Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Lục Liên Hoa
Unknown
Chương 1: Khởi đầu.
Hộc...Hộc...
Ngồi bật dậy với mồ hôi còn ước đẫm trên trán cùng gương mặt xanh xao. Kinh Như Tuyết trong vô thức đưa tay lên đỡ lấy phần trán của mình vì hắn đang cảm thấy nặng đầu.
Tức thì trong cơn nóng giận, hắn đã vớ lấy chậu cây bên cạnh giường mà ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
Vật thể theo quán tính mà bay luôn xuống nước để lại tiếng "Tủm".
Nhưng có vẻ, điều đó đối với hắn vẫn chưa đủ. Hắn tiếp tục nghiên răng, khiến nó phát ra thanh âm ken kéc đến rợn người. Rồi âm lãnh nói:
"Tiêu Chính Nam, vết thương năm xưa mà ngươi dành cho ta, vẫn luôn âm ỉ từng ngày."
Nói đoạn hắn xiết chặc tay trái lên tấm chăn buộc nó phải nhăn lại.
"Sẽ có ngày ta bắt ngươi trả lại cả vốn lẫn lời."
Từ xưa giang hồ có truyền miệng nhau rằng, có một kẻ tên Kinh Như Tuyết, hắn vốn là một cường giả hàng đầu trên Đại Lục Liên Hoa. Trước đây hắn từng là một nam nhân thanh tú với dung mạo không thua kém bất kỳ ai, nhưng vì mưu cầu sức mạnh mà đã tự thân thiến đi. Để rồi hắn lúc này, nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Khoảng thời gian sau đó đã có một vài chuyện xảy đến khiến hắn trở nên vô cùng quái dị, sau đấy hắn vì tu luyện một bộ công pháp thượng thặng mà gương mặt của bản thân bị biến đổi trở nên trắng bệch mà không cần đến son phấn.
Nhờ thần công hắn đã một tay phá nát trụ trời khiến người người khiếp đảm. Thời gian thắm thoát thoi đưa, những cuộc chiến tranh đẫm máu đã được hắn bỏ lại sau lưng mà quy ẩn giang hồ đặng tìm kiếm một cuộc đời yên bình.
Sau một giấc mộng xấu xí của quá khứ được khơi lên một cách vô thức, hắn đã dần khôi phục lại thần sắc. Khi tâm trạng đã ổn hơn hắn liền xoay đầu nhìn ra bên ngoài, lấy bóng cây ngã lên mặt hồ mà đoán định thời gian.
"Là giờ Thân ba khắc rồi sao."
Thấy trời cũng đã sắp bước sang đêm, hắn không muốn thời gian trôi qua một cách lãng phí vì dù gì hắn cũng đã bị đánh thức mất rồi. Liền bước xuống giường, chân xỏ lại giày, rồi đi nhanh về phía cửa, định bụng sẽ tìm một thứ gì đó ăn để lót dạ.
Tuy nhiên khi hắn vừa bước qua ngạch cửa thì ở đình viện đặt trên mặt hồ phía trước hiện diện một bóng hình quen thuộc của một nam nhân đang hướng lưng về phía mình.
Chỉ cần nhìn thấy nhìn thấy một góc nhận dạng của người này, hắn đã cười mỉm một cái, rồi thu lại hết tâm tư mà tiến nhanh đến.
"Chẳng phải khi sáng đệ đã rời đi rồi sao?"
Bất chợt nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, nam nhân kia đã nhận ra người đang đến là ai.
Liền đứng lên xoay người lại niềm nở tươi cười. Người này với khuôn mặt non trẻ, ngũ quan thông minh lanh lợi, nước da trắng hồng đầy sức sống, thanh tú khoáng đạt. Tất cả đã tạo nên một nam nhân điển trai ngời ngời.
Kinh Như Tuyết vừa dứt lời đã nhẹ nhàng bước qua chàng thiếu niên mà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Chàng thiếu niên thấy vậy, cũng nhanh chóng đáp lời rồi ngồi xuống theo.
"Đi được nửa đường, đệ nhớ ra một chuyện quan trọng nên buộc phải quay lại."
Ngắm nhìn cảnh vật một lúc, Kinh Như Tuyết bèn nói:
"Ắt hẳn chuyện này có liên quan đến ta. Vậy thì đệ cứ nói đi."
Trong khi đang nói, Kinh Như Tuyết tiện tay hóa ra một bộ ấm trà, đến khi dứt lời thì thuận tay cầm lấy một ly nóng hổi. Bấy giờ, từ đôi môi hồng hắn thở ra từng hơi nhẹ nhàng, hâm nóng hương vị của trà đạo. Trước khi tiếp tục câu chuyện hắn đã vội hớp lấy một ngụm.
Sau đó liếc mắt nhìn sang chàng thiếu niên bên cạnh, nhận thấy đối phương vẫn chưa động đến thì không nhịn được mà mời gọi.
"Chuyện phàm có lớn đến đâu, nhưng cũng hãy để bản thân thư thả nhất có thể. Từ đó mới nhìn ra được sách lược quan trọng. Nào, nếm thử một miếng trà đi."
Nghe vậy, chàng thiếu niên trẻ tuổi vui vẻ nhận lời, tuy nhiên do trong lòng vẫn còn vương vấn chuyện sắp nói nên đã uống vội một hơi mà không hề cảm nhận được cái ngon của trà vị. Điều đó thể hiện rõ nét hơn, khi mà vừa đặt ly xuống bàn chàng đã nhanh chóng vào chủ đề luôn.
"Thật ra, chuyện là thế này. Hơn hai tháng nữa là đến Tam Minh Tranh Bá. Nhưng nhìn đệ lúc này xem..."
