Đại Mộng Giới
Unknown
Chương 11: Bóng Ma Trong Đêm.
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, từ trong lùm cây, một bóng người từ từ bước ra, dáng đi lảo đảo như một con rối bị đứt dây, từng bước chậm rãi đè nén lên mặt đất ẩm ướt.
Ngọn lửa nhảy múa, rọi lên gương mặt hắn—làn da tái nhợt như xác c·hết ngâm nước, đôi mắt lõm sâu ánh lên một tia sáng quỷ dị. Miệng hắn vặn vẹo thành một nụ cười méo mó, để lộ hàm răng ố vàng lởm chởm. Một lưỡi kiếm rỉ sét giơ lên trong bóng tối, hắt ra thứ ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ ánh trăng.
"Tên nhóc kia... bỏ hết đồ đạc xuống... bọn ta sẽ cho ngươi một con đường sống..."
Giọng hắn khàn khàn, như thể bị mài mòn bởi hàng trăm cơn gió lạnh. Đằng sau hắn, những bóng người khác bắt đầu lộ diện, trườn ra từ bóng tối như lũ thú săn mồi. Chúng không vội vàng t·ấn c·ông, mà chỉ đứng đó, vây quanh cậu, từng cặp mắt sáng quắc ánh lên như dã thú trong đêm.
Không gian dần trở nên nghẹt thở. Thấy Vũ Hạo không phản ứng ngay, t·ên c·ướp dẫn đầu tiếp tục nói.
“Có khi bọn ta còn rộng lượng giữ ngươi lại làm chân xe nước cũng nên.” – Vũ Hạo nhếch mép, cậu chậm rãi quan sát bọn c·ướp, đánh giá tình hình. Một luồng khí lạnh kỳ dị, len lỏi qua từng sợi tóc, cảm giác căng thẳng bị thay thế bởi sự lạnh lùnh. Chúng không có tổ chức, đứng rải rác, động tác vụng về, chứng tỏ chỉ là một nhóm lục lâm nhỏ lẻ chuyên đi c·ướp lẻ tẻg.
Tên mạnh nhất cũng chỉ cấp 2. Khóe môi cậu nhếch lên, ánh mắt trở nên sắc lạnh. Cậu không sợ, nhưng cũng không xem nhẹ tình huống này. Những t·ên c·ướp này không phải là mối đe dọa quá lớn—nhưng cái cách chúng xuất hiện, cái bầu không khí rùng rợn này...
Vũ Hạo cảm nhận rõ một điều—đây không đơn thuần là một vụ c·ướp b·óc.
"Muốn lấy đồ của ta? Vậy xem thử các ngươi có bản lĩnh không đã."
Không đợi bọn chúng kịp phản ứng, cậu rút kiếm lao tới, lưỡi thép chém một đường chớp nhoáng dưới ánh trăng. Tiếng gió rít lên sắc bén, thanh kiếm xé qua không khí, nhắm thẳng vào tên đứng gần nhất.
[Kích hoạt kỹ năng: Thượng Kiếm]
“Khốn kiếp! Giết nó!!”
Tên mặt sẹo gầm lên, vung đao lao tới. Ánh lưỡi dao vung xuống, nhưng Vũ Hạo đã kịp lách người sang bên, thân pháp gọn gàng như bóng ma lướt qua ánh đao.
"Chậm quá!"
Cậu xoay kiếm, đâm thẳng vào sườn gã, máu bắn ra nhuộm đỏ nền đất. Tên c·ướp rú lên, ngã khuỵu xuống, còn chưa kịp phản ứng thì một tên khác đã xông lên từ phía sau.
Vũ Hạo cảm nhận được luồng sát khí, nhanh chóng xoay người, mũi kiếm lia ngang, chém trúng cổ tay tên địch. Hắn hét lên đau đớn, làm rơi v·ũ k·hí. Hai tên bị hạ gục chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
Những kẻ còn lại bắt đầu hoảng sợ. “Đây không phải chỉ là một thằng nhóc bình thường…!”
Bọn c·ướp chỉ cầm cự được vài phút trước khi hoàn toàn hoảng loạn bỏ chạy, vứt lại một vài túi tiền lẻ tẻ cùng v·ũ k·hí cũ.
Vũ Hạo không đuổi theo. Cậu hờ hững nhìn bóng lưng chúng khuất dần vào màn đêm, rồi liếc xuống thanh kiếm vấy máu trong tay. Không đáng. Số kinh nghiệm nhận được quá ít, t·ruy s·át chúng chỉ lãng phí thời gian và sức lực.
Cậu cẩn thận kiểm tra chiến lợi phẩm rơi vãi trên mặt đất—một vài đồng bạc, một ít v·ũ k·hí cũ kỹ, vài bộ giáp da đã sờn. Nhưng giữa đống đồ tầm thường ấy, cậu chợt khựng lại.
