Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12: Một Cơ Hội Bất Ngờ.

Chương 12: Một Cơ Hội Bất Ngờ.


—Thác Bạch Tiểu Thành—


Cậu mở mắt. Trên vùng núi cao lạnh giá, sương sớm phủ mờ những mái nhà gỗ đơn sơ. Ánh mặt trời len lỏi qua từng kẽ lá, làm ấm không gian tĩnh lặng của Thác Bạch Tiểu Thành. Trước mặt là con đường lát đá trắng, những viên đá được mài nhẵn theo năm tháng, ánh nước lấp lánh dưới màn sương mỏng. Hai bên đường, những ngôi nhà sàn bằng gỗ pơ mu hiện ra, mái lợp lá cọ đã sẫm màu thời gian. Hoa văn chạm khắc trên cột nhà, tấm phên tre đan tinh xảo trước hiên—tất cả toát lên vẻ đẹp mộc mạc mà vững chãi.


Tiếng cồng chiêng trầm ấm vang vọng đâu đó, hòa cùng âm hưởng dữ dội của thác nước khổng lồ phía xa. Dòng nước đổ từ vách núi cao, tạo thành lớp sương mờ ảo bao phủ thành trì, khiến nơi đây như ẩn hiện trong giấc mộng xưa cũ. Hương khói từ những bếp lửa len lỏi trong không gian, hòa quyện với mùi thơm của rượu ngô mới nấu, vẽ nên khung cảnh một ngôi làng cổ kính, đầy sức sống giữa núi rừng hùng vĩ.


[Bạn đã hồi sinh tại Thác Bạch Tiểu Thành.]


Vũ Hạo siết chặt tay, cảm nhận sự trống rỗng nơi eo—kiếm đã không còn. Sau c·ái c·hết, toàn bộ trang bị trên người đều biến mất, khiến cậu chẳng khác gì một kẻ tay trắng giữa thế giới này. Thậm chí ngay cả trước khi rơi đồ, lão Xa Phu còn không chịu nhận cậu một NPC vô danh nào đó.


Nhưng điều tệ hơn cả—cấp độ của cậu đã bị giáng xuống -1. Một trạng thái chưa từng có, khiến cậu trở thành kẻ lập dị trong mắt mọi người.


"Lần này, mình thật là điên."


Nhưng… có gì đó khác biệt. Vũ Hạo không hề hối hận. Không phải vì nhiệm vụ, không có phần thưởng nào chờ đợi phía trước, nhưng cậu vẫn lựa chọn dấn thân. Chỉ đơn giản là… cậu muốn làm vậy.


Mặc dù điểm chỉ số không thay đổi, trạng thái này khiến cậu bị coi là một “dị loại” trong thế giới này. Không ai muốn chấp nhận một kẻ cấp âm vào đội ngũ của họ—đặc biệt là các đoàn mạo hiểm giả, những kẻ luôn đánh giá thực lực dựa trên cấp độ trước tiên.


Vũ Hạo thử tiếp cận vài nhóm trong thành, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt khinh thường.


"Một kẻ cấp âm? Ngươi đang đùa ta đấy à?"


Không có v·ũ k·hí, không có kỹ năng cận chiến, ngay cả quyền pháp cơ bản cậu cũng chưa từng luyện tập. Tự mình đi săn là chuyện không thể. Mà quay về thôn tân thủ cũng không khả thi—khoảng cách quá xa, còn tiền thì chẳng đủ để thuê xe.


Không còn sự lựa chọn nào khác, cậu bắt đầu tận dụng NPC dân làng.


Không giống thôn tân thủ, ở đây, không ai biết cậu là ai. Nhưng có một điều quan trọng: Danh vọng cực cao của cậu đã bắt đầu phát huy tác dụng. Khi đang dò xét xung quanh, cậu phát hiện một bà lão bán hàng trong cửa tiệm tạp hóa nhỏ nhìn cậu với ánh mắt đầy thiện cảm. Không bỏ lỡ cơ hội, cậu mở lời:


"Thưa bà, bà có đang cần người giúp đỡ không ạ?"


