Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Nhất Lãm Tinh Hà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 112
Tô Cẩm: “…” Chẳng phải bọn họ phải yếu đến mức không còn sức để hét sao? Tại sao mà lại hét to đến như thế?
Tô Cẩm bước ra khỏi tầng hầm, đứng ở bên ngoài khoảng nửa phút.
Nguyên Thất: “…?”
Chuyện của thôn Trương Gia có thể giải quyết, đối với Tiểu tổ đặc biệt mà nói, cũng là một chuyện tốt.
Nhất là người đàn ông dẫn đầu, khóc lóc cực kỳ thảm thiết.
Mãi cho đến khi bọn họ nhìn thấy Tô Cẩm kéo mẹ Trương đi xuống.
Mấy người mơ hồ mở mắt ra, sau khi ý thức được mình đang ở chỗ nào, người nào người nấy lần lượt hét lên.
Sở Lâm: “Cũng được.”
Cô vừa nói vừa đi dọc theo con đường lúc đến.
Nhưng đây cũng là tiến bộ!
Nguyên Cảnh vẫn im lặng trừng mắt nhìn Nguyên Thất: “Trước khi A Cẩm đi đã dán bùa lên xe rồi, chỉ cần cậu không xuống xe thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.”
Tô Cẩm sợ những người này lại vừa quỳ vừa dập đầu với mình, vội vàng nói mấy câu: “Chuyện của thôn Trương gia tới đây sẽ có người tới giải quyết, đến lúc đó mọi người cứ kể lại tình hình cho bọn họ là được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Cẩm kể ngắn gọn về chuyện của mẹ Trương.
Chương 112
Chỉ có điều tà vật mà mẹ Trương nuôi càng hung ác hơn, nó lấy linh hồn làm tế lễ, cắn nuốt không ít linh hồn.
Mà trong hai chuyện này, mục tiêu Triệu Mạn rõ ràng là từ mấy năm trước đã bị để mắt tới.
Người đàn ông trung niên ôm chầm lấy đứa con gái, nước mắt rơi xuống như mưa. Ông ta nhìn mẹ Trương, rồi lại nhìn Tô Cẩm, sau đó kéo tay gái mình bịch một tiếng quỳ xuống đất: “Tạ ơn Tô quán chủ! Tạ ơn Tô quán chủ, ngài quả thật là Bồ Tát sống, ngài không chỉ cứu con gái của tôi mà còn cứu tôi, cứu cả tất cả mọi người chúng tôi…”
Tô Cẩm gọi điện thoại cho Phương Tri Hạc, bảo anh ta liên hệ với người của Tiểu tổ đặc biệt tới xử lý những vấn đề còn lại của thôn Trương gia.
Hiếm có người tinh mắt nhìn thấy mẹ Trương, người kia đứng lên, vung tay đánh mẹ Trương một trận.
Bọn họ liền thận trọng chạy tới đây, nào ngờ rằng lại thật sự nhìn thấy thân nhân của mình!
“Bà già khốn nạn! Bà muốn hại c·h·ế·t tôi à?”
Đừng hỏi rằng vì sao cô cứ khăng khăng thứ đồ chơi này có tổ chức.
Những người khác cũng nhao nhao quỳ xuống theo.
“Mấy lá bùa sư phụ cho tôi đấy à? Cái đó là sư phụ quan tâm đến đồ đệ nên đương nhiên tôi không thể dùng tuỳ tiện được, tôi phải ráng chống đỡ một hồi lâu mới bắt đầu quăng bùa!”
Trong mắt Tô Cẩm mang theo ý cười nhàn nhạt: “Không phải tôi đưa bùa cho anh rồi à?”
Cũng để cho Nguyên Tam gia biết sư phụ lợi hại đến mức nào!!!
Bọn họ đang sống yên ổn thì không hiểu sao lại bị mẹ Trương, còn có Trương Nguyệt lừa đến Trương gia này, vậy cũng thôi đi, thế mà còn lừa bọn họ giao ra linh hồn của mình nữa?
Dứt lời, Tô Cẩm liền vội vàng rời đi.
Dù sao thì con quỷ kéo anh ta vào ảo cảnh kia thực sự rất lợi hại!
