Đại Lục Liên Hoa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Hồi ức (28).
Nghe thấy vậy, Trương Vệ gật đầu. Chàng cũng đã nhận ra điều đó từ lúc cầm nó lên rồi. Mặc sau của những thỏi vàng đều được khắc ấn của Từ Gia Trang. Đem ra dùng ở Hoa Bắc thì chắc chắn là không được nếu như chuyện này truyền ra ngoài. Còn nếu không thứ này sẽ là một cái gia tài không thể nào nhỏ hơn nữa dành cho chàng.
Lão già Từ Hiền cũng vì chuyện này mà phải gác lại thú vui. Trực tiếp đến tận nơi đặng chỉ huy thủ hạ.
Cũng ngay thời gian này tại Vấn Lạc Nhai.
Sợi dây lúc đầu được chàng thiết kế vòng qua ngón tay giữa của đối phương và đặt cả hai tay ra sau lưng, để dây giãn ra ở một mức độ nhất định.
Lão liền cho người đi gọi những thủ vệ canh phòng ở đây đặng tra khảo.
Lão là người từng trải, nên nhìn sơ là biết, chuyện này không hề đơn giản. Suy cho cùng các thủ vệ của Từ Gia Trang đều thực lực thấp nhất là 30 tầng công pháp. Võ nghệ không thể bị coi thường so với mặt bằng chung các thế lực hiện hữu ở đất Hoa Bắc này.
"Ta cho ngươi cơ hội cuối để giải thích, trước khi ta cho ngươi về chầu ông bà."
Tên thủ vệ xanh hết cả mặt, lúc này làm gì có ai ngăn được cơn phẫn nộ này cơ chứ. Hắn như cá nằm trên thớt. Miệng không ngừng run rẩy đến nổi không thốt ra được lời nào.
Thì chàng mới bắt đầu vào vấn đề chính của mình.
ngôi nhà trở thành một bó đuốc rực sáng trong đêm đen.
Đồng thời điểm ấy, tên thủ cung vệ cũng đã tỉnh lại. Theo phản xạ của cơ thể hắn đưa tay hữu lên mà đỡ lấy phần đầu đang đau nhức của mình.
Trương Vệ thấy cũng có lý, dù gì thì chàng cũng là người đã bày ra trò này. Nên suy cho cùng chàng phải tự đưa ra quyết định.
Theo phản xạ của cơn tức giận, lão trực tiếp nắm lấy cổ áo của tên thủ vệ kia. Dùng lực xiết lấy thật mạnh. Hằng học nói:
Lúc này, sợi dây đã được Trương Vệ chuẩn bị cho cái bẫy tử thần, đã được hắn trực tiếp kích hoạt trong vô thức.
Kinh Như Tuyết nhìn Trương Vệ mỉm cười thật đậm. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Như Tuyết tỷ, vậy tỷ nói đi đệ nên làm thế nào mới phải. Lần này đệ muốn rửa một chút hận với Từ Gia nên mới liều lĩnh như thế. Mong tỷ chỉ cho một con đường sáng." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 105: Hồi ức (28).
Từng tiếng hối thúc cứ vang lên liên hồi.
"Đệ đã lớn, mà con người khi đã trưởng thành phải tự đi bằng đôi chân của mình. Hãy tự tin mà quyết định đi nào."
Tuy nhiên để xem về bất kỳ vấn đề gì liên quan đến người đó thì cần đến những vật dụng hay những thứ liên quan đến người cần được nói đến. Thấy vậy, Trương Vệ còn cái túi thơm cũng mang ra để trên bàn luôn.
Tức giận lưu lại một câu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này ngọn lửa ở gian phòng sổ sách cũng đã vơi đi, dù nó không lớn lắm nhưng cũng đủ khiến những tộc nhân của Từ Gia một phen vất vả. Có điều lúc này đương là giữa đêm, mà lại còn ở rất sâu trong lòng của Từ Gia Trang cho nên dường như không ai biết được đến điều này đã diễn ra.
