Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 107

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107


Ông chú trung niên kéo giãn khoảng cách với anh ta: “Hai người muốn hỏi ai?”

Trong đầu Sở Lâm đầy dấu chấm hỏi: “?” Chẳng lẽ còn đáng sợ hơn so với âm hồn bất tán?

Nguyên Cảnh chớp mắt: “Tôi không thể đi chung với cô sao?”

Tô Cẩm lấy ra một tấm bùa hộ mệnh đưa tới: “Bùa hộ mệnh này mua không? Đuổi được tai hoạ trừ được tà bảo đảm bình an.”

Tô Cẩm nhìn xung quanh một chút, sau đó tìm một chỗ không cản đường, cô chậm rãi lấy từ trong túi của mình ra một cái ghế nhỏ.

Tô Cẩm nhìn Sở Lâm: “Chờ ông ấy quay lại.”

Tô Cẩm liếc qua người đàn ông một chút, cô nói: “Vừa rồi chú lại gặp thứ không sạch sẽ, cho nên quay đầu chạy trở về.”

Tô Cẩm: “. . .” Xem ra chỗ này, quả thực có chuyện!

“Tô quán chủ, đúng là như cô nói.” Sắc mặt ông ấy đau khổ.

Sở Lâm suy đoán: “Có khi nào đều đã đi làm rồi hay không, cho nên ban ngày không có ai.”

Không vào Huyền Thanh quán thật là đáng tiếc.

“Sư phụ, tới rồi sao?” Sở Lâm nhìn nhà cửa cư dân cách đó không xa, lên tiếng hỏi.

Ông ấy khiếp sợ nhìn về phía Tô Cẩm: “Cô, lá bùa này. . .”

Lời còn chưa nói hết, ông chú vừa nghe đến cái tên Trương Nguyệt, sắc mặt nhất thời thay đổi, ông ấy quay đầu chạy mất, dáng vẻ kia, dường như có quỷ đang truy đuổi.

Người đàn ông trung niên liên tục thở dài: “Nơi này của chúng ta gọi là thôn Trương gia, phần lớn đều là người hiểu chuyện, ban đầu, nơi này cũng rất náo nhiệt, cảnh sắc an lành, thế nhưng từ khi Trương Nguyệt xảy ra chuyện, chỗ này liên tục xảy ra chuyện lạ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng ai có thể nghĩ ra, vài ngày sau, cô ấy lại. . . Lại còn sống trở về!”

Liên tục lui về phía sau mấy bước, vừa lui lại vừa xua tay: “Cái gì tôi cũng không biết, đừng tìm tôi.”

Nghe xong lời này, ông ấy lập tức ý thức được vị Tô quán chủ là thật sự có bản lĩnh: “! ! !” (đọc tại Qidian-VP.com)

“!”

Nhưng chuyện của Trương Nguyệt, ông ấy lại không chủ động nói.

Ai, nhưng loại chuyện này, cô cũng không thể cưỡng cầu.

Ông ấy vừa nói vừa nhanh nhẹn đưa cho Tô Cẩm 500 tệ.

“Xin hãy gọi sư phụ cháu là Tô quán chủ, đừng gom sư phụ cháu cùng một chỗ với những tên đại sư giả đó.” Sở Lâm lập tức nhắc nhở.

Ông chú nghiêng đầu nhìn Tô Cẩm một chút, lại nhìn tấm bùa trong tay cô: “Bao nhiêu tiền?”

Ông chú nhìn thấy hai người Tô Cẩm, lúc này mới dừng lại, ông ấy khom người thở phì phò: “Làm ta sợ muốn c·h·ế·t!”

Tô Cẩm: “Trương Nguyệt là người ở chỗ các chú phải không, cô ấy. . .”

Chương 107

Khuôn mặt nhỏ của Tô Cẩm viết đầy sự lạnh lùng: “. . .” Bây giờ những đại sư giả này thật sự là gian thương, phá giá thị trường, rao giá trên trời! Còn liên lụy đến cô một người nhỏ bé đáng thương bị người ta nghi ngờ.

Tô Cẩm nói: “Kể một chút vì sao nơi này lại biến thành như vậy, có phải có liên quan đến Trương Nguyệt không.”

Sở Lâm trơ mắt nhìn Tô Cẩm bỏ ghế nhỏ ra, sau đó ngồi xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe vậy, người đàn ông trung niên xuat tay áo: “Không không không, nếu thật sự là như vậy, còn tốt. . .”

Anh ta cười híp mắt tiến tới: “Sư phụ, còn ghế nhỏ không?”

Mặc dù địa chỉ trên tư liệu về Trương Nguyệt chi tiết, nhưng không có số nhà cụ thể.