“Hu hu, Tô quán chủ, thật đáng sợ! Vừa nãy lúc mọi người chưa quay lại, trên mui xe đột nhiên có cái gì đó bay xẹt qua! Giống như là người mà cũng không phải là người… Thứ đồ chơi kia còn muốn tấn công chúng tôi nữa!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sở Lâm thân đầy bụi đất đi đến bên cạnh Tô Cẩm, trong mắt đầy vẻ đáng thương: “Sư phụ, vừa nãy tôi bị doạ c·h·ế·t khiếp, hu hu, tôi buồn quá, tôi cần được an ủi.”
Đáng tiếc, những người này vừa khóc lại vừa dập đầu, ai cũng không chịu đứng lên.
Dưới công kích của bùa Thiên Lôi, hết thảy tà ma đều là hư ảo.
Tô Cẩm: “…” Cô chỉ là muốn kiếm chút tiền thôi mà, kết quả lại vô tình cứu vớt cả mấy gia đình như thế.
Hại nhiều người như vậy, cái giá phải trả sẽ càng đau đớn thê thảm hơn nữa.
Người đàn ông trung niên mà Tô Cẩm gặp ở bên ngoài lúc đầu dẫn theo mấy người xuất hiện ở dưới tầng hầm.
Đành phải bất đắc dĩ gọi họ đứng dậy.
Triệu Mạn không hại quá nhiều người mà còn phải trả giá đau đớn thê thảm, huống chi là mẹ Trương?
Sở Lâm bỗng nhiên hiểu ra: “Thì ra trước đó sư phụ nhắc tới Lục Chi Ninh là bởi vì tà vật lần này cũng tương tự như tà vật mà Triệu Mạn nuôi kia à?”
“Con gái!”
Chỉ có điều không còn hăng hái, lòng tin tràn đầy như lúc mới đến nữa.
Tô Cẩm suy nghĩ một lúc: “Cũng đại khái như thế.”
Có một người động thủ, tất sẽ có người thứ hai…
Giao dịch với tà vật, một khi đã hình thành rồi thì cho dù tà vật có biến mất, giao dịch cũng sẽ không vì vậy mà hủy bỏ.
Tô Cẩm nghiêng đầu, không nhịn được thở dài: “Vận khí hai người cũng tốt thật đấy, cái thứ bay qua kia chính là cô bạn gái thần bí của Tô Giang Nguyên!
Giống như Triệu Mạn lúc trước.
Tô Cẩm nhìn về phía mẹ Trương, trước đó khi mẹ Trương giao dịch cùng tà vật có lẽ cũng là cam tâm tình nguyện, lúc này tà vật đã tan thành mây khói, linh hồn của mẹ Trương cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Mặc dù anh ta mới kiên trì được vài phút thì quân lính đã tan rã!
Mấu chốt trọng điểm nhất chính là người đứng đằng sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Cẩm gật đầu đồng tình, lại tiện thể khích lệ một câu: “Vận khí Nguyên Thất tốt thật.”
Tô Cẩm nhéo mi tâm, đối với loại tình huống này cô vẫn không thể thích ứng được.
Đúng lúc này.
Sở Lâm: “…”
Sau đó mấy người liền lấy kính viễn vọng, không ngừng theo dõi bên này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mẹ Trương và Triệu Mạn đều chỉ là nô lệ của tà vật, phía sau lưng tà vật còn có chủ nhân thực sự của nó.
Vừa nhìn thấy chuyện đang xảy ra ở đây, mấy người kia vội vàng chạy tới.
Về phần mẹ Trương, linh hồn cũng dần dần bị cắn nuốt.
Tô Cẩm cúp điện thoại, những người có linh hồn trở lại cũng dần dần tỉnh lại.
Trong lúc nhất thời, họa phong bỗng nhiên biến thành cảnh thân nhân đoàn tụ, khóc lóc thảm thiết.
Sở Lâm vừa kể lể trải nghiệm bi thảm của mình nhưng cũng không quên tâng bốc Tô Cẩm!
Tô Cẩm gật đầu: “Đúng thế, chiêu trò như nhau.”
Nhưng mà, lợi hại hơn nữa thì sao chứ?