"Chàng trai trẻ, ta đang cần người giúp thu thập ít thảo dược trên sườn núi."


"Nhìn cậu có vẻ chăm chỉ đấy, ta có ít đồ cần đem giao. Nếu rảnh thì giúp ta một tay."


Một bác thợ rèn già đứng trước lò rèn gần đó, gật gù khi thấy cậu dừng chân.


Vũ Hạo nhận được những công việc lặt vặt—thu thập thảo dược, vận chuyển hàng hóa, giúp NPC dân làng hoàn thành những nhiệm vụ nhỏ. Công việc chân tay thế này không khiến cậu cảm thấy khó chịu. Trái lại, sau những tháng ngày ngồi lì một chỗ ngoài đời thực, cảm giác vận động trong game khiến cậu có chút sảng khoái.


—Tại một xưởng gỗ trong làng.


"Đặt đó đi, chàng trai."


Ông lão chừng bốn mươi lăm tuổi, râu ria lởm chởm, khoác chiếc áo lông dày, đang nhấp một hớp rượu từ bầu da bên hông. Gương mặt ông khắc khổ nhưng ánh mắt lại đầy ấm áp. Vũ Hạo thở ra một làn hơi trắng khi bê một bó gỗ nặng từ xưởng ra sân. Lau mồ hôi, cậu cười nhẹ:


"Ở đây ai cũng uống rượu suốt nhỉ?"


Ông lão bật cười ha hả, vỗ lên thùng gỗ bên cạnh:


"Haha! Ở vùng núi này, rượu không chỉ để uống cho vui đâu nhóc. Nó giúp chúng ta chống lại cái lạnh, cũng là cách để người ta tâm sự với nhau."


Cậu gật đầu, cảm nhận không khí nơi này thực sự khác biệt so với thế giới bên ngoài. Cuộc sống chậm rãi, không có sự hối hả của những người chơi tranh đấu nhau, cũng không có những nhiệm vụ ép buộc phải g·iết quái vật. Chỉ có những người dân bình thường, ngày ngày lao động, cùng nhau uống rượu để giữ ấm và kể chuyện về cuộc đời họ.


Đang mải suy nghĩ, cậu chợt nghe ông lão hỏi:


"Chàng trai, ngươi đã từng nấu rượu bao giờ chưa? Có hứng thú học không?"


"Hả?"


"Nhà lão có công thức gia truyền, nhưng... thằng con trai lão đ·ã c·hết vì lũ đạo tặc mấy năm trước. Bây giờ chẳng còn ai tiếp quản."


Ánh mắt ông lão thoáng một tia buồn, nhưng nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười khàn khàn.


Một công việc có thể kiếm tiền? Tại sao không? Vũ Hạo nở nụ cười đầy hứng thú.


Vũ Hạo còn chưa kịp phản ứng, lão đã quăng cho cậu một cái chày gỗ to nặng, chỉ vào đống bắp ngô chất đống gần nhà kho.


“Lát nữa xong việc. Đập nhỏ, càng nhuyễn càng tốt. Ngô này sẽ là nguyên liệu chính của rượu.”



Sau một buổi sáng lao động cật lực, giã ngô đến mức hai tay tê cứng, Vũ Hạo mới được phép chuyển sang bước tiếp theo: nấu cơm rượu.


“Nấu cơm rượu không khó, nhưng phải cẩn thận từng bước. Chỉ c·ần s·ai một chút, tất cả sẽ thành đồ bỏ."


Lão đặt một nồi lớn lên bếp củi, rồi cẩn thận đổ vào một lượng nước vừa đủ.


“Nhớ kỹ, nước không nhiều, không ít. Quá nhiều thì cơm nhão, quá ít thì khô, đều không dùng được.”


