Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Tưởng năng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Tưởng năng


Mục Ly còn đang mượn điện thoại di động của Vũ Gia Minh chơi vui đến quên cả trời đất. Âm thanh ‘Piu piu’ từ điện thoại không ngừng vang lên.

Vừa nói, từ mi tâm Mục Ly dần bay ra từng tia sáng nhỏ li ti, Vũ Gia Minh mắt chữ a mồm chữ o nhìn lấy, lòng hiếu kỳ bị nhấc lên hết sức.

Nghĩ đến đây có khả năng là một hệ thống sức mạnh khác biệt hoàn toàn so với các thể loại truyện cậu từng biết đến trước đây, lòng Vũ Gia Minh có đôi chút lo nghĩ cùng chờ mong.

Cái cảm giác này giống như là khi học sinh biết kỳ thi khốc liệt nhất cuộc đời đang cận kề trước mắt, lòng buồn bã tận hưởng nốt quãng thời gian bình yên trước cơn giông bão còn lại.

Cậu ôm người xoa xoa một chút nhìn điều hòa, nhiệt độ khá cao, trong phòng rất kín, đáng lý ra ấm áp lắm chứ, sao bỗng dưng cậu lại thấy rét run người thế này.

Hàn Vân lúc này đã ổn định cảm xúc trở lại, bình tĩnh mà ngồi xuống ghế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hàn Vân đen mặt. Tên học sinh này chính là cố ý gây khó dễ cho hắn phải không. Nếu không tại sao hết thất thần lại hỏi câu hỏi ngàn năm không có lời giải đáp?

Bữa ăn hôm nay là do Vũ Gia Minh tự tay chuẩn bị, nấu toàn món cậu thích, thế nhưng khi ăn cậu lại chẳng thấy ngon lành một chút nào.

Hắn vì thế mà dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, để lại trọng trách của nghề nhà giáo thật vĩ đại lên đôi vai của Mục Ly.

“Chúng ta…bắt đầu tiếp nhé?” Mục Ly hỏi.

Cậu hơi bất an mà vô thức thẳng lưng, lòng tay mồ hôi thấm đẫm, Vũ Gia Minh lí nhí hỏi lại: “Thầy Hàn?”

Vừa nhìn sang, Mục Ly đã thấy một con người ngơ ngác, biểu tình trì trệ. Cậu đặt điện thoại di động lên bàn, ho khụ khụ để nhắc nhở. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bây giờ nhìn thấy Hàn Vân là Vũ Gia Minh lại nhớ tới lời Mục Ly kể, tâm thần hơi hoảng hốt, biết bản thân có lẽ cách điều kiện này không xa, cậu lập tức ảo não.

Hàn Vân đương nhiên vẫn nhận thức rõ bản thân, hắn cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, xua tan đi những suy nghĩ tiêu cực về một kí ức tăm tối.

Vũ Gia Minh nghiêng đầu, đáp: “Tức nghĩa lúc trải nghiệm thì vẫn đáng sợ? Mục Ly à, tôi không phải con nít, cậu cũng không cần phải dỗ dành tôi đâu.”

Nghe lời này, Vũ Gia Minh đang bê bát đi rửa suýt nữa trượt chân.

Vũ Gia Minh tự dưng rùng mình một cái.

Không hề do dự, Mục Ly lựa chọn con đường nhà giáo. Cậu cũng không có đam mê chịu ngược.

Cảm giác đi khuyên bảo người khác lại bị người khác khuyên bảo lại là như thế nào? Mục Ly là người hiểu rõ nhất cảm giác đó lúc này. Vì thế, để tránh lại bị mất mặt, Mục Ly quả quyết ngậm mồm lại.

Hàn Vân cuối cùng cũng đáp lời cậu: “Từ trí tưởng tượng của con người.”

