Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 147

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147


Mà trước khi bắt đầu khởi công lại tòa nhà bỏ hoang kia cũng cần phải mất mấy ngày để dọn dẹp trước đã.

Sở Lâm do dự, lẩm bẩm: “Tại sao tôi phải chủ động hỏi ông ta chứ? Chẳng lẽ không phải là ông ta tới cầu tôi sao?”

Cân nhắc đến chuyện làm ăn sau này, Tô Cẩm vẫn uyển chuyển nhắc nhở: “Không cần phải vặt sạch đâu.”

Sở Lâm lòng tin tràn đầy nắm tay tự cổ vũ mình: “Vặt sạch ông ta, tôi có thể!”

Từ Khoan gật đầu: “Lúc đầu chọn mảnh đất kia đúng là bởi vì vị trí địa lý rất tốt, khu vực xung quanh phát triển cũng không tệ, nếu không thì Từ Thừa Phong cũng không đầu tư nhiều tiền như vậy vào dự án này.”

Cô cười bí ẩn nói: “Nếu như tất cả mọi người đã biết chỗ đó từng xảy ra án mạng, mà lại có quỷ nháo, vậy thì cứ thuận theo tư duy này, biến tòa nhà bỏ hoang đó thành một nhà ma!”

Không ngờ Sở Lâm lại quăng một bàn tay đập trên người Từ Khoan: “Đúng rồi, người anh em, cậu tới đây bàn việc gì với sư phụ tôi thế?”

Cô có một ý tưởng hay hơn!

Ngay sau đó, anh ta nói: “Kỳ thật tôi cũng không biết Tô tiểu thư muốn làm gì với tòa nhà bỏ hoang kia, hôm nay đúng lúc tôi rảnh nên ghé qua hỏi.”

Sở Lâm lập tức hiểu ý của Tô Cẩm.

Tô Cẩm bước vào, Nguyên Thất liền sai người đi gọi Nguyên Cảnh, còn chính anh ta bưng trà dâng nước, thái độ cung kính.

Cho dù là Tô Cẩm một lòng muốn kiếm tiền nghe đến lời này cũng không khỏi lâm vào trầm mặc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Cẩm cực kỳ tán đồng vỗ vai Sở Lâm: “Đồ đệ ngoan, chuyện thương lượng giá tiền với Sở tiên sinh giao cho anh, vi sư tin tưởng nhất định anh có thể vặt sạch lông ông ta!”

“Sư phụ tôi quả thật quá thông minh! Thử hỏi, có chỗ nào để xây dựng một ngôi nhà ma kiểu trốn thoát khỏi căn phòng bí mật phù hợp hơn một nơi đã từng bị quỷ nháo nhiều năm chứ?”

Đã như vậy thì cứ theo ý Sở Lâm đi.

Sở Lâm thấy được ánh mắt Từ Khoan không đúng lắm, anh ta há miệng bắt đầu lừa gạt.

Ánh mắt Từ Khoan nghi ngờ nhìn Sở Lâm, nhưng vừa nãy người mà anh muốn vặt sạch lông chính là cha ruột của anh đây…Đến cả cha ruột cũng có thể xuống tay vặt sạch lông được, huống chi là anh ta?

Một giây sau, anh ta nghe thấy Tô Cẩm nghiêm túc nói: “Dù sao cũng phải chừa lại tiền cho ông ta ăn cơm, nếu không thì sau này các khách hàng khác bị dọa chạy thì làm sao bây giờ?”

Chương 147

Sở Lâm ngượng ngùng cười: “Ôi, cậu là anh em của tôi, làm sao tôi có thể vặt lông cậu được chứ?”

Nhớ ngày đó khi anh ta rời khỏi Sở gia, anh ta đã buông lời gay gắt với ông già mình!

Tô Cẩm nói: “Vị trí của tòa nhà bỏ hoang kia rất tốt, đồng thời cũng là một mảnh đất cực kỳ tốt về phong thủy.”

Từ Khoan: “…”

Diêu Nguyệt theo bản năng hỏi: “Ôi, A Cẩm, không phải là con muốn tiếp tục hoàn công tòa nhà bỏ hoang kia rồi bán nhà ở đấy chứ? Nơi đó đã từng xảy ra tai nạn c·h·ế·t người, lại có quỷ nháo, cho dù phong thủy của mảnh đất đó tốt đến đâu thì cũng khó mà bán được.”

Tô Cẩm do dự một lát: “Cũng được, có điều chuyện này còn phải tìm người làm chung với dì.”

Diêu Nguyệt và Sở Lâm cũng phụ họa, lời này quả thật không có gì sai.

Nghe được những lời của Sở Lâm, Tô Cẩm rất vui vẻ.

Diêu Nguyệt nhíu mày nhìn Tô Cẩm: “A Cẩm, chuyện này cứ giao cho dì đi. Mặc dù dì không hiểu lắm về mấy thứ này nhưng dì có thể tra tư liệu.”

Anh khẽ kinh ngạc: “A Cẩm có tin tức gì về Thiên Uyên à?”

Lại nghe Tô Cẩm nói tiếp: “Xây dựng tòa nhà kia thành nhà ma kiểu trốn thoát khỏi căn phòng bí mật, mỗi tầng là một chủ đề, còn có thể phân chia theo cấp độ nữa. Cấp độ dễ, cấp độ trung bình, cấp độ khó. Ngoài ra còn chia ra mức độ kinh dị nhẹ, trung bình và cực kỳ kinh dị nữa, còn có phiên bản nhà ma dành cho các cặp đôi.”

Từ Khoan không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra Tô quán chủ làm người cũng không tệ lắm.

