Đại Lão Huyền Học Xuống Núi Khuấy Động Cả Thế Giới
Nhất Lãm Tinh Hà
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44
Lúc này, Lục Chi Ninh lại quay đầu nhìn Tô Cẩm: “Tô quán chủ, ngài…”
Nguyên Cảnh: “…?”
Lục Chi Ninh thấy trạng thái của Lục Chiêu Dật không tốt lắm, anh ta thở dài nói: “Chuyện lần này thật sự cảm ơn Tô quán chủ, để trở về rồi tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản của cô.”
Lục Chiêu Dật luống cuống gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Nghĩ vậy, Nguyên Cảnh lại yên tâm hẳn.
Trước khi đầu thai còn có thể gặp mặt trò chuyện với Lục Chiêu Dật, cô ta đã rất vui vẻ rồi.
Tô Cẩm nói xong còn vỗ vỗ ngực, có chút tự hào nói: “Cũng may mấy thứ này xưa nay con không hề đụng tới, con chỉ có một lòng kiếm tiền lập nghiệp xây đạo quán thôi!”
Tô Cẩm lắc đầu: “Tôi có thể trực tiếp đưa cô ta đi đầu thai, không cần qua tay những người khác.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Chiêu Dật dẫn Tiểu Linh đến phòng bên cạnh: “Tô quán chủ, làm phiền cô rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dạ Linh bình tĩnh bước tới.
Chỉ đợi ông ta quay về báo tin tức tốt lành này cho Tiểu Linh, sau đó hai người bọn họ sẽ trở thành một đôi vợ chồng hạnh phúc. Đáng tiếc, lúc ông ta quay về tìm Tiểu Linh thì lại nghe được tin dữ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dạ, tôi họ Dạ, tên là Dạ Linh, ở thôn Trường Thọ.”
Có điều ít nhất là bên cạnh không còn cái bóng đèn nào khác nữa, hai người bọn họ cũng coi như có một thời gian đơn độc ở cùng với nhau.
Đáng tiếc, Nguyên Cảnh không biết đến cùng mình vẫn là ngây thơ…
Khoé môi Nguyên Cảnh hiện lên ý cười: “Có cần tôi đưa vào không?”
Không sao, đến ngay cả anh mà cũng tán không được thì nói gì đến những người khác?
Nhà họ Lục ở Kinh Thành cũng là gia tộc rất có danh vọng, có căn cơ rất sâu, sẽ không dễ dàng bị người ta làm rung chuyển!
…
Hai người ôn lại những chuyện lúc trước, chỉ còn lại những cảm xúc vô tận.
Tôi chỉ có một lòng kiếm tiền lập nghiệp xây đạo quán 2
Lời còn chưa nói hết đã bị Tô Cẩm ngắt lời: “Lục thiếu gia, có một vài chuyện tôi có thể ra tay được, nhưng cũng không phải tất cả mọi chuyện trên thế gian này tôi đều có thể ra tay. Nếu như tôi tính toán hết cho anh tất cả những chuyện sẽ xảy ra mỗi ngày cho anh, trời xanh há có thể tha cho tôi được ư?”
Nguyên Tam gia không nghe được những lời hùng tâm tráng chí của Tô Cẩm, lộ ra nụ cười vui mừng.
Mà Tiểu Linh cũng không hề nói cho ông ta biết, vì tìm được ông ta mà một cô hồn dã quỷ như cô ta phải phiêu đãng mười năm, chu du đến rất nhiều thành phố, trốn tránh sự truy đuổi của Hắc Bạch Vô Thường hết lần này đến lần khác.
Lục Chiêu Dật trò chuyện với Tiểu Linh một lúc.
Duyện phận của hai người đời này chấm dứt tại đây.
Nếu không có nhân quả, tất cả những người trong Huyền Môn bày trận nghịch thiên cải mệnh, mưu đồ giúp kẻ có tiền, thiên hạ này há chẳng phải sẽ trở nên hỗn loạn sao?
Mãi cho đến cửa tiểu khu, cô bé đang ngủ rất ngon tự động mở mắt ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng chớp chớp.
Tiểu Linh: “Em hy vọng anh được hạnh phúc, sống thật tốt.”
Lục Chiêu Dật khẽ gật đầu, hai mắt đỏ hoe.
Trên mặt anh lộ vẻ bất đắc dĩ.
Lục Chiêu Dật: “Anh rất tốt, em cứ yên tâm đi đi.”
Lúc hai người trò chuyện, Tiểu Linh chưa hề nói làm sao mà mình tìm được Lục Chiêu Dật, mà Lục Chiêu Dật cũng chưa hề nói mình quen biết vợ mình như thế nào.
Chương 44
Nói xong lời cuối cùng, Tô Cẩm rất cảm khái thở dài: “Ôi, chuyện tình cảm thật quá phiền phức. Cũng may mà xưa nay con không nói gì đến tình cảm cả, cũng chẳng hứng thú gì với tình yêu. Thứ thất tình lục d·ụ·c này chỉ gây thương thân thôi!”
Cô cầm ba cây nhang, vừa thắp hương vừa báo cáo cho tổ sư gia những chuyện xảy ra hôm nay.
Tô Cẩm lắc đầu xua tay: “Không cần không cần, tôi rất tỉnh táo mà.”
Ba cây nhang trước mặt tổ sư gia ở trong đêm tối phảng phất như đang run rẩy.
Ôi, cô bé này thật bướng bỉnh, còn khó tán tỉnh nữa.
Tô Cẩm vừa nói vừa xuống xe, xuống xe xong, việc đầu tiên sau khi cô bước vào chính là đi qua thăm tổ sư gia.
Khi nhắc đến chuyện quá khứ, một người một quỷ chỉ chọn một vài chuyện vui vẻ để nói mà thôi.