Hàn Vân tuy buồn phiền, rất muốn bỏ nghề nhà giáo, nhưng trách nhiệm này cậu phải gánh vác. Hắn một tay chống cằm, mặt lạnh phủ thêm một lớp sương dày khiến Vũ Gia Minh nhìn vào mà không khỏi rét run.

Hàn Vân ngồi ngay ngắn, mặt không tí biểu cảm hỏi: “Trước tiên, cậu cần phải hiểu thế nào là tưởng năng.”

Vũ Gia Minh từ trong mơ mộng đi ra, lắng nghe lời Hàn Vân chỉ dạy. Chẳng qua là Hàn Vân vừa nói câu tiếp theo, Vũ Gia Minh đã sao bay đầy đầu, ngơ ngơ ngác ngác một lúc.

“Hả?” Vũ Gia Minh coi như có lại ý thức, mà vừa hồi phục như thường, cậu đã vội hỏi: “Thầy Hàn, thầy vừa nói, nói tưởng năng, từ đâu cơ??” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Gia Minh cũng nhận ra Hàn Vân không ổn, cũng không dám mở miệng. Chỉ là vài phút sau, nhiệt độ trong phòng cũng dần trở nên bình thường, Hàn Vân tuy không còn trông đáng sợ như vừa rồi nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.

Nói xong một đoạn, Hàn Vân nhíu mày, quay sang bên cạnh nhìn Mục Ly.

Để ý Vũ Gia Minh có khả năng không nghe mình nói từ vấn đề mà cậu phải hỏi lại, Hàn Vân lại bực mình, hắn đối Mục Ly lên tiếng: “Đệ, thuật lại những gì huynh nói cho cậu ta nghe.”

Mà Mục Ly vẫn chưa nhận ra ý đồ của Vũ Gia Minh, vẫn hồn nhiên nói: “Đúng vậy, cầu linh hồn vô cùng quan trọng, mọi tưởng năng chúng ta tinh luyện được sẽ chứa đựng trong này, khiến cầu linh hồn không ngừng lớn mạnh, nó cũng là dụng cụ cần thiết để sử dụng tưởng năng.”

“Đúng vậy.” Hàn Vân gật đầu, “Chính vì như thế, có rất nhiều vụ g·i·ế·t người đều là lợi dụng sự tín nhiệm lẫn nhau này mà khiến người kia buông bỏ đề phòng.”

Hàn Vân nhìn cậu, rồi lại đưa mắt nhìn Vũ Gia Minh. Hắn đang phiền muộn vì học sinh đầu tiên trong đời hắn thất thần trong khi hắn đang giảng bài, không có tâm trạng mở miệng.

Chẳng hiểu Hàn Vân nghĩ tới cái gì, khi nói đến đây ngữ khí lại trở nên rét lạnh, ánh mắt như gió đông bắc mùa đông, lạnh thấu xương.

Vũ Gia Minh ghé tai vào nghe Mục Ly kể, nhưng nghe xong giới thiệu về điều kiện còn lại để có được cầu linh hồn, Vũ Gia Minh không khống chế được trợn mắt, mà nghe Mục Ly giới thiệu về một cách khác, Vũ Gia Minh không khỏi rùng mình, ánh mắt nhìn về phía Hàn Vân ngày càng trở nên rụt rè, chỉ lo người nào đấy bất ngờ mở mắt, trực tiếp lôi cậu đi…

Mục Ly đang phải đối mặt với hai lựa chọn trong ngã rẽ đổi nghề của mình: Một là đánh thức Hàn sư huynh dậy và cậu sẽ bị lườm thật sâu, lườm đến linh hồn run rẩy rồi không có kết quả gì; hai là tạm thời tiếp nhận trọng trách của Hàn Vân.

Mục Ly thấy tâm tình cậu có vẻ sa sút, nghĩ là do bản thân dọa sợ cậu ta rồi, trong lòng cũng sinh ra cảm giác áy náy, nói: “Không sao đâu, kỳ thực ngẫm lại mới thấy trải nghiệm đó cũng không đáng sợ như vậy.”

