Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Thăng Long Thành.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Thăng Long Thành.


"Các ngươi có ba phút để tự tìm lấy con đường sống của mình." (đọc tại Qidian-VP.com)

Đối diện với sự tình hiểm nguy, nhưng có vẻ như Thanh Long không bận tâm lắm đến nỗi một cái liếc nhìn cũng không cần. Chính vì vậy càng khiến vị nam tử hán kia kinh ngạc đến mức không tin vào mắt mình.

Dây đàn bất chợt đứt. Khiến nam nhân kia bất ngờ đến độ xẹt qua trong đôi mắt một đạo sát khí lạnh người.

Về phần nam tử hán còn lại, biết rằng bản thân sẽ c·hết, nhưng có vẻ như hắn không có biểu hiện gì. Yên lặng chấp nhận h·ình p·hạt dù cho đó là c·ái c·hết. Hai mắt của kẻ này nhắm nghiền chờ giây phút phán xử. Nhưng không quên nói thêm một câu trước khi c·hết:

Chính Ngã vừa nghe đến đó thì không còn đủ kiên nhẫn, hắn cười nhẹ, tay cầm dây đàn vừa đứt lên xem xét rồi nói:

Nó xuất phát từ hai vị nam tử hán đang quỳ gối trước nam nhân kia. Hai người họ mang mặt nạ quỷ địa ngục với hai chiếc sừng nhọn. Lúc này, xem chừng tâm trạng của họ vô cùng bất ổn, minh chứng qua việc cứ trãi qua một giai đoạn nào đó khi tiếng đàn lệch tông là họ lại bất giác run lên một trận, đồng thời nuốt nuốt bọt gấp gáp.

Vị nam tử còn lại đã dùng dây thừng cắt lìa đầu đối phương ngọt đến mức mà máu không hề bắn về phía Chính Ngã dù chỉ một giọt. Đến nằm mơ kẻ hành thích cũng không thể ngờ đồng đội của mình lại ra tay hạ sát chính mình. Cái đầu của hắn như quả dừa khô rơi xuống đất kèm theo chiếc mặt nạ cũng theo đó mà rớt ra. Để lộ ra ánh mắt trắng dã đầy hoảng sợ, một cảnh tượng thật khó mà nuốt trôi.

Thanh âm không như ý cũng đã khiến Gia Cát Chính Ngã không chịu được, hắn liền dừng tay mà nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Xin chúa công tha mạng, xin chúa công tha mạng"

"Tội thần biết mình có tội chỉ xin Chúa công cho kẻ hèn mọn này thêm một cơ hội. Còn lại kẻ hèn mọn này không muốn bào chữa thêm bất kỳ điều gì."

Bỗng nhiên, giai điệu bài hát lại lần nữa vang lên, giây phút phán xét vẫn chưa đến ngay đối với Thuần Ân, tuy nhiên giai điệu lại thiếu mất một nấc lại càng khiến cảm xúc lại nâng lên hạ xuống liên tục.

Tại Thăng Long Thành.

Bấy giờ, có một nam nhân với mái tóc bạch kim ngắn đến ngang vai, gương mặt toát ra dáng vẻ thư sinh đam nhã, ngũ quan thanh tú phóng khoáng, nước da trắng không tì vết. Hắn đương ngồi bên chiếc đàn tranh, thư thái đánh lên từng giai điệu du dương.

"Ngươi đã tìm được cho mình một cơ hội được sống."

Thấy vậy, vị nam tử hán đang gập đầu kia ngay lập tức khựng lại, con ngươi của hắn không ngừng dao động đầy hoang mang. Dù gì thì con đường sống cũng đã không còn, túng quá làm liều. Nam tử hán liền nghiến răng đưa bàn tay đến phần hông. Nhanh chóng cầm lên đoản đao, phi nhanh đến á·m s·át Chính Ngã.

Có vẻ như nam nhân kia cố ý làm vậy để h·ành h·ạ cảm xúc của hai người, vậy nên cứ lặp đi lặp lại việc đó vô số lần. Mãi cho đến khi.

Trước sức ép đến từ nam nhân trẻ tuổi, một nam tử hán quỳ bên phải ngập ngừng, cơ thể hãi còn run, lắp bắp giải bài:

"Vậy ý của ngươi là ngươi bất tài?"

Vậy kẻ khiến người này sợ đến mức độ ấy là ai? Với danh phận cực cao, nam nhân kia chính là Gia Cát Chính Ngã "Thanh Long". Hắn là người đứng đầu trong Tứ Linh Thánh Thú và cũng được nhân loại gọi với cái tên sinh vật mạnh nhất hành tinh. Và cũng là thánh chủ của Thăng Long Thành.

"Tội thần Lý Thuần Ân."

Tăng.

Đối với Thanh Long mà nói, thuộc hạ chẳng qua chỉ là công cụ, thậm chí cũng chỉ có thể xem là một lũ khỉ múa may quay cuồng chứ không có chút trọng lượng nào. Dù cho một kẻ c·hết hay là trăm vạn kẻ c·hết đối với hắn cũng như nhau không có gì là khác biệt.

