Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 149

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 149


Sở Lâm không hỏi thêm nữa, có thể cảm giác được tâm tình Phương Tri Hạc không tốt, vội vàng cúp điện thoại.

Lần này thái độ cha Sở hiền lành, hỏi cũng uyển chuyển hơn: “Xin hỏi Phương đạo trưởng, ngoại trừ Tô Cẩm ra thì còn người nào khác có thể giới thiệu cho tôi không?”

“Mà không phải là sư phụ có đạo pháp cao thâm sao? Sao lại không nhìn ra được duyên phận thầy trò từ tướng mạo tôi chứ?”

“Vậy thì bởi vì cái gì? Chẳng lẽ là bởi tôi có thiên phú đặc biệt? Hay là Tổ Sư Gia thích tôi?” Sở Lâm càng lúc càng tò mò. (đọc tại Qidian-VP.com)


Nghe thấy tiếng của tiểu sư đệ, anh ta quay đầu lại, kéo người đến bên cạnh mình.

Chuyện này…thật quá đáng!

Sau khi Bạch Vân quán xảy ra chuyện, có người của Tiểu tổ đặc biệt tới tìm anh để nói chuyện.

Cha Sở nói cảm ơn, cũng vui vẻ nói chuyện thù lao.

Phương Tri Hạc cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn trời, tình người ấm lạnh chính là như thế.

Quay đi quay lại mấy lần, cuối cùng lại trở về điểm xuất phát.

Chuyện can hệ trọng đại, nhất là đối phương còn là cha của Sở Lâm.

Nghĩ thôi đã thấy vui rồi! Phảng phất như đi lên đến đỉnh cao nhân sinh! (đọc tại Qidian-VP.com)

“Sư phụ nói kỹ hơn một chút được không? Chẳng lẽ bởi vì tôi rất biết cách nắm bắt duyên phận không?”

Sư phụ xảy ra chuyện như vậy, anh ta là đại đồ đệ, đương nhiên sẽ có người ghét bỏ, cũng có người nghi ngờ.

Cha Sở nắm chặt điện thoại, lại bắt đầu liên hệ những người khác.

Anh ta bày tỏ rất mong chờ Phương Tri Hạc tới làm sư đệ của mình!

Sắc mặt bình tĩnh của Sở Lâm có chút hoảng hốt: “Sư phụ, kiếp nạn này không phải là kiếp nạn sinh tử gì đó phải không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh nói đi.” Thần sắc Tô Cẩm ôn hoà.

Mà Sở Lâm lại đang nhìn chằm chằm Tô Cẩm, chờ đợi Tô Cẩm nói ra đáp án.

Anh ta còn muốn ở lại Bạch Vân quán lâu hơn một chút, ánh mắt chiếu tới chỗ nào cũng đều là hồi ức. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong chớp mắt, cả đạo quán to như vậy chỉ còn lại hai người, anh ta và Phương Tri Hàn.

Nhận được câu trả lời khẳng định của Tô Cẩm, trái tim chợt lỡ nhịp của Sở Lâm cũng bình tĩnh lại.

Sở Lâm nói ra nghi hoặc của mình: “Lúc mới gặp mặt, Tổ Sư Gia đã nhìn ra được cô với mấy người Phương Tri Hàn có duyên phận thầy trò, vậy trước đó khi tôi từng đến trước mặt Tổ Sư Gia mấy lần, tại sao Tổ Sư Gia lại không nhìn ra được tôi với sư phụ có duyên phận?”

Phương Tri Hạc hiểu rất rõ đây chỉ là lời nói xã giao.

Phương Tri Hạc nhìn thấy tin nhắn này, vẻ mặt cứng lại, không hề do dự thoát khỏi nhóm.

Phương Tri Hạc thở dài nói: “Còn cần thêm mấy ngày nữa đã, bên này vẫn còn mấy chuyện cần xử lý.”

Chỉ là…

Nếu không phải vẫn còn một vài chuyện chưa bàn giao xong thì anh đã sớm rời khỏi đó rồi.

Lúc đó Sở Lâm liền im lặng: “…”

Nghe nói như thế, Sở Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng trong lời nói không quá rõ ràng, nhưng ý tứ ám chỉ lại hết sức rõ ràng: Mấy bữa nay anh đã làm việc rất vất vả, trong tổ định cho anh nghỉ phép một thời gian để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Tô Cẩm xoa đầu Sở Lâm: “Chiêu tài cũng là một loại thực lực, loại thực lực này ngàn dặm mới tìm được một! Anh thật sự xuất sắc!”

Chương 149

Cha Sở không nghĩ tới khó khăn lắm mới tìm được Phương Tri Hạc, kết quả là đối phương lại bảo ông ta đi tìm Tô Cẩm?

“Tôi cũng chưa xác định được Sở tiên sinh gặp phải chuyện gì, lỡ như người của Tiểu tổ đặc biệt không giải quyết được chỉ sợ đến lúc đó còn phải làm phiền Tô quán chủ.”

Ánh mắt Tô Cẩm lang thang, sau đó nói: “Anh với tôi vốn không có duyên, tất cả là bởi anh có thể chiêu tài.”

“Được.” Phương Tri Hạc bình tĩnh nhận thuốc trị thương.Tôi và anh vốn không có duyên, tất cả là bởi anh chiêu tài 2

Sở Lâm hùng hồn chất vấn.

Bởi vậy, ngay lúc đó Phương Tri Hạc đã nộp đơn xin từ chức.

Khi đó sư phụ còn trấn an anh ta là không phải chuyện gì nghiêm trọng lắm.