Nhưng Mục Ly không nói không nghĩa là người khác sẽ không nói, Hàn Vân lúc này lên tiếng: “Mục Ly nói với cậu rồi nhỉ. Chúng ta sẽ thử nghiệm ngay chiều nay.”

…Rất nhanh liền đến trưa. Vũ Gia Minh chuẩn bị xong xuôi bữa ăn, chỉ chờ người ra khỏi phòng.

Mục Ly ho khù khụ nhiều tiếng, ho đến muốn nôn ra cổ họng, nhưng Vũ Gia Minh vẫn không để ý đến cậu. Bất lực, Mục Ly đành lên tiếng: “Gia Minh!”

Từng tia sáng nhỏ li ti nhanh chóng tụ hợp lại, tạo thành một quả cầu sáng trắng phát ra ánh sáng nhè nhẹ to bằng nắm đấm người trưởng thành. Cầu linh hồn lơ lửng bay trên tay Mục Ly, cậu vừa nói vừa giới thiệu: “Đây là cầu linh hồn, là điều kiện đầu tiên. Về nguồn gốc của vật này thì được truyền bá rộng rãi trong tưởng giới, cho rằng cầu linh hồn là vật kết hợp của linh hồn và trí tưởng tượng mà sinh ra. Chính vì là sản phẩm của cả trí tưởng tượng nên nó mới cần ‘nhận thức’ để có thể sản sinh.”

Sự thật chứng minh, trên đời đâu có ai mọi việc đều suôn sẻ, mơ mộng rồi cũng sẽ phải tỉnh lại.

Đơn giản mà nói, tưởng năng chỉ có thể bị tinh luyện để sử dụng cũng như để có thể hiểu những kiến thức tiếp theo thì cần hai điều kiện, một trong số đó là nhận biết đến khái niệm ‘cầu linh hồn’.

Thứ này cũng giống như là linh khí trong các cuốn tiểu thuyết tu tiên ấy mà, khác mỗi cái tên, chắn lát nữa sẽ giới thiệu đến nội đan, kinh mạch các thứ…Đến lúc đó, cậu tuy biết nhưng cũng phải tỏ ra không biết.

Mục Ly xung phong đi gọi người.

Đến đây thì Mục Ly kẹt, bởi vấn đề này không nằm trong lời giảng ban nãy của hàn Vân.

Tổng hợp trong đầu lời lẽ dễ hiểu nhất, Hàn Vân giảng giải: “Vậy tưởng năng có từ đâu? Nó được sản sinh ra từ trí tưởng tượng của con người. Cái tên tưởng năng cũng xuất phát từ đây…”

Chẳng nhẽ đây là sự giao thoa giữa vật chất và tinh thần? Nếu như là ở thế giới cũ của cậu, sách giáo khoa triết học sẽ phải viết lại toàn bộ, cái khái niệm ‘thế giới quan duy vật’ cùng ‘thế giới quan duy tâm’ chắn chắn sẽ bị cải biên đầu tiên.

Tưởng năng là một loại năng lượng đặc biệt, được dùng như một loại vật phẩm không thể thiếu trong tu luyện, luyện khí, hay các mục đích siêu phàm khác.

Vũ Gia Minh tò mò nhìn thứ cầu bay lơ lửng, rất có xúc động thò tay ra sờ thử.

Tay nghề của nguyên chủ rất tốt, là tay nghề được rèn rũa từ khi sống một mình vài năm nay, tốt hơn cậu khi còn ở thế giới cũ nhiều.

Chương 26: Tưởng năng

“A?” Mục Ly tắt điện thoại di động, tuy chơi điện tử từ nãy giờ, nhưng trí nhớ của người tu luyện luôn hơn xa người bình thường ở nhiều mặt, vậy nên cậu có thể hoàn hảo thuật lại những gì Hàn Vân vừa nói.

