Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Nhất Lãm Tinh Hà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 156
Anh ta cười rộ lên cũng không giống như Dạ Linh, dịu dàng như ngọc, càng giống một người quân tử nhanh nhẹn hơn.
Buổi tối, lúc Sở Lâm vừa nằm xuống, vẫn còn có chút sợ hãi.
Loại kỹ năng này, để lại ám ảnh thật sâu cho anh ta!
Chuyện này khiến ông ta rất kinh hãi!
“Trăm năm trước chiến tranh loạn lạc, nếu như Lê Viên của Lệ Thành mà Hoa Từ Thụ nói vẫn còn, nói không chừng chúng ta còn có thể tìm được nơi anh ta đã từng ở.” Sở Lâm nói xong, mặt mũi anh ta tràn đầy tự hào, quả nhiên, sự thông minh tài trí của anh ta lại có đất dụng võ.
Hoa Từ Thụ mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi: “?”
Đáy mắt Sở Lâm xẹt qua một tia tiếc nuối, có đôi khi, thế sự vô thường, một chính nhân quân tử thanh nhã như thế, chung quy là đáng tiếc.
Sở Lâm rất cảm khái.
Lúc hai người một quỷ trở lại Tô gia, đèn ở Tô gia vẫn sáng.
Đừng nói Lê Viên, ngay cả Lệ Thành, cũng chẳng còn lại gì.
Về phần cha Sở, thì không như vậy.
Hoa Từ Thụ qua đời, có lẽ có liên quan đến người anh ta tìm kiếm kia.
Cùng lúc đó, Hoa Từ Thụ cũng nhìn lại, đầy chờ mong.
“Anh nói xem.” Tô Cẩm thản nhiên nói.
Sở Lâm trò chuyện với Hoa Từ Thụ trong chốc lát, phát hiện Hoa Từ Thụ chính là một người si mê hí khúc, nghiên cứu rất nhiều về hí khúc, cũng có những kiến giải không tệ.
Sở Lâm đột nhiên bị nhắc đến, trừng lớn mắt nhìn Tô Cẩm: “?”
Nghĩ như vậy, Sở Lâm quay đầu đi tìm sư phụ.
“A a, cũng phải.” Sở Lâm suy nghĩ, lần sau gặp một con quỷ bình thường, anh ta phải hỏi cẩn thận chút mới được.
Tô Cẩm lập tức trấn an: “Đừng lo lắng, trong đạo quan là Tổ Sư Gia nhà tôi, anh không cần sợ hãi.”
Toàn thân trên dưới, ngoại trừ có âm khí quanh quẩn bên ngoài, những phương diện khác giống như là người bình thường, cũng không có hành động bất thường nào.
Hoa Từ Thụ đứng đó, không cảm giác được đạo quán có sự tấn công với anh ta nữa, bây giờ mới yên lòng.
Tô Cẩm vẻ mặt ôn nhu nhìn sang Sở Lâm, nhắc nhở: “Về sau lại có ý kiến gì, nhớ kỹ tra tư liệu một chút.” Không phải vậy, nói ra, lại khiến cho người khác thương tâm.
Nói xong lời cuối cùng, Tô Cẩm có chút tiếc nuối.
Thảo nào sư phụ cũng không nhắc đến Lê Viên.
Buổi sáng lúc anh ta mở mắt ra, chỉ thấy Hoa Từ Thụ an tĩnh ngồi trên ghế đọc sách.
Về phần kiến giải sâu bao nhiêu, anh ta không biết, cho dù Hoa Từ Thụ có nói, phần lớn anh ta nghe không hiểu.
Về sau anh ta còn phải đi theo sư phụ tiếp tục cố gắng học tập.
Anh ta suy nghĩ vài giây, nghiêm túc nói: “Nếu như cậu cần loại kỹ năng này, buổi tối tôi có thể thử luyện một chút…”
Có lẽ là phát hiện ra được cảm xúc của Sở Lâm thay đổi.
Người Hoa Từ Thụ run lên, dáng vẻ hát hí khúc trên sân khấu mới như còn hôm qua.
“Thật ra xem xét từ tướng mạo của Hoa Từ Thụ, tình cảm của anh ta cũng không phải rất thuận lợi, vẫn luôn ở trong những lời lẽ hoang đường lừa gạt, đều nói diễn viên vô tình, thế nhân nào biết, diễn viên không chỉ vô tình, còn si tình…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tô Cẩm cất xong điện thoại di động, mỉm cười với Sở Lâm: “Suy nghĩ của anh quả thật không tệ.”
Chuyện của Hoa Từ Thụ đã được giải quyết, lại có bùa Hộ Mệnh của Tô Cẩm mang theo trên người.
Ngay sau đó, Tô Cẩm lại chuyển chủ đề: “Nhưng, đáng tiếc, Lê Viên này, đã không còn tồn tại. Như anh đã nói, chiến tranh loạn lạc, sau khi Hoa Từ Thụ c·h·ế·t mấy năm Lệ Thành đã bị chiếm đóng hơn phân nửa, toà Lê Viên kia ở trong chiến tranh, hóa thành phế tích, đã chôn vùi từ lâu trong dòng chảy lịch sử.”
Chẳng qua Sở Lâm vẫn hỏi nhiều thêm một câu: “Phải rồi, huynh đệ, lúc anh lắc đầu, chắc không đong đưa đong đưa rồi lắc rơi mất đầu chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơn nữa sư phụ cách anh ta cũng không xa, địa bàn của mình, anh ta vẫn rất yên tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta không muốn vừa mở mắt đã thấy Hoa Từ Thụ ngồi bên giường anh ta, ngộ nhỡ doạ cho anh ta sợ khóc thì làm sao bây giờ?Tô Cẩm khuyên: “Anh xem, trong nhà ngoại trừ tôi, còn có Diêu Diêu, bình thường Diêu Diêu thích chạy loạn, ngộ nhỡ không cẩn thận nhìn thấy Hoa Từ Thụ, sẽ bị doạ sợ, nhưng nếu như ở trong phòng của anh, trai gái khác nhau, Diêu Diêu sẽ không xông vào.”