Dù cho là đang mang trên người một chiếc mặt nạ nhưng thông qua ánh mắt cũng đủ hiểu người này đang sợ hãi đến mức độ nào, vậy nên không thể khống chế ngôn từ cũng là điều dễ hiểu.

"Xem ra phải tìm vật liệu thay thế thôi, nếu không âm thanh sẽ không còn hay nữa."

Tức thì cảm giác bất an xâm chiếm cơ thể khiến hai vị nam tử hán toát mồ lạnh. Họ không phải chờ đợi quá lâu để nghe được câu nói đầu tiên của vị thiếu niên kia:

Dù thấy cảnh tượng đó, nhưng Thanh Long vẫn giữ nét mặt không chút cảm xúc, hắn đặt dây đàn xuống bàn rồi nói:

Nói xong thì nam tử này liền nín thở chờ đợi sự phán xét. Thầm lặng nuốt một ngụm nước bọt hồi hộp.

Chính ngay giữa lúc đoản đao chỉ còn chưa đến một thước là chạm đến cổ Chính Ngã thì đôi mắt của kẻ đó liền trừng lên, trợn ngược và rồi không còn bất kỳ cảm giác gì nữa.

"Đã là sát thủ thì c·ái c·hết đối với các ngươi chẳng phải là nhẹ lắm hay sao. Các ngươi biết là bản thân sẽ phải c·hết, tại sau lại nhục nhã mà cầu xin ta?Các ngươi không thấy sự uổng công của ta đã kỳ vọng vào tổ chức của các ngươi như thế nào hay sao?"

Lại phải nói rằng sự kiện này đã diễn ra trực tiếp trên lãnh thổ mà gia tộc này đang trấn giữ, nên có thể sẽ là một sự kiện thanh trừng với quy mô lớn sẽ diễn ra tiếp sau đây vài ngày.

Dù hắn đang rất tức giận nhưng ngữ điệu vô cùng bình thản, nhưng như thế cũng đủ khiến vị nam tử hán kia hiểu đây như một lệnh tử. Vậy nên hắn quỳ hẳn xuống đất, đập đầu liên tục xuống nền đất. Đến nổi máu từ phần trán bắn ra bên ngoài chiếc mặt nạ.

"Tội thần thật bất kính, xin chủ nhân ban cho một c·ái c·hết."

Sau khi giải quyết đồng đội của mình hắn liền quỳ xuống nói:

"Ngươi tên là gì?"

Bịch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời nhạc có một chút thê lương và sầu khổ nhưng không vì thế mà lại kém hay. Ngược lại nó khuấy động tâm hồn người nghe bằng cái tài mà chính người đánh đàn tạo ra.

Câu nói này đã chính thức cắt đứt đi con đường sống của cả hai nam tử hán.

Sự chú ý của hắn lúc này âu chỉ gói gọn trong việc dây đàn bị đứt, chứ những thủ hạ này hắn xem chừng không coi vào mắt:

Lại nói về chiếc đàn, đây là thần khí thượng cổ "Xuân Thủy Cổ Cầm" vốn là cây đàn của Tây Sơn Thánh Mẫu. Vì vậy cho nên từng lần phát âm đều tỏa ra một thần sắc kinh người.

Bên trong nội uyển có một mái đình được xây lên giữa lòng hậu viên rộng lớn. Bao quanh nó là một khu vực hồ nước nên thơ và đầy sự lãng mạn.

Dù rằng âm thanh có hay đến mấy, thì vẫn có những người dù c·hết cũng không dám thưởng thức mà thay vào đó là sự lo lắng cực độ.

Dứt lời hắn lạnh giọng hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người với hai biểu hiện khác nhau, tuy nhiên như thế cũng là không đủ để Gia Cát Chính Ngã thay đổi quyết định của mình, dù có đáng thương đến mấy hắn cũng không run cảm.

Vừa nghe câu hỏi, thì vị nam tử hán kia liền có một cảm giác khác lạ, như thể đã tìm được cho bản thân một con đường sống. Nhanh giọng đáp:

Nó lan nhanh và phủ khắp bản đồ của Đại Thế Giới như một v·ụ n·ổ lớn. Tầm ảnh hưởng mà nó mang lại không chỉ gói gọn trong một mặt của cuộc sống mà là tất cả. Đối với sự kiện này các thế lực nói riêng và Cửu giới nói chung đều có những phản ứng khác nhau nhằm đối phó với con sóng dữ sắp đến.

"Thưa...quả thật là tội thần đã dùng hết toàn bộ khả năng để càn quét hết tất cả các khu vực trên khắp đại lục, thậm chí là đã cử người tiến vào các giới khác nhằm tìm cho ra tung tích kẻ đó....Tuy nhiên..tuy nhiên..."

Sự kiện xuất hiện của Chân Long như một cơn sóng lớn.

Đến nổi nhịp tim đánh như thế nào cũng có thể nghe thấy rõ.

Và đối với một thế lực tầm cỡ như tộc Gia Cát thì sự kiện này mang lại mối đe dọa rất lớn đến vị trí độc tôn của họ. Cho nên họ đã bắt đầu có những động thái đầu tiên của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Thăng Long Thành.