Đại Lục Liên Hoa
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 316: Công Phá Chương Dương Thành: Hồi Ức Chân Long (34).
Cổng thành cao lớn như một cự môn vững chắc, trấn giữ lối vào Đế Đô. Những lá cờ thêu phù hiệu hoàng gia phần phật tung bay trong gió, sắc đỏ thẫm cùng ánh kim lấp lánh phản chiếu dưới nắng sớm, tượng trưng cho quyền uy và trật tự bất biến của hoàng thất. Khung cảnh trước mắt uy nghiêm vô cùng, đối lập hoàn toàn với sự mỏi mệt và hỗn loạn trong tâm trí Trương Bảo.
Chỉ sau vài phút, một bóng người đã xuất hiện nơi hành lang dài lát đá xanh, từng bước chân vững chãi nhưng không giấu được sự gấp gáp. Lưu Hồng Liệt, một trong những trưởng lão của Trương Gia, vận trường bào thêu hoa văn chìm, tay áo rộng khẽ phất lên theo từng cử động. Dưới ánh dương, mái tóc điểm sương cùng gương mặt cương nghị của ông càng toát lên vẻ uy nghiêm vốn có.
Từng ngọn tháp canh vươn lên trời cao, tựa những người khổng lồ bất động đứng gác, ánh mắt lạnh lẽo quan sát nhất cử nhất động của kẻ qua lại. Từ trên cao, bóng dáng của thị vệ lấp ló sau lỗ châu mai, trường cung đã giương sẵn, thể hiện sự cảnh giác của quân phòng thủ. Cả thành trì như một pháo đài bất khả x·âm p·hạm, tỏa ra khí tức trang nghiêm, gò bó, khiến bất kỳ ai đứng trước nó cũng phải sinh lòng kính sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế nhưng, khi ánh mắt chạm đến thân ảnh Trương Bảo, hàng mày rậm của Lưu Hồng Liệt khẽ nhíu lại. Dù luôn là người trầm ổn, khoan thai, nhưng lúc này, ông cũng không khỏi để lộ một tia lo lắng hiếm hoi.
Cơ thể ông giờ đây như một tảng đá nặng trĩu, mỗi cử động đều kéo theo cơn đau râm ran từ những v·ết t·hương chưa lành. Móng vuốt sắc bén của Mộ Hồn Cô Linh đã để lại trên người ông những đường cắt sâu hoắm, máu đã khô nhưng cơn đau vẫn râm ran như ngọn lửa tàn dai dẳng. Ông cất bước, nhưng từng bước chân đều chìm xuống nền đất xốp ướt, nặng nề như mang theo cả bóng đêm của chốn hoang tàn này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trương Bảo khẽ thở ra, hơi thở ông hòa vào làn sương lạnh, tan biến giữa bầu trời trắng xám. Đôi mắt thâm trầm dõi về phương xa, nơi chân trời thấp thoáng bóng dáng của Đế Đô. Từ nơi này, nó chỉ là một vệt sáng lờ mờ trên nền trời rộng lớn, như một ngọn lửa le lói trong đêm tối. Nhưng trong lòng Trương Bảo, Đế Đô không chỉ là một điểm sáng xa vời—đó là biểu tượng của hy vọng, là nơi mà ông sẽ trở về, mang theo cả trọng trách nặng nề lẫn những thử thách đang chờ đợi phía trước.
Một hộ pháp trẻ tuổi nhất vô thức siết chặt chuôi đao bên hông, cổ họng khẽ động như muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc lại im lặng. Cuối cùng, một kẻ trong số họ chợt hoàn hồn, vội vàng cúi đầu kính cẩn, không dám hỏi han nửa lời rồi nhanh chóng xoay người chạy thẳng vào trong báo cáo. Không gian xung quanh lại trở về vẻ trầm mặc vốn có, chỉ còn tiếng gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo mùi huyết tinh nhàn nhạt trên người Trương Bảo hòa lẫn vào không khí.
Trong không gian yên tĩnh, lời nói của Lưu Hồng Liệt như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, gợn lên từng vòng sóng mơ hồ.
Không nói lời thừa thãi, Lưu Hồng Liệt bước lên trước, bàn tay trầm ổn đặt nhẹ lên vai Trương Bảo. Lòng bàn tay ông mang theo chút ấm áp, không chỉ để kiểm tra tình trạng của đối phương mà còn như một sự trấn an ngầm.
Bình minh dần ló dạng nơi chân trời xa thẳm, những tia sáng yếu ớt len qua màn sương dày đặc, rọi xuống vùng đất hoang tàn một chút ánh sáng mỏng manh, như muốn xua đi cái lạnh lẽo đeo bám suốt đêm dài. Ánh sáng ấy phản chiếu trên lớp sương đọng nơi cành cây khô, trên những mái nhà đổ nát, tạo nên một thứ huyễn quang mờ nhạt, đẹp đẽ nhưng cũng nhuốm vẻ u buồn.