Nói đoạn chàng thiếu niên, trưng ra bộ cử chỉ như để phô bày ra sự yếu kém của mình rồi nói tiếp. "Chẳng đâu ra đâu cả. Vậy nên đệ khẩn thiết muốn được thăng cấp trước ngày đó."
Chỉ cần nghe bấy nhiêu, Kinh Như Tuyết đã vỗ đùi, cười lớn.
"Trương Vệ ơi, đệ thật là. Chuyện chỉ có bấy nhiêu, mà đệ tỏ ra nghiêm trọng, khiến ta cũng tưởng là thật."
Dứt lời, Kinh Như Tuyết giơ tay ra hướng về phía chàng.
"Được rồi, cho ta xem thử kinh mạch của đệ đi!"
Nghe vậy, chàng thiếu niên Trương Vệ liền đặt hữu thủ lên bàn, tùy ý cho hắn xem xét.
Theo đó hai ngón tay của Kinh Như Tuyết, chậm rãi chạm đến động mạch chủ của chàng một lát rồi đột ngột thâu lại.
Bấy giờ, nét mặt của hắn bỗng hóa nghiêm nghị. Động tác thưởng trà cũng trở nên chậm và ngập ngừng khác thường.
Cái loại thái độ này khiến Trương Vệ bất giác trở nên hồi hộp và căng thẳng.
Vì vậy nên chàng cứ nhìn chăm chăm Kinh Như Tuyết mà không có lấy một cái chớp mắt.
Thình thịch...thình thịch.
Chờ đợi một lời nói thốt ra từ đôi môi đó sao mà trở nên nghiêm trọng đến thế?
Cảm xúc của chàng cứ vậy được đẩy lao cao trào đến mức gương mặt đơ hết cả ra. Trong đầu lúc này đã hiện ra hàng nghìn viễn cảnh tồi tệ.
Nhìn cái vẻ mặt dở khóc, dở cười của chàng đã chọc cho Kinh Như Tuyết muốn nhịn cười cũng không được.
Thế là, một nụ cười đập tan bầu không khí đã được sinh ra từ môi miệng của hắn. Hắn nói:
"Đệ muốn ta nói thật hay nói dối."
"Đương nhiên là thật rồi!"
"Hừm... mạch đập rất loạn..."
Kinh Như Tuyết dùm giọng trầm, tỏ vẻ khá nghiêm túc.
"Lại thêm một mạch đập nhỏ khác nhưng không rõ ràng... khả năng cao là có mang."
Trong lúc hồi hộp chờ đợi câu trả lời chàng đã cầm ly nước lên ngậm lấy một họng đầy trà. Vừa nghe xong thì bất ngờ mà phun ra một bãi, lớn giọng hét.
"Cái gì!"
Sau khi thốt ra lời đó, chàng mới cảm thấy có gì đó không đúng, liền nheo mắt lại đầy cá tính. Giọng có ý trách móc.
"Đang lúc dầu sôi lửa bỏng mà tỷ còn đùa được."
"Hahaha."
Kinh Như Tuyết cười giòn giã. Được một lúc, hắn liền điều chỉnh lại thái độ, tuy nhiên nhất thời vẫn chưa thích nghi được. Bởi vì lúc nãy hắn diễn quá nhập tâm để cuốn Trương Vệ theo mạch cảm xúc của bản thân. Nên giờ có chút hơi khó để khôi phục lại như cũ một cách nhanh chóng.
"Được rồi..."
Lời mới nói được một chút thì hắn lại muốn cười thêm, nên nhất thời vẫn chưa thể buông ra những lời nghiêm túc.
Mãi cho đến khi hắn cố gắng trấn tĩnh tinh thần bằng cách phát ra âm thanh từ trong cuống họng.
"E hèm..."
Lúc này đã khá hơn, nên hắn bèn nghiêm túc nói:
"Công pháp của đệ đã đến giai đoạn mấu chốt để đột phá kinh mạch. Vậy nên đệ cứ thư thả đi, vì ta đã có cách giúp cho đệ thăng tiến một cách nhanh chóng. Tuy nhiên thành hay bại nằm ở chỗ đệ rồi."
"Nằm ở chỗ đệ ư!"
"Phải, xem thử sự quyết tâm của đệ đến mức độ nào."
Nghe những lời đó, Trương Vệ không mấy chần chừ mà đứng lên dõng dạc nói:
"Đối với đệ mà nói, không có gì khó khăn hơn có thể đánh gục được đệ được nữa. Ngày trước, ngâm người trong nham thạch suýt chút nữa thì c·h·ế·t, điên cuồng luyện tập trong thủy ngục mười ngày không ăn không uống. Đệ cũng đã trải qua, thì còn gì đệ còn không dám thử chứ."
Bộp...bộp... bộp.
Kinh Như Tuyết nhìn thấy sự nhiệt huyết toát ra từ người chàng thiếu niên trẻ thì vỗ tay không ngớt. Sau đó hắn nở một nụ cười đậm:
"Quả nhiên ta không nhìn nhầm người."
Nói đoạn, hắn chậm rãi giải thích:
"Kinh mạch tuy không thể so bì với công pháp nhưng nó chính là chìa khóa dẫn đến sức mạnh vô song. Công pháp chính là chiếc bình còn kinh mạch chính là nước. Nếu đệ chỉ có công pháp mà không tu dưỡng kinh mạch thì cũng bằng thừa. Tuy nhiên ta phải nói rằng, đệ của lúc này đã tiến bộ hơn ngày trước, nhưng vẫn chỉ là phàm phu, không đáng để nhắc đến."