Sở Lâm nghe vậy xua tay nói: “Không cần, chúng ta chỉ cần vặt sạch số tiền hiện có của ông ta thôi. Ông ta vẫn còn xe, bất động sản, vặt sạch rồi thì sau này ông ta vẫn có thể bán xe bán nhà mà!”

Chẳng bao lâu sau, Nguyên Cảnh từ tầng hai đi xuống.

“Mặc dù chúng ta không thể nói là đồng sinh cộng tử nhưng cũng coi như đã từng chung hoạn nạn, còn cha tôi ư? Đã cắt đứt quan hệ từ lâu rồi, sao ông ta có thể so sánh với cậu được?”

Mấy người Sở Lâm ngẩn người, tựa hồ không hiểu ý của mấy lời này.Hợp tác làm ăn 2

Tô Cẩm lắc đầu, có chút xấu hổ: “Không phải, tôi chỉ là muốn mượn hai vệ sĩ của anh thôi, để bảo vệ Diêu Diêu nhà tôi. Giá cả dễ nói.”

Tô Cẩm lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải.”

Sở Lâm à một tiếng: “Đúng nhỉ, phải báo cho ông ta biết!!!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Cẩm có chút bất đắc dĩ: “Nếu như anh không nói với ông ta thì làm sao ông ta biết mấy chuyện mà mình gặp phải là chuyện không phải bình thường?”

Từ Thừa Phong còn phải ngồi tù rất nhiều năm, cho dù sau này Từ Khoan có giàu có phát đạt thế nào thì cũng chẳng có quan hệ gì với Từ Thừa Phong cả.

Chú Sở nhà lớn việc lớn, vặt một ít tiền cũng không phải vấn đề lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó Tô Cẩm lại nói với Sở Lâm: “Lát nữa anh nhớ gọi điện thoại cho Sở tiên sinh, hỏi thăm tình huống của ông ta rồi thương lượng giá tiền.”

Hợp tác làm ăn 1

Sau đó, Tô Cẩm lại nói: “Vì trước đó Từ Thừa Phong đã chuyển tòa nhà này sang cho anh đứng tên, vậy sau này lợi nhuận mà anh có được cũng sẽ không có quan hệ gì với ông ta nữa, ông ta cũng coi như là mơ hồ làm được một chuyện tốt.”

Lúc này Sở Lâm lại hết lời khen ngợi Tô Cẩm.

Từ Khoan theo bản năng rùng mình một cái, bất đắc dĩ nói: “Người anh em, tôi không có tiền cho anh vặt đâu…”

Tô Cẩm đứng dậy, lúc rời đi, cô lại liếc nhìn Từ Khoan và đưa cho Từ Khoan một lá bùa Hộ Mệnh: “Đại khái thì chúng ta sẽ hợp tác lâu dài, nếu như đã là đối tác rồi thì tôi sẽ đưa cho anh một lá bùa Hộ Mệnh này, anh cứ giữ trên người, nhất định sẽ được bình an.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không sao, dù sao thì ông ta còn phải ngốc trong tù thêm nhiều năm nữa.” Tô Cẩm nói thẳng.

“Cảm ơn Tô tiểu thư.” Từ Khoan nhận lấy lá bùa Hộ Mệnh, cất cẩn thận.

Diêu Nguyệt: “…” Thật đúng là con ruột.

Nếu không thì cô sẽ không yên lòng.

Từ Khoan yên lặng tránh xa Sở Lâm.

Trước đó cô đã từng gặp mấy thủ hạ của Nguyên Cảnh lúc ở Triệu gia, những vệ sĩ kia thoạt nhìn cao cấp hơn mấy vệ sĩ bình thường, có lẽ năng lực nghiệp vụ cũng rất tốt.

Chỉ có điều, không nghĩ tới phía sau lại có nhiều chuyện như vậy, dẫn đến công trình bị đình công không thể tiếp tục hoàn thiện được nữa. Mà những khoản đầu tư trước đó cũng đều trôi theo dòng nước.

Biết rõ bất động sản chỗ đó rất khó bán, sao cô có khả năng làm ra chuyện ngu ngốc như vậy chứ?

Dặn dò xong, Tô Cẩm đi thẳng tới nhà đối diện tìm Nguyên Cảnh.

Đôi mắt Tô Cẩm cong cong, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ánh sáng.

Nguyên Cảnh có nhiều thủ hạ như vậy, cô định mượn hai người làm vệ sĩ cho Diêu Nguyệt.

Loại người như thế này cứ ở lại trong ngục giam hối hận cả đời đi.

Sau đó, mọi người tiếp tục vạch ra một kế hoạch đơn giản tiếp theo, Từ Khoan còn phải làm việc, Tô Cẩm và Sở Lâm cũng có việc phải làm, kết quả chỉ còn lại Diêu Nguyệt tương đối rảnh rỗi.

Dứt lời, ánh mắt mấy người đồng loạt nhìn về phía Tô Cẩm.

Tốt lắm, không hổ là mèo chiêu tài duy nhất của Huyền Thanh quán! Tương lai nhất định tiền đồ vô lượng!

Từ Khoan cười khổ một tiếng: “Nếu làm ăn phát đạt, e rằng ông ta hối hận c·h·ế·t mất.”

Từ xem tướng bắt quỷ ra, sư phụ thế mà còn có cả thiên phú làm ăn nữa! (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh ta thực sự bội phục sư phụ, đến mức phải quỳ rạp xuống đất!

Tuy rằng Sở Lâm khen ngợi quá đà nhưng Từ Khoan không thể không thừa nhận ý tưởng này quả thực rất hay!

Từ Khoan im lặng mấy giây rồi khẽ gật đầu, lời này xem ra có vẻ hợp lý nhỉ?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147