Một thanh kiếm gãy, dường như vô dụng. Nhưng trên chuôi kiếm, một ký hiệu kỳ lạ hiện ra dưới ánh trăng—một con rắn năm màu (Đỏ, Vàng, Xanh, Trắng, Đen) đang cắn vào đuôi của chính nó, tạo thành một vòng tròn khép kín.
Cậu lướt mắt qua những bộ quần áo rách rưới của bọn c·ướp, lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an. Những kẻ này… quá sạch sẽ, quá đồng bộ. Lũ lang thang trong rừng không thể nào ăn mặc gọn gàng như thế, cũng không thể nào đều mang v·ũ k·hí có chung một ký hiệu.
Chúng không đơn thuần là thổ phỉ nhỏ lẻ.
Cậu mím môi, cẩn thận cất thanh kiếm vào túi đồ. Có thể đây là đầu mối của một nhiệm vụ lớn hơn, nhưng cậu biết mình chưa đủ cấp độ để chạm tới sự thật ẩn giấu đằng sau.
Lửa trại vẫn cháy bập bùng phía xa. Gió đêm quét qua những tán cây, mang theo hơi lạnh của vùng cao nguyên.
Vũ Hạo siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt sâu thẳm như bóng đêm bao phủ khu rừng. Cậu sẽ nhớ kỹ dấu hiệu này.
—Sáng Hôm Sau
Trải qua hơn chín dặm đường, Vũ Hạo đặt chân đến Thác Bạch Tiểu Thành.
Khác với những thành trì sầm uất, nơi đây mang một vẻ hoang tàn khó tả. Không có lính canh cổng thành, đồng nghĩa với việc không ai thu phí vào cổng. Các con phố phủ đầy bụi bặm, những mái nhà xiêu vẹo, tường đá loang lổ dấu vết cháy xém.
Dọc hai bên đường, một số gia đình nghèo khó đang trật vật sinh sống. Một người phụ nữ gầy gò ngồi trước cửa, cặm cụi phơi ngô. Đôi mắt mệt mỏi của bà ánh lên tia cảnh giác khi thấy Vũ Hạo đến gần.
"Ngươi từ đâu đến?"
Cậu ngập ngừng một chút rồi đáp. "Từ phương xa. Tôi muốn biết… chuyện gì đã xảy ra ở đây?"
Người phụ nữ nhìn cậu chằm chằm, trước khi thở dài.
"Lũ ác tặc phương Bắc… Chúng tàn phá nơi này. Hơn ba phần tư thành trì bị đốt sạch. Bảy ngôi làng xung quanh bị san bằng. Phụ nữ và trẻ em... c·hết vô số."
Vũ Hạo chợt sững người. Lời nói ấy như một thanh kiếm lạnh lẽo xuyên thẳng vào lòng ngực cậu. Từ xa, cậu thấy một bé gái gầy gò chạy đến. Đôi mắt đen láy, mái tóc rối bù, làn da rám nắng vì đói khát. Trong một khoảnh khắc, tim cậu thắt lại.
Con bé trông quá giống Vũ Yên.
Một cơn giận dữ bùng lên trong lòng. Không thể nhịn được nữa, cậu nhanh chóng rời đi, hướng về phía ngoại ô thành, nơi có thể tìm ra lũ ác tặc đó.
—
Sau một ngày dài chém g·iết, cơ thể rã rời nhưng đôi mắt vẫn lạnh lùng, kiên định. Vũ Hạo lần theo dấu vết mờ nhạt của bọn c·ướp, dấn thân vào bóng tối, dù không có bất kỳ nhiệm vụ hay phần thưởng nào chờ đợi phía trước.
Trước mắt cậu, một doanh trại thô sơ hiện ra, ánh lửa chập chờn phản chiếu trên những tấm da thú rách nát. Tiếng cười khả ố, tiếng cốc chạm vào nhau, tiếng dao mài trên đá vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch.
Không do dự. Không cảnh báo.
Lưỡi kiếm vung lên. Máu tóe ra. Một t·ên c·ướp gục xuống ngay lập tức, mắt vẫn mở trừng trừng, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Bước chân không ngừng lại. Cậu lao đến.
Nhưng…
Xoẹt!
Một mũi tên xé gió, xuyên thẳng qua vai trái. Cơn đau nhức nhối bùng lên dữ dội, kéo theo một loạt thanh đao sáng loáng vung tới từ bốn phía.
Quá đông.
Vũ Hạo siết chặt kiếm, hất văng một tên, đâm xuyên cổ một tên khác. Nhưng máu chảy mỗi lúc một nhiều hơn, cánh tay tê dại, tốc độ giảm sút.
Một nhát chém bổ xuống. Cậu đỡ bằng kiếm—
Rắc!
Kiếm gãy.
