Kiêu thít chặt dây cương, để Truy Vân nhích lại gần nàng, hai người sóng vai mà đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đợi đến khi ăn no sáu phần, mọi người lúc này mới thả chậm tốc độ, cũng có tâm tư nói đến vụ án.

A Miêu đã sớm nhịn không được muốn hỏi, “Sư phụ, nếu trong phòng thiếu tráp trang sức, có phải hung thủ vì tiền mà gϊếŧ người hay không? Hoặc là vì nguyên nhân nào đó, nhất thời kích động gϊếŧ người, thuận tay lấy đi?”

Hình tú tài ngửa mặt mà c·h·ế·t, máu chủ yếu phun hướng về phía trên và phía trước, mà vị trí phía trước rộng chừng một người khoan lại sạch sẽ, chứng minh lúc ấy hung thủ ở đối diện, bởi vì máu bắn tung toé quá nhanh, không kịp hoặc là dứt khoát không nghĩ đến trốn tránh, một phần bắn lên trên người hắn.

“Đại nhân, hạ quan sáng sớm hôm nay đã phái người xem lại hiện trường, hôm qua nhiều người lộn xộn, ánh sáng tối tăm, chúng ta không phát hiện dưới giường kia có cơ quan khác, thật sự là có một cái động khác! Góc Tây Bắc dựa vào chỗ tường trống có thể mở ra, bên trong tường có vị trí trống mấy viên gạch, chắc là hung thủ không biết cách mở, nên lấy giá cắm nến cứng rắn nạy ra…… Bên trong nên có cái tráp, lúc này không thấy, trong góc còn rơi hai viên ngân quả tử!”

Chương 120

“Giống nhau, giống nhau.” Đột nhiên có phát hiện ngoài ý muốn này, Vương tri huyện tự nhiên vui mừng vô hạn, càng thêm không thèm để ý này đó.

Nha dịch kia vò đầu cười, có điểm ngượng ngùng, lại có chút kiêu ngạo không che giấu được, “Đúng vậy.”

Nghe vậy, ngỗ tác Vân Phú huyện nha nhỏ giọng nói: “Đại nhân, ti chức, ti chức cảm thấy có chút giống với dịch cốt đao (dao chặt xương) của đồ tể.”

Nàng còn chưa nói xong, đã thấy Yến Kiêu khẽ lắc đầu, sửa đúng nói: “Đối hướng thương*, tương đối thường thấy khi bị té ngã, phải nhớ rõ điểm khác biệt giữa hai vết thương này.”

Trải qua đủ loại xảy ra hôm nay, hắn đối với vị Yến đại nhân trong truyền thuyết này tâm phục khẩu phục, không dám có nửa điểm qua loa cùng coi khinh, nghe nàng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 120