Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Nhất Lãm Tinh Hà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 212
“Bái Phật?” Tô Cẩm kinh ngạc lên tiếng.
Chương 212
“Nếu anh muốn đi cùng thì tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng trước tiên anh phải hỏi Triệu tiên sinh cái đã. Đây là chuyện của Triệu gia, nếu như Triệu tiên sinh không muốn để cho người ngoài biết thì anh cũng đừng nên ép buộc.”
Đừng nói là thiếu con thiếu cháu, có một số gia tộc còn thường xuyên nháo đến việc có con riêng lưu lạc bên ngoài, bên trong gia tộc càng là đủ thủ đoạn tranh giành tài sản.
“Được.”
Thấy vẻ mặt cha Triệu hơi khựng lại, Tô Cẩm nói: “Triệu tiên sinh đừng có suy nghĩ nhiều, tôi chỉ tùy tiện hỏi vậy, chỉ hơi tò mò về Ninh gia thôi.”
Tô Cẩm ừ một tiếng, không hỏi tiếp nữa.
Tô Cẩm thoáng vui mừng, không ngờ Lục nhị thiếu lại có thể giác ngộ như vậy.
…
Nghe vậy, cha Triệu nhẹ nhàng thở ra.
“Đúng rồi, Tô quán chủ, vậy Sở Lâm và Phương Tri Hàn thì sao? Bọn họ cũng đi theo à?”
Lục Chi Ninh cười hắc hắc, thần thần bí bí nói: “Chẳng qua tôi cảm thấy, người có thể để cho Tô quán chủ chủ động hỏi thăm nhất định sẽ không đơn giản, dù sao thì Tô quán chủ cũng sẽ không nhắc đến người không liên quan, cũng sẽ không nói những lời vô nghĩa.”
Sau khi Lục Chi Ninh rời đi, Nguyên Cảnh cũng không thể ở lại thêm phút giây nào nữa, thở dài rời đi.
Triệu phu nhân cũng muốn cùng về nhưng nghĩ đến sức khỏe của Triệu Hòa Cẩn, bà ấy đành phải gật đầu đồng ý.
Khi cha Triệu nghe thấy Tô Cẩm hỏi thăm về người Ninh gia, rõ ràng ông ta sững sờ trong chớp mắt.
Nói xong, Lục Chi Ninh đi tìm cha Triệu, vừa đi được hai bước, anh ta bỗng nhớ tới một chuyện.
Bởi vậy một chút nhận thức này vẫn phải có.
Sở Lâm: “…” Làm anh cũng khó thật.
Lục Chi Ninh liền hiểu ý Tô Cẩm: “Tô quán chủ cứ yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho hai người đâu. Nếu như Triệu tiên sinh đồng ý thì tôi đi, nếu ông ta không đồng ý thì nhất định tôi sẽ không tự tiện đến.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy là họ hàng nhưng lại thức thời không nhúng tay vào công việc kinh doanh của hai nhà nên mối quan hệ của chị em cũng không xảy ra vấn đề gì.
“Vợ tôi và Ninh tam phu nhân là chị em họ, quan hệ giữa họ từ trước đến nay vẫn rất tốt. Nhắc tới thì tôi cũng đã từng gặp vị Ninh tam phu nhân kia mấy lần rồi, cũng giống như vợ tôi chưa từng nhúng tay vào công việc công ty Triệu gia, bà ấy cũng như vậy không nhúng tay vào công việc công ty Ninh gia, cho nên tôi cũng coi như yên tâm.”
Trước đó bọn họ còn có một đứa con trai nữa, đáng tiếc xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ninh gia có phát triển thịnh vượng tới đâu thì cái cơ nghiệp này…lại chẳng có ai để kế thừa.”
Sau khi cha Triệu đi rồi, Lục Chi Ninh và Nguyên Cảnh vẫn còn ở trong phòng Tô Cẩm.
“Vậy thì anh đừng có lơ là Tô quán chủ, bảo người giúp việc chuẩn bị trước đi.” Triệu phu nhân không yên lòng dặn dò.
Tô Cẩm bắt gặp ánh mắt đầy mong đợi của Lục Chi Ninh, không từ chối anh ta, chỉ là…
Lục Chi Ninh lại suy nghĩ thêm một lúc cũng không có thêm thông tin gì khác để chia sẻ.
Tô Cẩm xác định thời gian với cha Triệu, cha Triệu cũng không ở lại nữa, quay về phòng khách sạn kể lại tình huống cho Triệu phu nhân: “Bà xã, em cứ ở lại trong khách sạn chăm sóc Hòa Cẩn cho tốt là được rồi, ngày mai anh dẫn Tô quán chủ quay về là được.”
Sau đó, anh ta lại vội vàng bổ sung một câu: “Không phải tôi nói cô con gái nhỏ nhà ông ta không thể làm người thừa kế, tôi không hề có ý trọng nam khinh nữ, chỉ là cô con gái nhỏ nhà bọn họ từ khi nhỏ đã yếu ớt lắm bệnh, ba ngày hai lượt chạy tới bệnh viện rồi. Về sau bọn họ dứt khoát mời bác sĩ ở lại Ninh gia luôn.”
Lục Chi Ninh cảm khái nói.
“Bị như thế không phải nên cầu Phật Tổ phù hộ sao?” Cô nhẹ nhàng nói một câu rồi không nói thêm gì nữa.
“Đối với những thế gia giống như chúng tôi, muốn gia tộc thịnh vượng thì thế hệ con cháu cũng rất quan trọng. Theo lý thuyết, một thế gia không thể thiếu con thiếu cháu được.
