Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 78: Hồi ức (1).

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Hồi ức (1).


"Được rồi ăn đi. Trước khi chúng ta bàn về vấn đề chính."

"Ta c·h·ế·t rồi."

Nhưng đêm hôm trước chàng mới cùng Hỷ Tước ngắm bình minh. Sáng đến lại bận bịu chuẩn bị hành trang để rời đi, nên đến lúc này vẫn chưa có thứ gì bỏ vào bụng.

Sở dĩ, chàng đoán như vậy là vì chàng chưa từng nghe đến việc này trước đây. Hơn nữa, thời gian đã cận kề, chàng không nghĩ trong vòng 2 năm ngắn ngủi sắp tới dùng để tu luyện công pháp mới,có

Vừa nghe đến đây, Trương Vệ thoáng giật mình, nuốt vội một ngụm nước bọt. Giờ chàng đã biết rằng đây chẳng khác gì một bữa ăn cho tử tội vậy. E rằng sắp tới cuộc huấn luyện sẽ chẳng khác gì cực hình.

thể giúp chàng đột phá cảnh giới một cách nhanh chóng.

Phải nói rằng, để được sự chú ý của nhiều người. Một là bạn phải thật giỏi, và là số một. Hai là bạn cũng giỏi nhưng dẫn đầu từ dưới đếm lên. Trương Vệ lẽ đương nhiên nằm ở trường hợp thứ hai, chàng được đánh giá là cả đời này mãi sẽ không thể thăng tiến. Nên chọn lĩnh vực khác mà phát huy miễn không phải là tu hành.

"Phải, chính là nó.”

"Đệ có gì thắc mắc cứ nói. Ta sẽ giải đáp cho."

Đó là đối với những kẻ tầm thường không có địa vị, hay là một thế lực nào đó dạy dỗ, dẫn đường tu luyện.

Nhưng chàng có chấp niệm bằng mọi giá phải hoàn thành Tam Minh Tranh Bá với thứ hạng cao, dù cho phía trước có bao nhiêu là gian lao, thử thách.

"Đệ còn hai năm thời gian vậy nên thời gian đã rất cận kề rồi. Phải nói rằng, cách tu luyện hiện giờ mặc dù tốt nhưng tạm thời chưa đủ hiệu quả. Tuy nhiên có một thứ còn đáng lưu tâm hơn."

Khi chàng còn đang đắm chìm trong nhiều luồng suy tư, Kinh Như Tuyết đã nói thêm: (đọc tại Qidian-VP.com)

Bấy giờ, Kinh Như Tuyết liền ngồi thẳng người. Dấu hiệu nhận biết chuyện hắn sắp nói ra vô cùng hệ trọng, nên Trương Vệ nuốt vội những thứ còn lưu lại trong khoang miệng rồi ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi lắng nghe.

"Coi như đệ còn coi tỷ tỷ này vào mắt. Chứ tưởng xem ta không tồn tại đó chứ."

Nói đoạn hắn phẩy tay hướng về phía bàn, quét qua đó một cổ năng lượng khiến bàn ăn khi nãy biến mất mà thay thế bằng năm viên bi thủy tinh hình tròn được đặt trên một tấm đệm lót bằng bông.

Thông thường vào giờ này chàng đã ăn uống đầy đủ, tinh thần sẽ rất minh mẫn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước câu hỏi này, Trương Vệ bèn đáp:

Chương 78: Hồi ức (1). (đọc tại Qidian-VP.com)

Bấy giờ, vừa đặt chân đến ngoài hiên cửa, chàng đã nghe trong gió mùi vị thức ăn thơm nức mũi.

Nói đoạn hắn nhấn mạnh giọng điệu.

....

"An bài thì cũng không hẳn, vì những toan tính của ta đều phụ thuộc vào sự kiên trì của đệ mà thôi. Suy cho cùng ta cũng chỉ giúp đệ mở đường, còn đi đến đâu và đi làm sau còn phải xem tạo hóa của đệ."

Kinh Như Tuyết nghiêm giọng nói.

Ngay lập tức chàng nhận ra, Kinh Như Tuyết đã chuẩn bị sẵn buổi ăn trưa cho mình. Liền nhanh chân chạy theo dấu của mùi hương mà đến mái đình trước phòng của Như Tuyết.

"Đây là tu vi đan."

Lúc chàng quay về Vấn Lạc Nhai cũng đã bắt đầu vào giờ Ngọ.

Nói đoạn hắn phẩy tay.

Thế nên, buổi ăn này chàng ăn rất là từ tốn và chậm rãi, đối với chàng đây xem như là thưởng thức chút mỹ vị nhân gian trước khi phải nếm những món chay không có chút phẩm vị nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng chàng chẳng may, lại không phải nằm trong số những con người đó. Mà lại sinh ra là con trai của Trương Gia Bảo Chủ. Và là đại thiếu gia của Nhất Phòng, địa vị phải nói ở đất Hoa Bắc này là cực kỳ cao trọng. Nhưng thực lực của chàng rất là đáng xấu hổ mỗi khi nhắc đến.

