Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 144

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144


Có điều cũng không sao, một mình sư phụ có thể so sánh với cả một đạo quán của m người ta!

Tô Cẩm dẫn theo Sở Lâm, quỳ gối trước mặt Tổ Sư Gia.

Sở Lâm đặt tay lên trái tim, tảng đá kia cũng coi như rơi xuống.

* (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Cẩm im lặng vài giây: “Huyền Thanh quán của chúng ta không làm những thứ hình thức này.”

Nếu như không đồng ý với Sở Lâm, đoán chừng bữa cơm này cũng ăn không ngon rồi.

Tô Giang Nguyên xem náo nhiệt hóng chuyện cũng không nghĩ tới, chuyện bái sư này, còn thật sự xong như thế…

“Chúng ta dâng hương mấy năm, không nghĩ tới, quán chủ thế mà lại là tên lừa đảo? Ông ta là tên lừa đảo, cậu cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì!”

Ai cũng không thể cướp vị trí đại đệ tử đứng đầu của anh ta!

Ai?

Sau khi Tô Cẩm dâng hương xong, Sở Lâm nói theo: “Đệ tử Sở Lâm, nguyện cả đời tuân thủ theo quy củ của Huyền Thanh quán, đánh kẻ mạnh giúp kẻ yếu, cứu đời cứu người, trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, càng sẽ nỗ lực kiếm tiền, nỗ lực phát triển Huyền Thanh quán!”

Tô Cẩm nói đơn giản một chút tình huống hiện tại, nói xong lời cuối cùng, Sở Lâm nhíu chặt mày, biểu cảm đau khổ: “Sư phụ, tôi đồng ý để cho bọn họ làm sư đệ của tôi, bọn họ quá thảm rồi.”

“Tiếp tục đánh cho tôi! Tiếp tục đập!”

Lúc hai người nhìn thấy tình hình, cũng có chút chấn kinh.

Sở Lâm không thể tin nhìn một màn kia, anh ta nghĩ tới rất nhiều khả năng, duy chỉ có không nghĩ tới… người đánh Phương Tri Hạc lại là một vài thôn dân bình thường.

Tô Cẩm nghĩ một chút, giải thích: “Huyền Thanh quán của chúng ta tổng cộng cũng không có mấy người.” Đếm trên đầu ngón tay, sư phụ, cô, còn có đồ đệ mới nhận Sở Lâm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lễ bái sư đơn giản, báo cáo với Tổ Sư Gia, việc này cũng coi như đã hoàn thành.

Bọn họ thậm chí có thể nghe được rõ ràng lời của thôn dân nói.

Tô Cẩm có chút tiếc nuối: “Phương Tri Hạc còn có tiểu sư đệ của anh ta, có chút duyên phận thầy trò với tôi.”

Tất cả chỉ có ba người, còn có một người đã cưỡi hạc qua tây thiên rồi.

Đại đệ tử này rất ngoan ngoãn nghe lời!

Tô Cẩm lên tiếng: “Ừm, cơm nước xong xuôi, anh tiếp tục qua ra bên ngoài bày quầy bán hàng.”

Sở Lâm cười hì hì nói: “Tôi đã là đại đệ tử hàng đầu rồi, mà không có trang phục, lệnh bài gì hay sao?”

Có người lập tức trả lời: “Mỗi tháng tôi đều tới dâng hương, nhưng tôi vẫn không nhận được thứ tôi muốn!”

Sở Lâm bối rối một lúc lâu, hơn nửa ngày mới phản ứng được.

Chương 144

Sở Lâm lời lẽ khí thế: “Tôi nhập môn sớm nhất, dĩ nhiên tôi là đại sư huynh rồi.”

Làm mèo chiêu tài của Huyền Thanh quán, có lẽ nhất định có thể mang đến tài vận cho Huyền Thanh quán. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lệnh bài?” Tô Cẩm hơi kinh ngạc.

Tô Giang Nguyên phụ họa nói: “Quả thực quá thảm rồi.”

Tô Cẩm vươn tay túm lấy Sở Lâm, dùng bùa Dịch Chuyển đưa hai người di chuyển đến Bạch Vân quán.

“Sư phụ, sư phụ?” Sở Lâm gọi hai tiếng liên tục.

“Anh ta lừa mấy người cái gì rồi hả?”

“Sư phụ người yên tâm, tôi sẽ không rời không bỏ người!” Sở Lâm hăng hái, tràn ngập chờ mong về tương lai.

Giờ này phút này, trên mặt Sở Lâm viết đầy cảm giác cuống quýt!

Sở Lâm nói tiếp: “Chính là thứ có thể cho thấy thân phận của con đó? Những đạo quán khác không phải đều có trang phục đồng nhất, còn có tấm lệnh bài nhỏ có thể cho thấy thân phận hay sao?”

Sở Lâm còn chưa kịp vui vẻ, ánh mắt lập tức đã lại thay đổi.

Tô Cẩm khẽ nhíu mày: “Có biết là xảy ra chuyện gì không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Các huynh đệ, hôm nay chúng ta phải dỡ Bạch Vân quán này ra!”

“Tổ Sư Gia ở trên cao, cho phép con bẩm báo, Tô Cẩm quán chủ đời thứ hai của Huyền Thanh quán, hôm nay, nhận Sở Lâm làm đại đệ tử đứng đầu, sau này, dốc lòng dạy bảo, bồi dưỡng thành tài.”

Cục diện vô cùng hỗn loạn, Phương Tri Hạc bị những người đó lôi kéo, đánh chửi…

Tô Cẩm nói: “Được, chúng ta đến chỗ Tổ Sư Gia.”

