Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Lục Liên Hoa
Unknown
Chương 323: Công Phá Chương Dương Thành : Nhận Quân.
Trong khi Trương Vệ đang trên đường đến Mộ Sắc Chi Thôn, thì Lục Kiếm Bình cùng Khuất Duy Công đã đặt chân đến thành Trung Châu.
Trung Châu là một thành phố hậu cần quan trọng của Tiên Tộc, nơi tập trung binh lính b·ị t·hương cần điều trị và kho lương thảo. Vì vậy, việc canh phòng nơi đây vô cùng nghiêm ngặt. Dọc theo bức tường thành, từng tốp lính gác tuần tra liên tục, giáo mác sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời. Cổng chính của thành cao lớn, hai cánh cửa đồng sừng sững, mỗi cánh dày hơn nửa thước, khắc đầy những hoa văn cổ xưa.
Khi Lục Kiếm Bình cùng Khuất Duy Công tiến đến, hai hàng lính lập tức chĩa giáo về phía trước, ngăn cản họ lại. Đội trưởng lính gác, một nam nhân vạm vỡ, áo giáp đen có phù hiệu của thành Trung Châu, bước lên trước, ánh mắt sắc lạnh quét qua hai người.
“Dừng lại! Xuất trình tín vật hoặc thư lệnh.”
Lục Kiếm Bình không nói nhiều, lấy ra một tấm lệnh bài bằng ngọc, trên khắc chữ “Trương” rõ nét. Đội trưởng lính gác đón lấy, xem xét cẩn thận rồi quay sang thủ hạ, gật đầu một cái.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, hắn ra hiệu, lập tức hai lính gác khác tiến lên, mỗi người cầm một khối ngọc xanh, đưa đến gần Lục Kiếm Bình và Khuất Duy Công.
Đây là Huyền Quang Thạch, chuyên dùng để xác minh thân phận. Nếu là kẻ g·iả m·ạo hoặc có sát khí mạnh, viên đá sẽ phát ra ánh sáng đỏ.
Hai người đứng yên để binh lính kiểm tra. Khi Huyền Quang Thạch chạm vào người họ, viên đá chỉ tỏa ra ánh sáng xanh nhạt, chứng tỏ họ không mang sát ý, cũng không bị ảnh hưởng bởi dị thuật ngụy trang.
Đội trưởng lính gác lúc này mới gật đầu:
“Xác minh không có vấn đề. Nhưng quy tắc của thành Trung Châu, trước khi vào đại doanh, cần kiểm tra v·ũ k·hí.”
Hắn chỉ tay về phía một chiếc bàn gỗ lớn đặt cạnh cổng thành. Hai lính gác khác tiến lên, ra hiệu cho họ đặt binh khí xuống.
Lục Kiếm Bình cau mày, nhưng vẫn lấy trong người vài v·ũ k·hí sắt nhọn và đặt lên bàn. Khuất Duy Công cũng gỡ đoản đao và phi tiêu, giao nộp theo quy định. Sau khi kiểm tra một lượt, binh lính mới trả lại v·ũ k·hí cho họ, đồng thời một tên lính khác bước lên dẫn đường.
“Chu tướng quân đã đợi sẵn trong đại doanh. Mời đi theo ta.”
Dưới sự hộ tống của lính gác, hai người bước qua cánh cổng khổng lồ, tiến vào thành Trung Châu.
Chu Diên là một nam nhân trung niên, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt góc cạnh với đường nét rắn rỏi. Đôi mắt của hắn mang theo vẻ khó lường. Hắn mặc một bộ giáp nhẹ, nhưng vẫn toát lên khí thế áp đảo của một vị tướng dày dạn kinh nghiệm trận mạc.
Hắn ngồi trên ghế chủ vị trong đại doanh, hai tay đặt trên tay vịn bằng gỗ mun chạm trổ hoa văn rồng bay phượng múa. Thoáng thấy Lục Kiếm Bình và Khuất Duy Công bước vào, hắn chỉ liếc mắt một cái, rồi lại cúi đầu nhặt một quân cờ trên bàn cờ trước mặt, chậm rãi đặt xuống như thể chẳng hề quan tâm.
Không muốn lãng phí thời gian, Lục Kiếm Bình đi thẳng đến trước mặt Chu Diên, rút từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài bằng ngọc, ánh sáng từ nó phản chiếu lên mặt bàn.
“Bọn ta đến đây theo lệnh Trương tướng quân, nhận binh từ thành Trung Châu.”
Chu Diên vẫn chưa vội đón lấy lệnh bài. Hắn tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp điệu thong thả. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi vươn tay, cầm lấy lệnh bài, xoay qua xoay lại như thể đang cân nhắc điều gì đó. Đôi môi hắn khẽ nhếch lên thành một nụ cười mờ nhạt.
“Lệnh bài của Trương Vệ tất nhiên là thật. Nhưng…”
Hắn kéo dài giọng, chậm rãi đứng dậy, dáng người cao lớn đổ bóng xuống hai người trước mặt. Mỗi bước chân hắn bước về phía trước đều mang theo áp lực vô hình.
“Binh lính ở đây đều là những người đang dưỡng thương hoặc bảo vệ hậu cần. Muốn điều động họ không phải chuyện dễ.”
Lục Kiếm Bình vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm, nhưng Khuất Duy Công đã không kiềm chế được, nhíu mày, tiến lên một bước.
“Lệnh đã ban xuống, tướng giữ thành có nhiệm vụ chấp hành. Ngươi có ý gì?”
Chu Diên cười khẽ, ánh mắt mang theo chút chế giễu. Hắn khoanh tay trước ngực, liếc nhìn Khuất Duy Công từ trên xuống dưới, rồi quay lại bàn, ngồi xuống một cách nhàn nhã.
“Không có ý gì cả.” Hắn nâng chung trà lên, nhấp một ngụm rồi chậm rãi đặt xuống. “Chỉ là, nếu điều động q·uân đ·ội lúc này, ta cần có thời gian sắp xếp. Lương thảo cũng phải kiểm kê cẩn thận. Nếu có sai sót, trách nhiệm ta gánh không nổi.”
Câu nói của hắn vừa dứt, không khí trong doanh trại lập tức trở nên nặng nề. Bên ngoài, tiếng gió lùa qua khe cửa, mang theo hơi lạnh buốt của mùa đông.
Lục Kiếm Bình không nói gì, chỉ siết chặt tay thành nắm đấm. Nàng nhìn thẳng vào Chu Diên, giọng nói chậm rãi nhưng kiên quyết:
“Chu tướng quân muốn trì hoãn bao lâu?”
Chu Diên mỉm cười, như thể đã chờ câu hỏi này từ lâu. Hắn nâng chung trà lên, nhẹ nhàng xoay tròn trong tay, để hương trà lan tỏa, rồi mới nhấp thêm một ngụm. Sau đó, hắn đặt xuống, thong thả đáp:
“Ít nhất… ba ngày.”
Ba ngày!
Bàn tay Khuất Duy Công khẽ run lên, nhưng hắn nhanh chóng kiềm chế. Trong khi đó, Lục Kiếm Bình im lặng, ánh mắt nàng lóe lên tia suy tư.
Ba ngày này, liệu có ẩn tình gì phía sau?