Cậu cắn răng gật đầu, chăm chú quan sát. Nước sôi, lão nhanh tay đổ gạo đã ngâm từ trước vào, rồi đậy nắp lại.


“Bây giờ canh lửa cho đều. Nhớ khuấy tay liên tục, đừng để gạo bén nồi.”


Vũ Hạo cầm vá khuấy, cảm nhận hơi nóng bốc lên làm mắt cay xè. Đây không phải chuyện đơn giản như nấu ăn thông thường. Lão chủ quán vẫn im lặng quan sát.


Một lúc sau, khi mùi cơm bắt đầu tỏa ra thơm phức, lão mới ra hiệu:


“Được rồi. Giờ đến lúc ủ men.”


Cậu đổ men vào ngay khi cơm còn b·ốc k·hói. Lập tức, sắc mặt ông lão tối sầm lại.


"Ngươi ngu ngốc thật! Men này không chịu được nhiệt cao! Bỏ vào lúc nước còn nóng như vậy thì khác nào g·iết men?"


Khi mở nắp ra, cả thùng bốc mùi chua khét lẹt. Lão chủ quán rít một hơi, đổ hết số nguyên liệu cậu vừa làm ra.


Cứ thế, hai ngày trôi qua.


Sau vô số lần thất bại, cuối cùng Vũ Hạo cũng nấu xong mẻ rượu đầu tiên của mình. Lần này, lão chủ không quát mắng nữa, chỉ nhìn cậu gật gù.


“Cũng tạm được. Để yên ba ngày, khi nước trong lại, có thể uống.”


Nhưng Vũ Hạo không thể chờ lâu như vậy. Cậu đã làm việc cật lực, đã chịu đựng biết bao cơn đau nhức. Chẳng lẽ lại không có quyền nếm thử thành quả của mình ngay lập tức?


Cậu múc một chén rượu, nước vẫn còn hơi đục, mùi thơm có chút nồng nặc khác lạ.


Không nghĩ nhiều, cậu nhấp một ngụm.


[Bạn đ·ã c·hết.][Bạn đã bị n·gộ đ·ộc rượu.][Cấp độ của bạn đã giảm xuống -2.]


Và ngay sau đó… tất cả tối sầm lại. Vũ Hạo mở mắt ra lần nữa. Con đường đá trắng quen thuộc. Tiếng cồng chiêng từ xa vọng về. Nhưng lần này, cảm giác trên người còn tệ hơn cả lần trước.


Cậu run rẩy kiểm tra lại trạng thái của mình.


[HP: 1/250][MP: 5/90][Cấp độ: -2]


Cái gì?!


Cậu cứng đờ. Trong địa điểm an toàn… thật sự vẫn có thể c·hết sao?


Từ khi rời thôn tân thủ lên thành chính, cậu không những làm nhiệm vụ, săn quái, mà còn bị đối xử như một con ngựa thồ hàng suốt ba ngày trời mà không tăng nổi một cấp.


Giờ đây, chưa đầy 24 giờ, cậu tụt liền hai cấp.


Bất công!


Vũ Hạo không tin vào mắt mình. Cậu thở dài:


"Ít nhất thì mọi chỉ số không thay đổi."


Lão chủ quán thấy cậu quay lại, liền cười phá lên như thể đã đoán trước được điều này.


"Ha! Tự uống rượu chưa qua lọc men à? Tốt, giờ thì biết sợ chưa?"


Nhưng rồi, ông bỗng trầm ngâm nhìn Vũ Hạo một lúc lâu.


"Nhóc con, ngươi có tiềm năng đấy. Nếu đã chịu được cả n·gộ đ·ộc rượu mà vẫn chưa bỏ cuộc, vậy thì ta có một việc cho ngươi."


Một bảng thông báo đột ngột hiện ra trước mắt cậu.


