Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 65: U Vân Địa Cung (19).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: U Vân Địa Cung (19).


Rồi dùng chính huyết của chàng để khai mở cánh cổng dẫn đến nguồn sức mạnh mới.

Khi giọt máu của chàng nhỏ xuống thì cánh cửa liền phát ra ánh sáng vàng kim. Song song với đó, hai bên vách đá liền bong tróc ra những hán tự đã được khắc lên đó từ lâu.

Lộ ra tám chữ.

"Chân Long tái khởi, Cửu giới chí tôn."

Lúc âm thanh.

Ầm.. Ầm.

vang lên thì cũng là lúc cánh cổng to lớn chậm rãi mở ra. Hắc ánh sáng ra bên ngoài, khiến ai vô tình nhìn thấy đều bị chói mắt trong tạm thời không thể nhìn thấy rõ thứ bên trong.

Được một lát thì nó cũng qua đi để chàng có thể nhìn thấy rõ thứ trước mắt mình lúc này đây là một vòng xoáy không gian màu xanh, đặt gọn trên một tấm màn năng lượng trắng với kích thước vừa khít với cánh cửa.

Thấy cổng dịch chuyển đã bày ra trước mắt, Trương Vệ mỉm cười chấp nhận, sau đó chàng quay lại nhìn về phía các thần thú một lần rồi không chút do dự mà bước qua cánh cổng.

Thời khắc chàng đặt chân vào đó, thì trên mặt đất ở Thăng Long Thánh Địa. Một cột sáng vàng kim chiếu thẳng lên bầu trời cao, xuyên qua từng đám mây mù. Rực sáng trong màn đêm tăm tối.

Từ bên trong cột sáng đó một con rồng vàng với sáu chân và mỗi chân có năm ngón đang bay lên thượng giới, dị tượng này nói cho cả thiên hạ biết, chân mệnh thiên tử đã tái thế. Chân Long đã xuất hiện.

Bấy giờ.

Sau khi Trương Vệ bước qua cánh cổng thì chẳng hiểu sao đôi mắt lại bất chợt ngắm nghiền. Cơ thể vốn tỉnh táo nay lại chìm vào hôn mê sâu.

Đến lúc chàng mơ màng tỉnh lại thì đã thấy bản thân đã được dịch chuyển đến một không gian khác với bốn bề tựa như đang ở đường chân trời chỉ có biển và khoảng không trên cao.

Mọi thứ xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng như một tờ giấy trắng. Cứ thế chàng ngồi trên mặt nước mà thích thú ngắm nhìn cảnh vật này.

"Quả thật khiến người ta thấy thanh tịnh."

Được một lác chàng chậm rãi đứng lên, đưa ánh mắt đi xem xét mọi thứ quanh đây một lượt. Thấy chẳng có gì đặt biệt, nên nhất thời không hiểu nơi này có gì mà họ lại kêu chàng đến.

Chàng tự vấn.

"Rồi linh hồn tiền kiếp của mình đâu?"

Đột nhiên một thanh âm vang lên bằng chính giọng nói thân thuộc của chàng:

"Đây là lần gặp gỡ đầu tiên của chúng ta nhỉ?"

Bất ngờ bởi giọng nói ấy, chàng liền quay đầu nhìn lại thì nhận ra đây chính linh hồn mà bản thân đã được Lý Ân cho nhìn thấy. Từ đó chàng nhận định đây chính là Trang Minh Viễn tiền kiếp của mình.

Chưa để chàng mở lời, Trang Minh Viễn nói tiếp:

"Ngươi chấp nhận bước qua đây dung hợp linh hồn với ta. Vậy ngươi có biết rằng bản thân sẽ phải đối diện với điều gì trong tương lai không?"

Nghe hỏi, nên chàng cũng thành thật đáp:

"Ta không biết, mong được chỉ giáo."

Trang Minh Viễn bèn khoanh tay ra sau lưng, dáng vẻ như thể một thầy đồ đang truyền giáo cho học trò. Nhưng ở đây lại là hai người có cùng dung mạo với nhau, người không biết cứ ngỡ như người anh đang dạy dỗ em mình vậy.

Hắn nói chậm rãi, rành mạch từng câu từng chữ:

"Đầu tiên, ngươi sẽ bị Thanh Long t·ruy s·át, mà không chỉ có mỗi hắn thôi đâu thậm chí cả Đại Lục Liên Hoa này đều sẽ tìm và g·iết ngươi..."

Vừa nghe đến đây, chàng bất chợt trở nên hoang mang. Liền gấp gáp hỏi:

"Chẳng phải thế là ta tự đưa đao lên kề cổ ư? Ngươi và ta giống nhau như đúc, thì chẳng mấy chốc mà kẻ thù lại ùn ùn kéo đến."

Nói đoạn chàng ôm đầu.

"Tự tìm đường c·hết rồi."

Thấy chàng có biểu hiện vậy, nhưng mà Trang Minh Viễn vẫn nghiêm túc nói:

"Vậy sao ngươi không từ chối ngay từ đầu?"

"Ta thực sự không biết, nếu biết ta đã không làm."