Vì thân phận đại đệ tử cao nhất, anh ta phải liều mạng!

Sở Lâm vô ý thức nói: “Quả nhiên là âm hồn bất tán.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sở Lâm: “. . . Được rồi, vậy mình quay về cũng tự mang theo một cái.”

Sở Lâm yên lặng đứng sát bên cạnh Tô Cẩm, thuận tiện khép chặt áo khoác của mình lại.

Hai thầy trò một ngồi, một ngồi xổm, khoảng chừng năm phút, chỉ thấy ông chú vừa rồi chạy trối c·h·ế·t quay lại hướng của bọn họ.

Sở Lâm: “? Chú ơi, chúng cháu chỉ hỏi thăm người, chú đừng lo lắng.”

Tô Cẩm đành phải thôi, cô thuận miệng nhắc một câu đến Lục Chi Ninh, sau đó suy nghĩ của anh đúng là không mưu mà hợp với cô.

Sở Lâm không nói hai lời, bắt đầu tìm đề tài cắt ngang cuộc trò chuyện của Tô Cẩm và Nguyên Cảnh.

Nguyên Cảnh: “. . .” Lời giải thích này của A Cẩm, anh thật sự không có cách nào phản bác.

*

Ngay lúc ông ấy sắp quay người rời đi, ông ấy lại cảm thấy ấm áp vô hạn.

Sau khi Tô Cẩm xuống xe rời đi, Nguyên Cảnh suy nghĩ, lần sau mình có nên thay quần áo khác, khiêm tốn một chút hay không? Như vậy sẽ có cơ hội đi điều tra cùng với A Cẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật. . . Dọa người.

Tô Cẩm: “Không, chỉ có một cái.”

Sở Lâm: “?”

Rõ ràng là ban ngày, lại không có hơi người, trên đường lớn rộng rãi, vậy mà ngay cả người cũng không có.

Có lẽ là loại cảm giác này lộ ra rất rõ ràng, thái độ của ông ấy cũng tốt hơn nhiều: “Đại sư, ngài thật sự là đại sư. . .”

Dứt lời, Tô Cẩm lại nói với Nguyên Cảnh: “Đợi lát nữa tôi và Sở Lâm đi vào nghe ngóng tình hình, anh ở lại đây với Nguyên Thất là được.”

Thật vất vả mới gặp được một ông chú, kết quả người ta nghe đến cái tên Trương Nguyệt đã co cẳng bỏ chạy!

Người kia lên tiếng: “Tô quán chủ, là tôi có mắt như mù.”

Người kia vẻ mặt vội vàng, nhìn khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, Tô Cẩm cười đi qua, thái độ hiền lành nói: “Chú ơi, cho cháu hỏi thăm một vài chuyện với.”

Tô Cẩm không giải thích, yên lặng vung lá bùa lên trên người ông chú.

Người đàn ông trung niên nhịn không được rùng mình một cái: “Việc này ấy à, thật sự tà môn. . . Trương Nguyệt. . . Rõ ràng cô ấy đã c·h·ế·t, là người trong thôn chúng tôi cùng nhau giúp đỡ hạ táng.

Tô Cẩm và Sở Lâm đi về phía khu dân cư một đoạn, rất nhanh đã phát hiện sự kỳ lạ.

Nghe thấy giá tiền, ông chú sửng sốt một chút: “Chỉ mới 500 tệ? Người ở chỗ chúng tôi mua bùa đều là mấy ngàn một tấm, bùa ngàn vạn còn không có tác dụng gì, 500 tệ chắc chắn cũng vô dụng, tôi không mua!”

Sở Lâm có chút bối rối: “Sư phụ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Người đàn ông thấy Tô Cẩm và Sở Lâm đều rất xa lạ, xem ra cũng không phải là người nơi này.

Tô Cẩm có chút buồn bã: “Anh quá đẹp, khí chất cũng quá xuất chúng.” Không thích hợp đi tra tình hình của Trương Nguyệt với cô, rất dễ dàng dẫn tới ánh mắt của một số người.

Tô Cẩm: “500 tệ.”

“Chú à chú cứ yên tâm đi, bùa của sư phụ cháu, chú mua tuyệt đối không thiệt thòi! Chú ấy à, vận khí tốt, mới có thể được sư phụ cháu chọn.”

Tô Cẩm lên trước nhìn thoáng qua: “Nguyên Thất anh tìm một chỗ đỗ xe đi.”

Ông chú cầm lấy lá bùa, cảm giác được rõ ràng lá bùa truyền cho ông ấy sự ấm áp, ngay cả sự lạnh lẽo trên người mấy ngày nay, cũng đều bị xua tan đi rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 107