Lúc cha Sở mở mắt ra lần nữa, đầu tiên là bối rối vài giây, trong thoáng chốc, ông ta nhớ tới chuyện tối hôm qua, vội vã đứng dậy gọi điện thoại cho Sở Lâm.
Trên mặt Hoa Từ Thụ thể hiện rõ sự mờ mịt: “Tôi cũng không rõ lắm, tôi ngủ lâu như vậy, hiện tại không buồn ngủ cũng không mệt, cũng không thể làm căn cứ để tham khảo?”
Hoa Từ Thụ cười: “Yên tâm, tôi rất yên tĩnh.”
Lúc mười tám tuổi, dựa vào Trường Sinh Điện, ở Lệ Thành có chút danh tiếng, cũng coi như là hưng thịnh một phen, phàm là anh ta lên sân khấu hát hí khúc, Lê Viên đều kín chỗ.
“Sư phụ, tôi có một suy đoán to gan.”
Được rồi, sự thông minh tài trí của anh ta vẫn kém hơn so với sư phụ.
Mặc dù có đạo hạnh trăm năm, nhưng, có lẽ một trăm năm này đều hôn mê, đến mức Sở Lâm chỉ dăm ba câu đã khiến cho những chuyện mà Hoa Từ Thụ nhớ kỹ kia đều nói ra.
Sở Lâm từ từ nhắm hai mắt lại, qua vài phút, anh ta lại thử thăm dò mở mắt ra: “Huynh đệ, quỷ như các ngươi, cũng sẽ ngủ nghỉ sao?”
Không nghĩ tới, nhân vật lợi hại như thế, bản thân mình còn được nghe anh ta hát kịch miễn phí.
Sở Lâm nhẹ nhàng thở ra: “Vậy tôi ngủ đây.”
Nghe xong lời này, Sở Lâm đã hiểu.
Dọa cho ông ta quay đầu chui trở về ổ chăn, dùng chăn mền phủ lên đầu, trong tay nắm chặt lá bùa, cả người cứ vậy cuộn mình một đêm.
Cũng không phải anh ta sợ hãi Hoa Từ Thụ, anh ta chỉ sợ vừa mở mắt, phát hiện Hoa Từ Thụ đang hát hí khúc, hoặc là đang làm chuyện gì đó kỳ quái.
Sở Lâm gãi mũi, hết sức khó xử. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có mấy câu, Tô Cẩm vẫn luôn không nói.
Sở Lâm lên trước lẩm bẩm với Tổ Sư Gia hai câu.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Sở Lâm giống như cảm giác được bài vị của Tổ Sư Gia lung lay, đợi anh ta nhìn kỹ lại, bài vị lại không có gì thay đổi.
Chương 156
Tô Cẩm bất đắc dĩ cười, xem ra một lần kia, mối tình đầu của Lục Nhị tiên sinh vẫn để lại ấn tượng sâu đậm cho Sở Lâm.
Anh ta thở dài một tiếng, sự ưu thương trong đáy mắt càng sâu hơn.
Thuở nhỏ Hoa Từ Thụ đã đi theo sư phụ học diễn xuất ở Lê Viên, mãi cho đến mười mấy tuổi, mới bắt đầu lên sân khấu biểu diễn.
“Vì Diêu Diêu, tôi có thể!”
…
Đêm nay, Sở Lâm một đêm mộng đẹp.
Hoa Từ Thụ đã như này rồi, còn cần nghỉ ngơi sao?
Nhưng sự thật bày trước mặt, lại cách lúc anh ta hát hí khúc đã hơn trăm năm.
Chờ chút, mặc dù anh ta nói chuyện khá hợp với Hoa Từ Thụ, nhưng buổi tối ngủ lại ở phòng mình, chuyện này thì không cần chứ…
Tô Cẩm không vội vã lên lầu, đầu tiên là đến chỗ Tổ Sư Gia báo cáo tình hình một chút.
Không phải chỉ nghỉ lại một đêm trong phòng anh ta hay sao? Cũng không phải chuyện gì to tát cả.
Trừ cái đó ra, Sở Lâm còn phát hiện, Hoa Từ Thụ rất dễ lừa…
Rất nhanh, Sở Lâm ngáp một cái, trên người anh ta có bùa Hộ Mệnh, còn có bùa Thiên Lôi.
Thì ra, là đã suy nghĩ càng sâu xa hơn so với anh ta…
Anh ta mạnh mẽ từ chối!
Hoa Từ Thụ liếc mắt đã thấy được căn đạo quán nhỏ kia, khí tức hương hoả dọa anh ta liên tiếp lui về phía sau, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
“Không không không! Tôi không bảo anh học loại kỹ năng này, loại kỹ năng này, không cần tồn tại!” Sở Lâm vội vã phản bác! (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Hoa Từ Thụ nói: “Ngủ ngon.”
Lúc trời tờ mờ sáng, ông ta mới lại ngơ ngơ ngác ngác híp mắt trong chốc lát.
Vốn dĩ ông ta nên ngủ ngon giấc mới đúng, thế nhưng nửa đêm, ông ta rời giường đến nhà vệ sinh, cũng không biết là ảo giác, hay là thế nào, ông ta thật sự đúng là nghe được có người đang gọi ông ta là ‘Sở lang’ .
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.