Vũ Gia Minh ngậm chặt miệng. Thánh Nhân? Biết khi nào cậu thành thánh nhân? Chỉ là cậu thật sự tò mò thôi mà, đây là lần đầu tiên cậu nghe tới khái niệm “năng lượng sinh ra từ trí tưởng tượng” đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vũ Gia Minh cũng không có gan đi nhờ vả Hàn Vân lúc này, nghe Mục Ly đề nghị như thế thì gật đầu lia lịa.

...Băng thiên tuyết địa, giữa trời đất chỉ một màu trắng xóa, từng bông tuyết lớn như lông ngỗng bay ngập trời. Trong thiên địa một màu đó, có một cậu bé nhỏ tuổi, ăn mặc rách rưới, khuôn mặt c·h·ế·t lặng, cậu bé đứng như trời trồng, chân chôn trong tuyết.

Đây là nhận thức chung được cả tưởng giới công nhận, tức nghĩa phải hiểu ‘câu linh hồn’ là gì, va được chứng kiến ‘cầu linh hồn’.

Tay Vũ Gia Minh cứng đờ, lặng lẽ rút lại.

“Chờ cậu thành thánh nhân sẽ rõ.” Hàn Vân đáp.

Xong xuôi bữa trưa, Hàn Vân không nói gì cả, Mục Ly lại đưa ra nhận xét: “Tuy khá là khác so với đồ ăn ở tông môn, nhưng cũng ngon đấy chứ.”

Hàn Vân không để ý lắm, thản nhiên nói: “Cầu linh hồn ở dạng cầu rất dễ bị tác động. Một khi cầu linh hồn một người nhận tổn thương, linh hồn của chủ nó sẽ nhận tổn thương, nếu nó nát thì người sở hữu không những nhận tổn thương không thể khứ hồi thì còn có thể sẽ c·h·ế·t.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ý định vừa ra, còn chưa kịp thực hiện đã bị Hàn Vân nhìn thấu, hắn nói: “Cầu linh hồn ở dạng cầu là vật mẫn cảm nhất trong cơ thể người, vô cùng nhạy cảm.”

Mà Mục Ly cũng nhận ra không ổn, cậu nhớ tới những lời đồn trước kia về gia thế của Hàn Vân, lập tức ngộ ra vài điều, cậu lên tiếng: “Hàn sư huynh!”

Cậu cũng tính là tiếp thu nhanh, nói: “Như vậy thì chỉ có ở trước mặt người tín nhiệm nhất mới có thể dễ dàng hiện ra cầu linh hồn.”

Ngày hôm nay, cậu đã mất đi tất cả...

“Ồ, sử dụng kiểu gì?” Vũ Gia Minh hỏi.

Mục Ly rất có tinh thần tự giác mà vặn nhỏ âm lượng xuống thấp nhất, bù đầu vào nói chuyện với Vũ Gia Minh.

Bị bơ một câu hỏi, nhưng Vũ Gia Minh không cố chấp như vậy. Bởi nếu đã không nói thì tất có lý do của nó, bây giờ cậu đang là học sinh, học sinh thì phải học theo giáo trình của giáo viên, không thể vội vàng.

Xác nhận là mình không nghe lầm, Vũ Gia Minh lỡ mồm hỏi: “Trí tưởng tượng thì sinh ra năng lượng kiểu gì?”

Vừa g·i·ế·t được một con quái, Mục Ly điều khiển nhân vật vác đao đi tìm con tiếp theo. Vừa mới tìm được con quái nữa thì cậu đã nhận ra ánh mắt của Hàn Vân, cậu nhấn nút tạm dừng, ngẩng đầu dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Hàn Vân.

Bản thân mang loại linh căn gì đây? Là hỏa linh căn cũng được, thủy linh căn cũng tốt…

Được khen, nhưng Vũ Gia Minh không có cảm giác vui mừng, cậu cười gượng nói lời cảm ơn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Tưởng năng