Trương Bảo từng bước tiến gần Đế Đô, nơi ánh sáng mặt trời rực rỡ trải dài trên tường thành sừng sững, làm nổi bật từng đường nét uy nghiêm của chốn kinh kỳ. Từ xa, bức tường thành hùng vĩ tựa như một con cự thú nằm vắt ngang chân trời, thân thể bằng đá xanh lạnh lẽo, kiên cố như đã trường tồn cùng năm tháng. Những dấu vết của thời gian và bao cuộc binh đao vẫn còn hằn in trên từng phiến đá, kể lại những trang sử hào hùng của chốn đế vương.
Những hộ pháp này vốn luôn giữ thái độ điềm tĩnh, nghiêm cẩn như tảng đá lạnh lẽo, nhưng khi ánh mắt chạm đến thân ảnh Trương Bảo, vẻ mặt họ khẽ biến đổi. Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng không thể che giấu được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 316: Công Phá Chương Dương Thành: Hồi Ức Chân Long (34). (đọc tại Qidian-VP.com)
Bàn tay ông vẫn còn run rẩy, cảm giác lạnh lẽo nơi đầu ngón tay khiến ông càng siết chặt tín vật bên hông—một vật mà Mục Yên Nhiên đã đưa cho ông như một món bùa bình an. Chất liệu cũ kỹ nhưng trơn nhẵn theo năm tháng, mang theo chút hơi ấm còn sót lại, như một điểm tựa mong manh giữa cơn kiệt quệ đang bao trùm lấy tâm trí. Giữa trời đất hoang lạnh, chỉ có vật ấy là duy nhất không đổi thay, là sợi dây mỏng manh kéo ông về với thực tại, níu giữ chút hơi ấm của quá khứ giữa những cơn đau không dứt.
Trên con đường mòn gập ghềnh, Trương Bảo lê từng bước nặng nề. Lớp đất khô cằn dưới chân thỉnh thoảng vỡ ra thành những mảnh vụn nhỏ, hòa lẫn với bùn đất còn đọng lại sau cơn mưa đêm trước. Mỗi cử động dù nhỏ nhất cũng khiến cơn đau nhói lên từ những v·ết t·hương sâu hoắm, như lưỡi dao cùn không ngừng cứa vào da thịt. Dù máu đã khô, thấm thành từng mảng tối sẫm trên y phục rách nát, nhưng cơn đau râm ran vẫn chưa nguôi, nhắc nhở ông về trận chiến sinh tử đã qua.
Bộ dạng Trương Bảo lúc này quả thực không khác gì một kẻ vừa bước ra từ địa ngục. Lớp áo choàng rách nát, v·ết m·áu loang lổ thấm vào từng thớ vải, đã khô cứng lại thành những vệt sẫm màu. Bụi bặm phủ đầy y phục, mồ hôi hòa lẫn với v·ết t·hương tạo nên một mùi tanh nhàn nhạt, nhắc nhở người đối diện rằng ông vừa trải qua một trận tử chiến khốc liệt đến nhường nào.
“Trương Bảo,” giọng ông trầm thấp nhưng ẩn chứa sự quan tâm chân thành, “đã xảy ra chuyện gì? Ngươi trở về trong bộ dạng này… chẳng lẽ, Mộ Hồn Cô Linh thực sự cường đại đến mức đó?”
Chiếc áo choàng trên người ông đã bạc màu theo năm tháng, giờ đây lại càng nhuốm đầy dấu tích phong trần. Vạt áo dưới lấm lem bụi đất, tả tơi như chính thân thể ông lúc này—một kẻ lữ hành mỏi mệt giữa cõi trần ai, gánh trên vai thương tích lẫn trăm mối tạp niệm.
Bước qua cổng thành sừng sững, Trương Bảo lập tức chạm mặt đám hộ pháp Trương Gia đang túc trực canh phòng. Áo giáp bọn họ sáng loáng dưới ánh mặt trời, từng mảnh kim loại khớp lại ngay ngắn, toát lên vẻ uy nghiêm và kỷ luật. Trên ngực áo thêu rõ gia huy Trương Gia, tượng trưng cho một trong những thế lực cường thịnh bậc nhất Đế Đô.
Cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh ẩm mốc, trộn lẫn mùi gỗ mục và tro tàn, len vào từng thớ thịt, khiến Trương Bảo cảm nhận rõ sự tê buốt nơi da thịt. Hơi thở ông nặng nề, không chỉ vì không khí vẩn đục của nơi này, mà còn bởi dư chấn từ trận chiến ác liệt vừa qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.