Đáp lại lời của chàng hắn chỉ hừ lạnh một cái. Rồi bình thản nói tiếp:

"Hình ảnh của ta vốn đã bị phai mờ trong tâm trí của những kẻ đó rồi, chúng không thể biết được ta là ai. Nếu không trước khi người tìm đến đây, ngươi đã phơi thây trên cánh đồng hoang từ bao giờ rồi."

Cảm thấy điều Trang Minh Viễn nói có lý, khiến chàng phần nào an tâm.

"Còn điều thứ hai."

"Thứ hai. Nếu ta hồi sinh thì kẻ đó cũng sẽ hồi sinh. Ngươi sẽ không chỉ phải chạy đua với thời gian mà còn phải chạy đua với bản thân mình. Nếu không thì không chỉ ngươi mà gia đình ngươi, người thân ngươi đều sẽ biến mất mãi mãi theo năm tháng. Thiên Ma chứ không phải phật tổ hắn không biết độ kiếp cho bất cứ ai đâu..."

Nghe đến đây, gương mặt của Trương Vệ bất chợt tái mét, chàng tự nhủ.

"Phải như lúc đó mình từ chối. Thì mọi chuyện sẽ không tồi tệ đến mức độ này."

Tuy nhiên những gì chàng nghĩ đều đã nằm trong dự liệu của Trang Minh Viễn, hắn nói thêm:

"Nếu ngươi không bước vào, thì cũng chỉ kéo dài sự sống cho họ thêm được ba mươi năm. Vì trong vòng ba mười năm nữa, Thanh Long sẽ nuốt trọn Liên Hoa Thất Sắc đến lúc đó thiên hạ này cũng không thể toàn vẹn trong tay hắn."

Nghe vậy, Trương Vệ mới hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề, chàng ủ rủ nói:

"Vậy điều tiếp theo là gì?"

"Cuối cùng ta chỉ muốn nói rằng, ngươi và ta, tuy hai mà là một. Ta bây giờ chỉ còn một hồn một phách không thể làm được bất kỳ điều gì. Nên chỉ có thể đứng đây mà chờ đợi ngươi đến... Ngươi biết tại sao ta phải vất vả đến vậy không?"

Bất ngờ được hỏi, Trương Vệ ngây người lắc đầu.

"Vì khi ta c·hết, cứ ngỡ như định luật luân hồi phép tắc sẽ không có ai có thể thay đổi được. Tuy nhiên, có kẻ đã thực sự làm được điều đó, ta lo lắng rằng sẽ có ngày hắn sẽ dùng linh hồn của ta vào một đích xấu xa nào đó. Nên ta buộc phải dùng đến hạ sách, ẩn mình ở đây mà chờ đợi.

Nếu chẳng may linh hồn ta bị tha hoá, ta sẽ dùng chính phần hồn phách này để cùng nó vĩnh viễn biến mất.

Tuy nhiên, bằng một cách nào đó. Phần linh hồn của ta lại có thể lẩn tránh được sự tìm kiếm mà liên tục đầu thai chuyển kiếp. Để rồi từ một thánh thể nó đã trở nên giống một người phàm hơn.

Giờ phút này đây, ta đã chờ đợi được ngươi Trương Vệ. Vậy nên ta sẽ dùng chính bản thân mình để biến đổi căn cơ cùng linh cốt của ngươi một lần và mãi mãi. Trách nhiệm bảo vệ thế giới từ lúc này sẽ giao phó lại cho ngươi."

Dứt lời, bỗng nhiên mực nước biển bỗng chốc dâng lên cao, chỉ trong một cái chớp mắt đã ngập đến ống quyển. Khiến Trương Vệ kinh ngạc chỉ kịp mở lời:

"Khoan đã, ta còn điều muốn...nói."

Chàng mới chỉ nói được bấy nhiêu thì bản thân đã bị nước biển nhấn chìm đến mức cảm thấy ngạt thở. Cảm giác này thật kinh khủng.

Dẫu vậy Trang Minh Viễn đứng đối diện nhìn chàng với ánh mắt lạnh lùng, hắn nói vọng ra trong không gian:

"Trương Vệ, đây là lần gặp đầu tiên cũng là cuối cùng giữa ta và ngươi. Chỉ mong rằng ngươi đừng bị tha hoá, phải luôn đặt để lý trí của mình lên trên tình cảm. Nếu không ngươi sẽ tự đào mồ chôn mình."

"Ta..."

Chàng rất muốn cất lời, nhưng dưỡng khí lúc này đã cạn. Chàng dần dần nhắm mắt và chìm dần vào xuống đáy. Tình cảnh này rất giống lần trước với Thẩm Y Y nhưng có vẽ như không có một nụ hôn nào ở đây nữa cả.

Bởi vì, Trang Minh Viễn đã ngay lập tức hóa thân thành một con rồng vàng, với sáu chân ngũ chỉ sau đó tiến đến quấn lấy chàng.

Tức thì chàng cảm giác toàn thân nhẹ nhàng và lâng lâng đến khó tả. Sau đó thì không biết gì nữa cả.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 65: U Vân Địa Cung (19).