Những người bị cưỡng ép thu lấy linh hồn không phải tồn tại, giao dịch có sơ hở nên nhặt về được một cái mạng.
“Lúc trước tôi còn mù mắt nghĩ rằng Tô quán chủ là đồ lừa đảo, là lỗi của tôi, là tôi mắt mù, tôi xin được ở đây tạ tội với Tô quán chủ…”
Kẻ đứng sau nghiên cứu tà thuật, tạo ra hết tà vật này đến tà vật khác mới là mục tiêu mà cô muốn tiêu diệt!
Phi! Bọn họ cũng không ngốc, giao ra linh hồn mình rồi thì còn lại cái gì…Kết quả thì hay rồi, cái đồ chơi này lại còn cưỡng ép cướp lấy linh hồn của bọn họ.
Mẹ Trương không có sức phản kháng: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Tô Cẩm: “…” Không cần như thế đâu mà.
Chỉ vẻn vẹn một Thanh Thành thôi mà đã liên tiếp xuất hiện hai chuyện của Triệu Mạn, mẹ Trương.
Sở Lâm đi theo Tô Cẩm, vừa đi vừa khóc lóc kể lể.
Cam tâm tình nguyện dâng ra, cũng mang ý nghĩa giao dịch đã đạt thành, không cách nào sửa đổi được.
Vừa vặn để cho Nguyên Tam gia nghe được sự tích anh dũng của sư phụ mình!
A Cẩm đã suy xét chu đáo như thế, Nguyên Thất thế mà còn sợ nữa à?
Nuôi dưỡng loại tà vật này không đòi hỏi bất kỳ kỹ năng tay nghề gì hết.
Nếu như không tiêu diệt lão đại của tổ chức tà ác này thì đoán chừng càng ngày sẽ có càng nhiều người bị hại hơn.
Tô Cẩm và Sở Lâm cùng nhau bước đến cạnh chiếc xe, vừa mới ngồi lên xe đã thấy Nguyên Thất hoảng sợ nhìn Tô Cẩm.
Vô tình cứu vớt mấy gia đình 3
Tổ chức phía sau không thể khinh thường 1
Chẳng bao lâu sau, Sở Lâm cũng bước ra khỏi ngôi nhà.
Bởi vì nuôi dưỡng tà vật cần có mục tiêu, có đội nhóm, cần thực hành, còn cần phải tiến hành thí nghiệm, đây không phải là việc chỉ cần một người mà có thể hoàn thành.
Nguyên Thất: “… Trước đó Tô quán chủ nói vận khí tôi tốt, chẳng lẽ là để chỉ chuyện này à?” Không không không, đây không phải là vận khí tốt, anh ta không tin! Trái tim nhỏ bé của anh ta bị tổn thương rồi.
Nguyên Thất: “…” Tim lại bắt đầu đau.
Tôi vất vả lâu như vậy mà chẳng thấy cô ta đâu! Không ngờ người đầu tiên nhìn thấy cô ta lại là hai người!”
Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe quen thuộc cách đó không xa: “Lên xe trước đã rồi nói sau.”
Bọn họ vẫn luôn chú ý đến tình huống bên chỗ ngôi nhà Trương Nguyệt, người đàn ông trung niên kia sau khi trở về chỗ ở, lại kể lại chuyện gặp gỡ Tô quán chủ.
Hiện trường đột nhiên có chút mất kiểm soát.
Mắt thấy mấy người kia còn muốn tiếp tục khóc, Tô Cẩm hơi đưa tay ra, những người kia đột nhiên cảm giác mình không thể khống chế được phải đứng dậy.
Ôi chao, sư phụ anh ta lợi hại như vậy đấy!
Anh ta bíp bíp một lúc rồi mới bắt đầu hỏi: “Đúng rồi sư phụ, chuyện của Trương Nguyệt thế nào rồi?”
Sau khi Phương Tri Hạc nghe xong liên tục nói cảm ơn, sau đó nói rằng mình sẽ nhanh chóng chạy tới.
“Con trai!”
Tô Cẩm: “Đừng có nói cảm ơn nữa, cũng không cần dập đầu, tôi chỉ làm việc tôi phải làm thôi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.