"Hừm! ta có mối quan hệ khá lớn ở các khu vực khác, có thể ta sẽ giúp được đệ một chút. Ngoài ra còn một cách nữa là nung chảy chúng ra mà dùng, nhưng như thế thì không phải là cách hay..." Nói đoạn Kinh Như Tuyết ngồi lại xuống ghế, bàn tay thư thả đưa đến ly trà mà chuẩn bị cầm lên mà nói tiếp:"Đây là chuyện cá nhân của đệ, ta chỉ có thể góp ý mà thôi. Quyết định đều nằm hết ở trong tay đệ."
Từ Hiền sau khi ban lệnh, thì định trở về vui vẻ tiếp với các mỹ nhân. Bởi vì ngọn lửa cũng đã được tộc nhân khống chế. Tuy nhiên, tên thủ vệ kia đã mang đến cho lão một thông tin không thể nào sốc hơn.
Với một chuyện lớn như vậy chàng không dám tự quyết định nên đã xoa xoa đầu ngại ngùng nói:
Nhưng lão vẫn chưa có gì phải hoảng, gian phòng này chỉ là phòng sổ sách ghi chép. Cùng lắm là bị trách phạt mà đi thu nhập lại tư liệu mà thôi. Điều cấp bách là không được truyền tin này ra bên ngoài.
Nhằm để mọi chuyện diễn biến thuận lợi, chàng đã thêm vào nơi đấy một chút dầu hỏa từ trước. Và quả thật chúng đã phát huy tác dụng một cách tuyệt hảo.
Kinh Như Tuyết, nhìn chúng một hồi lâu rồi xoay lại đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Khốn kiếp!." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Những thỏi vàng này đều đã có niêm yết bằng ấn phù của Từ Gia Trang, trong thời gian ngắn rất khó để đệ có thể dùng đến nó..."
Cơ quan này có cảm ứng trọng lượng, khi gặp vật nào đủ nặng sẽ ngay lập tức triển khai, nhưng nay nó lại không hoạt động. Ngay đến lão lúc đi vào cũng rất ngạc nhiên về điều đó mà phải nhanh chóng tắt cơ quan đi, bằng cách xoay núm đá hình hoa dán trên tường, lúc đấy mới có thể an toàn mà tiến vào được.
Vừa bước xuống dưới, thứ đập vào mắt lão là một mật thất trống rỗng, đến một vật gì cũng không còn. Điều đó đã khiến hắn hoang mang, chân tay bủn rủn.
"Hì, đệ hết cách mới nhờ đến tỷ. Dù gì cũng là lấy lại công đạo cho kẻ yếu mà."
Kinh Như Tuyết đương ngồi bắt chéo chân trong bộ đồ trắng. Phía sau lưng hắn là một màu vàng kim óng ánh của kim ngân. Bàn tay phải nhàn nhã cầm ly trà lên ánh mắt khẽ nhìn Trương Vệ đang đứng đối diện với vẻ mặt ngây thơ vô tội của mình mà tiếu ý nói:
Vừa nhìn thấy cái túi thơm ấy, gương mặt của Kinh Như Tuyết có phần khó chịu. Nhưng hắn vẫn cố nặn ra một nụ cười bình tĩnh. Sau đó cầm lên mà quan sát một lác.
Điều này khiến lão không thể nào hiểu nổi, trong lòng lão thầm nổi cơn ớn lạnh không biết kẻ đến là ai mà lại lợi hại đến nhường ấy. Không những vượt qua từ trở ngại này đến trở ngại khác mà còn đem đi hết toàn bộ kim ngân ở nơi này theo.
Sau khi quyết định xong.
Chưa cần đến một giây, ngọn lửa đã ngay lập tức được khai sinh và nhanh chóng nuốt chửng mọi thứ. Trong thoáng chốc đã biến
Nhưng hiện giờ thì lửa đã bén ra quá nhanh thành một lò t·hiêu s·ống, nên hầu như họ chẳng thể cứu nổi một vật tư nào mà chỉ có thể khống chế nó ở một mức độ nhất định, nhằm tránh ảnh hưởng đến những ngôi nhà xung quanh.
Khi lão đi rồi, thì tên thủ vệ kia liền bị khống chế trói lại đem vào ngục Từ Gia mà nhốt. Điểm nhận diện của người này là có một vết thẹo giống như ngôi sao bên má trái gần sát cằm.