Thế giới như chậm lại.
Cậu thấy rõ bùn đất nhuộm đỏ bởi máu, những khuôn mặt dã thú gào thét lao tới, và… một lưỡi dao sắc lạnh vung lên trước mắt.
Tầm nhìn nhòe đi.
[ Thông báo ][ Bạn đ·ã c·hết. ][ Bạn đ·ã c·hết lần thứ hai liên tiếp. ]
Rồi màn hình tối sầm.
[ Bạn đã bị cưỡng ép đăng xuất. ][ Bạn đã bị trọng thương. ][ Bạn đã nhận một h·ình p·hạt nặng nề do t·ử v·ong hai lần liên tiếp. ]
Màn hình biến mất, chỉ còn lại bóng tối tuyệt đối.Vũ Hạo cắn răng.
—4h30 sáng. Cởi bỏ mũ trò chơi, Vũ Hạo vươn mình.
Chợ hải sản vào buổi sáng sớm không đông đúc như chợ chiều, nhưng lại nhộn nhịp một cách khác thường. Những chiếc xe tải vừa cập bến, thùng cá, tôm, mực còn tươi roi rói được đổ ra, mùi biển xộc thẳng vào mũi.
Vừa đến chợ, Vũ Hạo lượn quanh, ánh mắt rà soát từng sạp hàng. Mực? Đẹp nhưng không đủ tiền. Tôm? Nghĩ cũng không dám nghĩ. Cá thu? Quá đắt. Mục tiêu của cậu hôm nay rất rõ ràng—ngon, bổ, rẻ.
"Cá thu hôm nay bao nhiêu vậy cô?"
"190 ngàn một ký, còn bơi nha con!"
"Vậy con này thì sao ạ?"
Như đã chuẩn bị sẵn, Vũ Hạo tiếp tục dò hỏi. Cậu không phải tay mơ trong chuyện này. Ngay khi vừa đặt chân đến đây, cậu đã xác định được mục tiêu của mình. Chim, Thu, Nhụ, Đé. Chỉ cần đi hỏi một vòng—từ những bà nội trợ, những cô quét dọn, đến những người lao động nghèo—ai cũng có thể nói cho cậu biết về bốn loại đặc sản biển và sự đắt đỏ của chúng.
"90 ngàn con ơi, nhưng vì lên bờ từ 3 rưỡi cô để cho con 80 nè."
Cậu thở phào. Vậy là mua được. Một ký cá nục, nếu làm khéo, chia làm hai bữa vẫn đủ.
Giờ phải quay lại chợ truyền thống. Xong món chính nhưng cậu vẫn cần thêm một vài loại rau củ. Hôm nay mua nhiều hơn mọi khi—cậu muốn chuẩn bị bữa ăn cho Vũ Yên.
Vũ Yên thích ăn nho. Cậu vui vẻ bước sang quầy hoa quả, mắt đảo quanh tìm món gì vừa ngon, vừa tươi. Nho Mỹ? 160 ngàn một ký???!
Có vẻ như Vũ Yên thích ăn táo hơn.
Ôm lấy túi đồ lỉnh kỉnh. Liệu như vậy đã đủ chưa? Liệu Vũ Yên có thích không? Đang chìm trong suy nghĩ, cậu chợt nghe thấy tiếng gọi:
"Lấy trứng công nghiệp cho rẻ không con? Lại đây dì cho thêm một quả nữa." – Dì Hương bán trứng nhìn cậu trìu mến
"Thương em quá trời. Cứ cầm đi. Lần sau quay lại gửi tiền cô sau cũng được." – Cô Hạnh bán rau cũng dúi cho cậu một bó cải thảo, còn dặn dò.
Bước qua con hẻm nhỏ, cậu nhìn thấy dòng xe bốn chỗ lướt nhanh trên con đường nhựa bóng loáng, ánh đèn phản chiếu trên lớp sơn bóng loáng như một sự chế nhạo âm thầm. Người ta vội vã lao về phía trước, chẳng ai để ý đến một kẻ như cậu – người đang đứng nép mình bên lề, tay siết chặt vài đồng lẻ trong túi áo.
Cậu ghét cảm giác nghèo.
Ghét phải đắn đo từng đồng bạc lẻ. Ghét cảm giác phải chọn giữa một bữa ăn no hay một món đồ thiết yếu khác. Ghét cái cách thế giới này vận hành—nơi những kẻ có tiền cứ thế hưởng thụ, còn cậu thì phải cúi đầu tính toán từng khoản chi tiêu nhỏ nhặt.
Nhưng ngay lúc này, cậu không có lựa chọn nào khác. Một ngày nào đó, mọi chuyện sẽ khác.
Cậu không biết khi nào, nhưng hiện tại cậu cần bước nhanh hơn, em gái cậu đang đợi.
[Hết chương 11]