Chúng đa dạng về màu sắc bao gồm: đỏ, hồng phấn, vàng, xanh dương, và xám.

Ánh mắt chàng quét nhanh qua không gian trước mặt rồi dừng tại chỗ bàn đá, tại đấy có hai món chàng rất thích là thỏ ngũ vị và cá mè ướp tỏi.

Bất chợt.

Khi miếng ăn cuối cùng được bỏ vào miệng, giọt nước cuối cũng đã vào họng.

Nghe lời đó, Trương Vệ hiểu ra vấn đề. Liền đưa ánh mắt nhìn về phía hắn đang ngồi. Kinh Như Tuyết lúc này dựa lưng vào chiếc ghế gỗ dài.

"Được thôi vậy thì chúng ta bắt đầu."

Vậy nên sau một lần về thăm nhà và gặp lại Hỷ Tước chàng đã mang theo quyết tâm cao độ mà rời khỏi Đế Đô thành. Vì nàng và cũng vì bản thân của chàng nữa.

"Chính là nội công tâm pháp của đệ."

"Không biết chừng, tỷ ấy đang muốn thử lòng ta."

Chừng nửa giờ sau.

Trước đây chuyện tương tự đã từng xảy ra. Nên chàng đã rút kinh nghiệm không có gì phải vội cả, nếu không thời gian sau sẽ chan nước mắt.

Nếu bây giờ phế đi thì chẳng phải quảng thời gian khổ sở vừa qua đã phí phạm hay sao. Lúc này chàng lại có một suy nghĩ.

Nghe đến đây, Trương Vệ đã hiểu rõ vấn đề. Tuy nhiên chàng rút mắt ở chỗ, nội công của chàng đã luyện được một thời gian, tu vi của chàng đã đổ hết vào đó.

Không một giây chần chừ chàng ngồi xuống ghế mà cầm đũa lên tay, chuẩn bị thưởng thức.

Tín vật năm xưa đã được Trương Vệ, nắm lại thật chặt trong lòng bàn tay từ lúc nào không hay. Túi thơm này đã theo chàng được gần 2 năm, tuy đã cũ kỹ theo thời gian, nhưng chàng vẫn đặt nó ở một vị trí trang trọng nhất ở trong ngăn tủ, kể cả trong lòng chàng cũng vậy.

Đáp lời hắn hừm một cái.

Năm Trương Vệ tuổi mười sáu, quả thật những gì mà chàng đạt được tóm gọn lại trong hai từ "Thất bại." Ở cái độ tuổi đó chỉ ít một người tu hành cũng đã đạt đến cảnh giới "Kỳ".

Lười biếng cầm ly trà từ tốn nhâm nhi từng chút một, trông có vẻ khá hưởng thụ.

Theo dòng chảy của cảm xúc.

Lúc này, chàng đã có một quyết định được xem là khó khăn nhưng cũng mang đầy tính phiêu lưu, vì chàng có niềm tin lớn lao nơi Kinh Như Tuyết, nên chàng quyết định đặt để tương lai của bản thân vào tay hắn.

"Sơ" 10 cấp, nghe mà cứ tưởng một tân sinh mới chân ướt chân ráo đi vào con đường tu hành. Nhưng không đó chính là Trương Vệ, một chàng thiếu niên dành ra hơn mười năm cuộc đời khổ tu. Để rồi mãi không thể tiến bộ, được cả gia tộc coi còn thua cả tộc nhân cấp nhất. Vì suy cho cùng kẻ thấp nhất cũng đã đạt Kỳ 26 cấp mất rồi. Nói vậy chàng còn dưới hơn cả chữ dưới.

"Thứ lỗi cho đệ, tại đệ đói quá. Tuyết tỷ đệ đã quay lại rồi."

Khi nhìn thấy chúng cảm tưởng đầu tiên của Trương Vệ là kinh ngạc, thứ trong suốt và lấp lánh màu sắc này lần đầu chàng được thấy.

Nghe vậy, Trương Vệ có một bụng câu hỏi. Định sẽ mở lời hỏi lại, nhưng Kinh Như Tuyết đã nhanh miệng hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bấy giờ, cảm xúc trong chàng vô cùng hỗn loạn. Thế nên chàng đi lại giường, lòng bồi hồi nhớ về khoảng thời gian năm chàng mười sáu.

Không mất quá nhiều thời gian để chàng nhận ra.

Bị đoán ra việc mình sắp làm khiến Như Tuyết nở nụ cười nửa miệng. Hắn nói:

Trương Vệ thật thà đáp.

Chàng cười hì một cái rồi nói:

"Nội công tâm pháp đi lên từ lĩnh ngộ căn nguyên mà thành. Đệ thiên phú không tồi, tuy nhiên tham ngộ chưa tới. Hơn nữa Xích Hỏa Công của Trương gia suy cho cùng cũng chỉ là nội công nhập môn, không đáng để phí thời gian với nó. Vậy chi bằng phế bỏ nó đi, mà chọn một bộ công pháp thích hợp với bản thân mà tu luyện."

"Đệ còn lựa chọn nào khác sao. Đệ làm."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Hồi ức (1).