[Nhiệm vụ đặc biệt: Chuyển chức Tửu Sư][Mô tả: Học cách nấu rượu đích thực từ lão chủ quán.][Yêu cầu: Thành công chế tạo một mẻ rượu đạt tiêu chuẩn.][Phần thưởng: [Bí Thuật Nấu Rượu Nhà Họ Nông] danh hiệu Tửu Sư, +5% hiệu suất nấu rượu.]


Vũ Hạo tròn mắt. Hả?! Không lẽ đây là bước chuyển chức tiếp theo của cậu?! Ông trời có mắt mà.


—Trụ sở Đại Việt Corp


Kể từ khi hoàn thành dự án Đại Mộng, đội ngũ thiết kế và sửa lỗi của Đại Việt Corp chưa từng phải làm việc căng thẳng đến vậy.


Ban đầu, mọi người tin rằng AI Thiên Cách sẽ đảm nhiệm toàn bộ vai trò phân phối, kiểm soát và điều chỉnh cân bằng trong trò chơi. Sau giai đoạn thử nghiệm, các lỗi nghiêm trọng đều đã được giải quyết, và hệ thống vận hành trơn tru như một cỗ máy hoàn hảo.


Nhưng không...


Đây đã là báo động đỏ thứ ba trong tuần.


Các lập trình viên gục đầu xuống bàn phím, nhấn từng dòng lệnh kiểm tra, còn quản lý dữ liệu liên tục vò đầu bứt tai. Mọi người đều mệt mỏi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Tại sao lại có một người chơi như thế? Lên cấp 1, chưa hoàn thành chuỗi nhiệm vụ tân thủ, chưa nhận đủ ba kỹ năng nghề nghiệp cơ bản, chưa có v·ũ k·hí chính thức, nhưng đã vượt qua địa phận bốn tiểu thành chính, tiến thẳng tới biên giới khu vực.


Mọi thứ có vẻ điên rồ. Nhưng đáng sợ hơn là hệ thống xác nhận sự kiện "Chiến tranh biên giới" đã được kích hoạt – một sự kiện chỉ dành cho những người chơi cấp cao hơn nhiều. Trong phiên bản thử nghiệm, người chơi mất tới 3 tháng để mở sự kiện này.


Tình hình trở nên tồi tệ hơn khi có một báo cáo mới gửi về.


[CẢNH BÁO: PHÁT HIỆN NGƯỜI CHƠI CÓ CẤP ĐỘ ÂM]


[Tên nhân vật: Vũ Hạo][Cấp độ: -2][Địa điểm t·ử v·ong: Thác Bạch Tiểu Thành][Tình Trạng: Hoạt động bình thường.]


Căn phòng lập tức trở nên yên lặng đến đáng sợ.


"...Âm cấp?" Một kỹ sư phần mềm nhìn chằm chằm vào màn hình, tay run run. "Chuyện này chưa từng xảy ra trong tất cả các kịch bản thử nghiệm. Không thể nào..."


"Có khi nào đây là một lỗi nghiêm trọng không?" Một lập trình viên khác lo lắng. "Chúng ta cần truy xuất lại toàn bộ cơ chế tính cấp độ!"


"Không thể nào, Thiên Cách đáng ra phải tự động khắc phục được những lỗi như vậy. Chúng ta đang bỏ sót điều gì đó..."


Giữa bầu không khí căng thẳng, một giọng nói trầm ổn vang lên.


"Thật thú vị. Hãy theo dõi nhân vật ấy. Nếu cậu ấy có thể hoàn thành nhiệm vụ này..."—Giám Đốc Nguyễn — Chủ tịch Đại Việt Corp.


"Hãy liên lạc với cậu ta. Và mở họp báo." —Ông đặt tay lên bàn, ánh mắt lấp lánh sự thích thú.


[Hết Chương 12]


Chương 12: Một Cơ Hội Bất Ngờ.