Triệu Hoà Cẩn ở bên cạnh nói khẽ: “Nếu thật sự có thể đem Tô quán chủ như tổ tông để cung phụng thì đoán chừng chuyện tốt này cũng không tới phiên Triệu gia đâu…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Phương Tri Hàn càng là buồn đến sắp khóc toáng lên.
Bình thường mà nói, chỉ một câu nói mà Tô quán chủ giống như thuận miệng nói ra, trên thực tế đều có ẩn ý khác.
Tô Cẩm mỉm cười: “Tôi đã sắp xếp cho hai người bọn họ rồi.”
Đừng nói làm người thừa kế, có thể sống khoẻ mạnh hay không cũng là vấn đề rồi.
Nguyên Cảnh thấy Tô Cẩm không có biểu cảm gì khác, vẻ mặt nhàn nhạt nói: “Vậy cậu nói đi.”
Tô Cẩm quay sang nhìn Nguyên Cảnh: “Ngày mai nhớ dậy sớm cùng đi tới Triệu gia.”
Chỉ là lời vừa đến bên miệng, cuối cùng vẫn nuốt trở vào.
Lục Chi Ninh bốc một quả nho, bắt đầu lảm nhảm với Tô Cẩm: “Tô quán chủ, cô cảm thấy vị tam phu nhân của Ninh gia có vấn đề sao?”
Tô Cẩm trầm ngâm nhìn Lục Chi Ninh: “Anh muốn nói cái gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hôm qua em mới làm xong một đống bài tập rồi, hôm nay sư phụ lại giao thêm bài tập cho em nữa, quả nhiên là sư phụ không thương em nữa rồi.”
Sở Lâm mở miệng định bổ một dao: Sư phụ trước giờ chưa từng thương em.
“Đúng vậy, Ninh tam phu nhân này tin Phật.” Lục Chi Ninh khẳng định.
Ninh tam phu nhân tin Phật 1
Đương nhiên là ông ta biết chuyện này, nhưng mà làm người có ai mà không suy tâm vọng tưởng một chút chứ?
“Danh tiếng của Ninh tam phu nhân ở trong giới cũng không tệ, làm người cũng khiêm tốn. Nhưng mà mấy năm gần đây bà ấy thích làm việc thiện, cũng dần dần mờ nhạt, tách ra khỏi giới.
Lục Chi Ninh liếc anh nhưng lại không dám nổi cáu với Tam gia, đành yếu ớt trả lời anh: “Tôi chỉ muốn nói là tôi biết một vài chuyện về Ninh tam phu nhân. Nếu như mọi người muốn biết thì tôi sẽ nói một chút.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ninh tam phu nhân tin Phật 2
Nghe được cuộc trò chuyện của hai người, Lục Chi Ninh vội vàng hỏi: “Tam gia cũng đi Triệu gia, vậy tôi thì sao? Tô quán chủ, tôi cảm thấy tôi cũng có thể đi theo để mở mang tầm mắt.”
Mà hai người bọn họ… bị sư phụ giao cho rất nhiều rất nhiều bài tập.
Được rồi, anh ta là đại đồ đệ, anh ta phải chăm sóc tiểu sư đệ. Sở Lâm dịu dàng xoa đầu tiểu sư đệ: “Nghe lời, quay về làm bài tập đi.”
Nhìn thấy nét mặt Tô Cẩm, Lục Chi Ninh liền biết mình đoán đúng rồi, anh ta nói tiếp: “Đương nhiên, thiên cơ bất khả lộ, những lời này tôi cũng sẽ không nói với Triệu gia.”
Sở Lâm và Phương Tri Hàn trơ mắt nhìn sư phụ dẫn Nguyên Cảnh và Lục Chi Ninh đi tới Triệu gia.
Lục Chi Ninh hiểu, lập tức kể lại những chuyện mà mình biết.
Tô Cẩm trầm ngâm.
“Vậy là cậu muốn nói cái gì?” Nguyên Cảnh cắt ngang màn trình diễn của Lục Chi Ninh.
Phương Tri Hàn sững sờ ba giây, sau đó hét lên với Tô Cẩm: “A a a, sư phụ, đại sư huynh bị quỷ nhập rồi!”
Sở Lâm ưu thương muốn c·h·ế·t.
“Được, anh biết rồi. Tô quán chủ là người có thể cứu Triệu gia chúng ta, anh nào dám lơ là cơ chứ? Nếu mà có thể, anh còn muốn coi cô ấy như tổ tông mà cung phụng nữa cơ!” Cha Triệu nhịn không được nói, chuyện của Tô quán chủ nhất định phải chú ý.
Chân tướng mọi việc rốt cuộc như thế nào vẫn cần phải chậm rãi thăm dò.
Cô không hiểu rõ lắm về Ninh gia, cũng không có bằng chứng xác đáng cho nhiều chuyện. Hơn nữa cô cũng chưa từng gặp Ninh tam phu nhân nên chưa thể kết luận vội vàng cho mọi chuyện.
Nhưng Ninh gia thì lại thiếu con thiếu cháu. Ninh lão gia tử có mấy người con trai nhưng chỉ có duy nhất Ninh tam tiên sinh còn sống, mà Ninh tam tiên sinh cùng vợ ông ta lại chỉ được một đứa con gái chỉ mới mấy tuổi.
…
Ngày hôm sau.
Anh ta là người đã nhiều lần chịu thua thiệt.
Cha Triệu yên lặng trừng mắt nhìn Triệu Hoà Cẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.