Sở Lâm nghe vậy liền nói cảm ơn: “Được rồi, nếu lão già kia muốn đâm vào vách tường thì cứ để ông ta làm đi.”

Đâm vào vách tường rồi tự khắc biết quay đầu lại.

Phương Tri Hạc kinh ngạc nhìn cuộc gọi bị ngắt, không kịp suy nghĩ.

Anh ta do dự nói: “Sở tiên sinh, Tô quán chủ đạo pháp cao thâm…”

“Sư phụ, lão già chạy đi tìm đạo sĩ khác, chúng ta còn có thể vặt lông ông ta được sao?”

Tiểu đạo sĩ cầm thuốc trị thương trong tay đưa cho anh ta: “Sư huynh lại bôi thuốc đi.”

Đột nhiên, Sở Lâm nhớ tới một chuyện.

Sau khi anh ta bị thôn dân đánh, các sư đệ trong đạo quán vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi.

Có điều…Sở Lâm vẫn có một thắc mắc.

Trên môi Tô Cẩm nở nụ cười khẽ: “Ông ta có tôi là quý nhân giúp đỡ, tính mạng không đáng lo ngại.”

Tô Cẩm nhìn thần sắc Sở Lâm, nhất thời không biết nên giải thích chuyện này như thế nào.

Sợ rằng anh ta sẽ trở thành Bạch đường chủ kế tiếp.

Chỉ là anh ta không hề nghĩ tới mình thế mà cũng sẽ gặp phải chuyện như thế này.

Có chuyện gì thế?

Phương Tri Hạc suy nghĩ một chút, có Tô Cẩm đó lại không tìm, lại bảo anh ta giới thiệu người khác?

“Phương đạo trưởng, chẳng lẽ cậu muốn tôi phải nói thẳng ra là tôi với thằng nghịch tử Sở Lâm kia đã trở mặt với nhau rồi sao?” Cha Sở ngắt lời Phương Tri Hạc, có chút đau đầu giải thích lại tình huống.

Ông ta đã liên tục hỏi mấy người bạn, phàm là người có thể cho lời khuyên đều đề nghị ông ta tìm Phương Tri Hạc của Bạch Vân quán.

Sở Lâm kinh ngạc nhìn Tô Cẩm: “Sư phụ, cho nên lúc ban đầu khi nhìn thấy lão già thì đã nhìn ra ông ta có kiếp nạn sao?”

Nửa giờ sau, sau nhiều lần vấp phải trắc trở, cha Sở lại một lần nữa gọi điện cho Phương Tri Hạc.

Tô Cẩm khẽ dừng lại một chút, nói khẽ: “Cũng không hẳn như thế.”

Phương Tri Hạc thấp giọng nói: “Sư huynh không phải là đứa trẻ ngoan, hôm nay phạt sư huynh làm bài tập nhiều gấp đôi nhé.”

Lúc này, Phương Tri Hàn từ trong phòng bước ra. Cậu nhìn đại sư huynh đang ngồi ở ngưỡng cửa, nhỏ giọng nói: “Không phải sư huynh đã nói là không được nói dối sao?”

Cha Sở buồn bực cúp điện thoại.

Anh ta nhớ rằng khi sư phụ giải quyết bà mẹ kế ác độc kia của anh ta, đã từng nói với anh ta rằng: Nếu sau này cha anh ta Sở tiên sinh có chuyện gì thì có thể đến tìm cô bất cứ lúc nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tìm Tô Cẩm?

Phương Tri Hạc kể cho Tiểu tổ đặc biệt nghe tình huống của cha Sở.

Tôi và anh vốn không có duyên, tất cả là bởi anh chiêu tài 1

Mà bây giờ, kiếp nạn đó đã đến.

Sở Lâm tìm Tô Cẩm, kể lại tình huống lão già anh ta cho cô nghe.

Sở Lâm vẫn mờ mịt như trước.

Tô Cẩm gật đầu: “Ừ, trong số mệnh ông ta có một kiếp.”

Sở Lâm lại hỏi: “Đúng rồi, Phương đạo trưởng, lúc nào thì cậu đến Huyền Thanh quán?”

Tô Cẩm do dự một lúc, thở dài nói: “Chuyện duyên phận này, có một số đã định sẵn từ lâu, còn có một số duyên phận thì phải do chính mình nắm bắt cơ hội.”

“Đúng rồi, sư phụ, tôi còn có một vấn đề muốn hỏi cô.”

Cho nên, Tổ Sư Gia và sư phụ coi trọng anh ta chính là bởi anh ta chiêu tài à?

Phương Tri Hạc cười khổ một tiếng, bình tĩnh lại một lúc rồi gọi điện thoại cho Sở Lâm, giải thích ngắn gọn chuyện của cha Sở.

Rất nhanh đã có người tiếp nhận nhiệm vụ này, chỉ có điều đối phương dùng giọng điệu bất thiện hỏi lại: “Tổ trưởng Phương, anh đã làm xong thủ tục từ chức chưa?”

Phương Tri Hạc im lặng mấy giây: “Vậy để tôi hỏi xem có thành viên nào của Tiểu tổ đặc biệt đang ở Thanh Thành không.”

Như vậy cũng có nghĩa là Sở tiên sinh sẽ còn tới tìm bọn họ.

Người của Hiệp Hội Đạo Môn xử lý xong chuyện bên này, buổi chiều cũng phải rời đi. Nói cách khác, buổi chiều là bọn họ có thể đi tới Huyền Thanh quán được rồi.

Tô Cẩm liếc mắt nhìn Sở Lâm thật sâu nói: “Yên tâm, chuyện mà lão già nhà anh gặp phải không phải người bình thường có thể giải quyết được.”

Không thể nào!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 149