Ông ta không nói cho Tiểu Linh biết mình mất bảy năm mới tiếp nhận được chuyện cô đã qua đời.
Trong thoáng chốc Lục Chiêu Dật giống như nghe được cuộc trò chuyện của hai người năm đó.
Thế là liền biến thành chỉ có hai người Tô Cẩm và Nguyên Cảnh rời đi.
…
Tô Cẩm hỏi: “Tiểu Linh, họ của cô, nơi sinh của cô?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta nhìn về phía Nguyên Cảnh, thấp giọng nói: “Anh có ý kiến gì không?”
Mà ông ta cũng cho rằng cô ta có thể an tâm rời đi.
“Dạ Linh, Dạ là dạ trong ngày đêm, Linh là linh trong chuông đồng.”
Theo tiếng nói của cô ta vừa rơi xuống, Tô Cẩm phất tay, chỉ thấy trong phòng có thêm một cánh cửa.
….
Nguyên Cảnh: “…”
Chuyện lần này hoàn toàn không đơn giản, rõ ràng là có người muốn đối phó với nhà họ Lục.
“Tới rồi.” Có lẽ là vừa tỉnh ngủ, giọng nói của cô có chút mềm mại.
Lục Chi Ninh cảm khái vỗ vai Lục Chiêu Dật: “Chú Hai, người đã đi rồi, cũng nên buông bỏ.”
Lời Nguyên Cảnh nói, Lục Chi Ninh nghe không hiểu. Nhà họ Lục và nhà họ Nguyên có quan hệ không tệ, tiếp xúc gần gũi, như thế xem ra sợ là có chuyện gì đó mà anh ta vẫn luôn không biết.
Đây cũng là lý do mà người bên trong Huyền Môn lại chú trọng đến nhân quả như thế.
Ánh mắt anh thay đổi liên tục, cuối cùng hóa thành tràn đầy bất đắc dĩ.
Giọng của thiếu nữ vui tươi trong trẻo, êm tai như tiếng chuông.
Cứ như vậy đi, cô ta cho rằng ông ta sống rất tốt.
Anh ta có thể giữ lại được cái mạng này đã là ban ân rồi, làm sao có thể đưa ra nhiều yêu cầu xa vời như vậy nữa?
Nó chẳng khác nào mở cửa sau cho Tiểu Linh cả.
Sự việc tiến triển đến mức này, Lục Chi Ninh nhịn không được lâm vào trầm tư.
Sau khi Dạ Linh rời đi, cánh cửa kia cũng biến mất theo, phảng phất như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác.
Thân thể Lục Chiêu Dật khẽ run lên, từ đây về sau, hai người bọn họ phải xa nhau mãi mãi.
Tô Cẩm: “Không sao đâu, không cần phải vội, anh cứ xử lý mấy việc trong nhà trước đi đã.”
Tiểu Linh do dự một lúc nhưng vẫn mở miệng: “Trước đó lúc em tìm được anh, nhìn thấy vợ của anh. Cô ấy là người rất tốt, khi đó em đã yên tâm rồi. Cho nên anh cũng không cần phải lo lắng cho em, chấp niệm của em đã bỏ xuống lâu rồi.”
Từ đó về sau, ông ta chịu đựng nỗi khổ, tinh thần sa sút cả mấy năm.
Lục Chi Ninh lập tức hiểu ra, khẽ cúi đầu hối lỗi.
Tô Cẩm từ chối ngay không cần suy nghĩ: “Không, vẫn còn sớm, vẫn đủ thời gian để quay về. Ai về nhà ấy, giường ai người nấy ngủ.”
Tô Cẩm vui vẻ đi vào bên trong, đi được vài bước, giống như là cô chợt nhớ đến thứ gì liền quay đầu lại, vẫy tay về phía Nguyên Cảnh: “Ngủ ngon!”
Mà những chuyện này, đều bị bọn họ dùng một câu hời hợt để nói lướt qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói Nguyên Cảnh trầm ổn, lại mang mấy phần lạnh nhạt: “Có lẽ là có người không nhịn nổi nữa.”
Cô ta cũng không quay đầu lại.
Lục Chi Ninh gật đầu, anh ta còn phải chăm sóc Lục Chiêu Dật một chút, Sở Lâm thì lại nghĩ, anh họ mình đã ở chỗ này rồi, vậy thì anh ta vẫn ở đây trông coi thì hơn.
Tôi chỉ có một lòng kiếm tiền lập nghiệp xây đạo quán 1
Sau khi Tiểu Linh qua đời, Lục Chiêu Dật thương tâm thật lâu. Rõ ràng người trong nhà đã đồng ý với chuyện hôn nhân của ông ta và Tiểu Linh rồi.
Hai người vừa ngồi lên xe, Tô Cẩm nghiêng đầu một cái, tựa lưng vào ghế, trực tiếp biểu diễn cho Nguyên Cảnh xem cái gọi là ngủ trong chớp mắt.
Ông ta không dám quay đầu, sợ tận mắt nhìn thấy Tiểu Linh rời đi.
Một chàng trai trẻ lần đầu rơi vào bể tình, tràn ngập khát khao với tình yêu.
“Anh tên là Lục Chiêu Dật, em tên gì?”
Kẻ sau màn nghĩ ra loại độc kế này, không chỉ có tâm tư ngoan độc, càng là mưu đồ sâu xa.
Lúc hai người đi đến hành lang, Nguyên Cảnh đề nghị: “Thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi lấy thêm phòng khác rồi nghỉ lại khách sạn này?”
Ông ta suy nghĩ một chút, vẫn hỏi thêm một câu: “Lúc này Tiểu Linh đi đầu thai, mấy quan sai ở Địa Phủ liệu có thể làm khó cô ấy không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.