Anh ta rất nhanh đã kịp phản ứng, Bạch quán chủ đáng chém vạn lần kia làm nhiều chuyện xấu như vậy, tình cảm thầy trò này, đoán chừng sớm muộn cũng sẽ kết thúc.

Rất tốt, rút đao đi, anh ta phải đánh nhau một sống một còn với đồ đệ mới!

“Có trời mới biết tôi đã bỏ bao nhiêu tiền vào đạo quán của các người, thảo nào một điểm tốt đẹp cũng không gặp được!”

“Đúng rồi, sư phụ, trước đó người của thôn Trương gia đưa đồ tạ lễ tới, người xem chưa?” Sở Lâm hỏi.

Tô Cẩm dở khóc dở cười.

Sở Lâm: “…” Cho nên chính là không có những thứ này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Cẩm bất đắc dĩ: “Không phải đã nói với anh rồi sao? Anh ở trong sân của Tô gia bày quầy bán hàng, chỗ này thuộc về tiểu khu, chắc chắn sẽ có rất nhiều người không vào được, cho nên cũng phải đi ra bên ngoài tiểu khu để bày quầy bán hàng.”

Tô Cẩm kéo Phương Tri Hạc ra sau mình, ánh mắt nhanh chóng đảo qua mặt một số người ở nơi này.

Những người khác cũng ầm ĩ phụ họa.

Lúc này Sở Lâm tự bế rồi.

Ai phát điên đi đào chân tường?

Nói đến đây, Sở Lâm trong giây lát đã hiểu.

“Nhưng, người ta là Phương đạo trưởng, tại sao phải làm sư đệ của cậu chứ? Luận về thế hệ tư chất, cậu không phải là hậu bối sao?” Tô Giang Nguyên chuyển đề tài, lời lẽ tràn đầy nhạo báng.

Sở Lâm vui sướng gật đầu, dáng vẻ kia, muốn bao nhiêu vội vàng thì có bấy nhiêu vội vàng.

“Không biết, chưa kịp hỏi thăm.” Sở Lâm lo lắng nói.

Ánh mắt Tô Cẩm hiền lành, rất tốt.

Sở Lâm vội vã chạy về Tô gia: “Sư phụ, bên chỗ Phương Tri Hạc xảy ra chuyện rồi, anh ta bị rất nhiều người đánh. Phương Tri Hàn vừa gọi điện thoại đi cầu cứu.”

Nhất định phải nhân lúc trước khi Phương Tri Hạc và Phương Tri Hàn nhập môn bái sư, hơn nữa, loại chuyện này phải làm càng sớm càng tốt.

Tô Cẩm mấp máy môi, chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường.

Tô Cẩm đưa tay xoa đầu anh ta: “Đúng vậy.”

Ánh mắt Tô Cẩm loé lên: “Xem rồi, rất thích.” Thành tâm chính là món quà cảm ơn tốt nhất.

Sở Lâm khẽ gãi đầu, có chút mờ mịt: “Không ở bên cạnh Huyền Thanh quán sao?” Bạch quán chủ không phải đã c·h·ế·t rồi à? Làm sao còn muốn anh ta đi ra ngoài bày quầy bán hàng?

Tô Cẩm đi qua, đẩy đám người ra, những người kia bị cô đẩy sang một bên không vui nhìn cô: “Cô là ai? Cô muốn ăn đòn à! Không thấy chúng ta đang giáo huấn tên lừa đảo sao?”

Nói xong, Sở Lâm vội vàng quỳ gối trước mặt Tô Cẩm: “Sư phụ, chọn ngày không bằng đúng ngày, chúng ta trực tiếp bái sư đi, tôi chấp nhận chịu ủy khuất một chút, lễ bái sư cứ làm đơn giản chút đi, tôi không ngại!”

“Vậy bây giờ tình hình của Phương đạo trưởng là như thế nào?” Sở Lâm hỏi.

Tô Cẩm nghi ngờ: “Sao vậy?” Không phải đã bái sư rồi sao? Chẳng lẽ còn có chuyện gì nữa ư?

Tổng cộng chỉ có hai người, muốn lệnh bài thân phận gì chứ?

Sở Lâm hoảng hốt một chút, được rồi, Huyền Thanh quán bọn họ không chỉ không có tiền, còn không có người.

“Thế mà tôi lại cho tiền một tên lừa đảo, còn xin ông ta phù hộ cho tôi?”

“Anh Sở, đại sư huynh của em bị người ta đánh, rất nhiều rất nhiều người, anh mau bảo chị Tô Cẩm tới cứu anh ấy…”

Anh ta như thể gặp đại địch, xông tới trước mặt Tô Cẩm nhìn chằm chằm: “Sư phụ người vừa mới nói cái gì? Cái gì gọi là sắp không phải duy nhất nữa rồi hả? Người còn muốn nhận đồ đệ khác sao?”

Sở Lâm nghe ra giọng của Phương Tri Hàn, vội vàng nói: “Anh theo sư phụ tới!”

“Đã hiểu! Tôi nghe theo sư phụ!” Lời sư phụ đã nói, nhất định phải nghe!

Thân phận đồ đệ yêu quý duy nhất của sư phụ, anh ta đã không giữ được nữa sao?

Buổi chiều, Sở Lâm vừa mới chuẩn bị đi ra bên ngoài bày quầy bán hàng, điện thoại di động vang lên, vừa ấn nút nghe, đã nghe thấy tiếng khóc truyền đến.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144