"Ta nói đệ đấy, lấy hết hiện kim của Từ gia về để làm cái gì chứ hả."
"Truyền lệnh của ta xuống dưới, chuyện này không được để lọt ra ngoài. Nếu ta biết kẻ đó là ai, ta sẽ khiến hắn sống không bằng c·hết."
Ngọn lửa chỉ vừa mới bùng phát chưa được một khắc, thì đã có một nhóm tộc nhân đến vây quanh để ứng phó. Người cầm xô, người cầm chăn mền đã thấm nước, lũ lượt tiến vào hiện trường.
Về phần Kinh Như Tuyết nhìn thấy vẻ khẩn khoản từ trong lời nói và thái độ có phần tha thiết của chàng thì phần nào cũng mủi lòng. Hắn mặc dù nói không bao giờ giúp người ngoài, nhưng vì Trương Vệ đã làm đến mức độ này hắn cũng không muốn miễn cưỡng. Nên gật đầu đồng ý ngay.
Từ Gia Trang quả thật là một thế lực có quy củ.
Nên lúc hắn ngồi dậy, sợi dây lập tức bị kéo căng ra một cách tự nhiên theo chuyển động tay của hắn. Nhờ đó đã khiến quả cầu hỏa dược được chàng đặt một cách hời hợt kẹp giữa những quyển sách trên kệ cao, theo đó mà rơi xuống núi sách bên dưới.
Một tên thủ hạ khác, sau khi xem xét mọi thứ còn ở lại đã cầm lên một cái lông vũ màu trắng. Vừa nhìn thấy nó, lão bất giác có chút ấn tượng, nhưng tạm thời không thể nhớ ra đã từng gặp nó ở đâu.Nên định bụng sẽ đi tìm Từ gia chủ để trình bài sự việc.
Chàng bình tĩnh ngồi xuống ghế, đưa tầm nhìn về những vật dụng trên bàn rồi trầm ngâm một lúc.
Điều đó thật khó tin, khiến lão chứa một bụng mâu thuẫn.
Sau một hồi suy xét thiệt hơn, Trương Vệ đã chọn là giao hết cho Kinh Như Tuyết để hắn đem đi đến nơi khác bán rồi thu về ngân phiếu. Dù gì chàng cũng cần hiện vật hơn, nếu nung chảy vàng khối ra mà đúc thành vật gì khác, suy cho cùng cũng chỉ để ngắm nhìn mà thôi. Mà cho là bán được đi thì ắt hẳn cũng phải sẽ rất lâu nữa mới có được thứ chàng cần.
Lão dùng giọng đanh thép nói với các thuộc hạ.
Nói đoạn, Kinh Như Tuyết đứng lên đứa ánh nhìn về phía kim ngân của Từ Gia rồi đưa ra nhận định.
...
"Từ Trưởng Lão, người xem."
"Nhanh lên, nhanh lên, nhanh nữa lên."
Lần này quay lại không có mục đích gì ngoài việc tìm kiếm thân mẫu cho Vy Hỷ Tước. Trương Vệ bằng hết khả năng của mình, đã kể lại đầu đuôi sự tình mong rằng Kinh Như Tuyết sẽ thuận ý mà giúp cho chàng.
Thế nên lão tạm tha cho tên cung thủ. Trước khi đi, lão liền đưa mắt nhìn qua cơ quan ẩn dùng để bảo vệ kim ngân.
Dù trong người vẫn còn hơi men. Tuy nhiên, lão vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra sự việc này có mấy phần bất thường, gian phòng này không bao giờ để những vật liệu dễ b·ắt c·háy đến như vậy. Khiến lão bắt đầu sinh nghi.
Nói cách khác tên thủ cung vệ b·ị đ·ánh gục đến nông nỗi này, mà kẻ đột nhập còn có thể vượt qua phòng tuyến phòng ngự bên ngoài. Thì theo lão suy luận kẻ này chắc hẳn là cao thủ.
Bất ngờ thay, tên thủ cung vệ rất may là hắn vẫn còn sống. Nhưng cơ thể hắn vẫn chưa hồi sức, nên cần hai ba người đỡ, đặng đi đến trước mặt của Từ Hiền.
"Hừm."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.