Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11: Đốt xác hổ.

Chương 11: Đốt xác hổ.


Và thật may cho Nam. Hắn không phải chờ lâu đến mức sự khó chịu từ mớ thảm trạng của mình tăng gấp đôi do cái nóng.

Một người quen của hắn đến.

Đó là một người đàn ông lực lưỡng với một đôi mắt màu hoàng kim, trên vai còn đậu một con chim nhỏ mà tác giả ta hẳn là đã giới thiệu từ trước.

Phải, A Phủ, một người kiệm lời và thường nói bằng mắt hơn là miệng.

Lúc này cũng như vậy, gặp Nam, ông thay vì nói dăm ba cái lời ân cần thì lại 'Dùng mắt' liếc Nam từ đầu đến đuôi, sau đó lại gật gật đầu rồi mới chuyển sang cái xác tơi tả của con hổ.

Khi ấy thì ta không thể biết rằng người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi này có ngạc nhiên khi một người ' Bình Thường' như Nam săn được cả hổ hay không. Nhưng ông ta hẳn là cảm thấy chuyện Nam còn sống mà không phải be bét máu là một chuyện rất đáng mừng hơn cả việc săn hùm.

Còn Nam, hắn vì quá biết tính con người này nên ngay cả lời giải thích tỉ mỉ trong đầu của hắn cũng không được thốt ra.

Điều ấy cũng hay là vì bằng một mối liên kết kỳ diệu nào ấy, ít nhất, nó cũng dừng ở chuyện đây là hai tên trung trinh đảng, và bận tâm hơn đến cái chuyện người thân quen của mình sống còn hơn là cười đùa với cái liều của họ.

Thế nên Nam cười, và hắn chỉ nói:

"Rất may."

Rồi thứ hắn nhận được là một bầu nước đựng trong túi da, vốn treo lủng lẳng trên người vị thợ săn chuyên nghiệp này, lại thêm một tông giọng tương đối khô khốc:

"Uống đi."

Nói thực thì Nam cũng tương đối khát, nhưng không phải là do chiến đấu mà là do đống đất trên người của mình biến cơ thể nó nóng lên và ngứa do nhiệt độ.

Chính điều ấy biến việc hắn chỉ tu hai ngụm, rồi đổ sạch số nước trong túi vào người, biến hình tượng một tên ăn mày bẩn thỉu trở thành một tên ăn mày bẩn thỉu gấp đôi.

Rõ ràng, Nam tiên sinh do máu M của hắn đã ăn sạch lý trí nên lớp bùn mà hắn bôi lên người có hơi nhiều một chút, và hẳn phải bay xuống sông tắm mới mong rửa sạch được tấm thân dơ dáy rất có thể sẽ ghẻ lở này.

Đừng nói, đừng nói, vì nếu Nam bị ghẻ thì con em gái và gia đình của hắn là những người phải chảy nước mắt pha lẫn sự đau đớn khôn nguôi.

Phải, cười chảy nước mắt, rồi b·ị đ·au sốc hông.

Úi giời ơi, khi đứng trước cái nguy cơ tàn bạo như vậy mà Nam tiên sinh của chúng ta vẫn điềm nhiên như không, thậm chí còn có thời gian ngồi nghe A Phủ nói chuyện.

"Con hổ già c·hết rồi, ta vừa lo con hổ trẻ thì giờ cũng chẳng cần nữa." Ông nói, rồi yên lặng.

"Phải," Nam đáp. "Cũng hai mươi lượng nếu khâu da của nó lại rồi bán."

Sau đó trước ánh mắt tương đối kỳ lạ của A Phủ, hắn ta lại nhún vai, bảo:

"Tí sắp đi thi cử, trong túi có vài bạc chung quy cũng tốt hơn là không có."

Điều ấy làm A Phủ nhếch mép. Có vẻ ông ta đã cười, nhưng nụ cười ấy trông như chả cười.

Lý do thì hẳn rồi, bởi một thợ săn có cái da hổ trong nhà tuyệt đối là một việc uy phong. Và Đối với một đứa trong cái tuổi thiếu niên thì chẳng có gì hơn thế cả.

Nhưng Nam săn được hổ thì việc thứ hai hắn nghĩ là bán nó. Đấy là một việc khá kỳ cho đến khi cái chuyện này trong nhận thức của A Phủ là vì Tí.

"Yêu, nực cười" ông ta nói.

Dù lời lẽ có cay nghiệt là thế, nhưng ánh mắt của ông ta thì dịu lại, khi nghĩ về tình yêu của mình với người vợ quá cố.

Chà...Ông ta đã từng có lúc nghĩ rằng bản thân có thể làm mọi thứ vì cô ấy.

Trước kia vậy, giờ cũng vậy. Chỉ khác mỗi việc ông còn sống, còn cô ấy thì đã khuất.

Mà có lẽ cũng vì vậy, A Phủ hẳn cũng chẳng nhận ra được cái nụ cười có hơi đắng chát của Nam vào lúc này.

"Rất nực cười." Hắn cũng nói với một vẻ phiền muộn kỳ lạ.

Phải, trước khi sống một cuộc đời cô đơn, Nam tiên sinh của chúng ta hay là có một ngôi nhà nhỏ.

Hắn tốt với Tí vì dù vô tình hay cố tình, Nam dường như thấy được một Nam khác, trẻ trung và khỏe mạnh hơn bây giờ gấp tỷ lần. Và một 'Tí' khác, cũng kiên cường như 'Tí' này mà hắn luôn bắt đầu bằng việc tụng giá như mình có thể quên chúng khi nhớ về nó.

Lúc này cũng thế, nhưng tác giả tiên sinh ta sẽ kể về quá khứ của chàng trai này sau.

Giờ thì, thật may là hai con người này đã tỉnh dậy sau một chút khoảng khắc cùng chung hoàn cảnh, A Phủ và Nam tiếp tục chuyện xử lý con Hổ.

Đó không phải việc khó gì cho cam. Khi mà những người gác rừng xuất hiện.

Hai người, một người lùn nhưng cường tráng, và một người cao nhưng hơi gầy.

Họ cũng trông thấy xác con hổ và Nam, nhưng vì cái thảm trạng của hắn ta mà họ biết rằng câu chuyện về g·iết hổ phải gác lại.

Khi ấy thì A Phủ xung phong đi làm việc vác xác con hổ theo phong cách kiệm lời của mình. Và ông ta hẳn sẽ để Nam đi về với cái bộ dạng lôi thôi lết thếch bây giờ như không có người gác rừng gầy nhắc nhở.

Thế là họ hành quân đến một con suối nhỏ, để cho Nam tẩy rửa, sẵn tiện xử lý lại cái xác của ông Hùm tội nghiệp này.

Cả chục mũi tên ghim vào người, cái lỗ trên đầu đã b·ị đ·âm thành một đống thịt be bét, còn cái thân thì lại có những vết dao.

A Phủ thì không nói gì. Có lẽ ông ta cũng chẳng quan tâm đến chúng nhiều. Thay vào đó, ông ta lại thèm thổi sáo.

Sáo thì vẫn sáo buồn. Nhưng người thì ngược lại trong cái buồn đấy tìm được vui.

Người lùn và người cao thì tò mò hơn. Và từ chuyện một con hổ vẫn còn sức chiến đấu bị g·iết trong vô tình đã trở thành một con hổ đang ốm đau bệnh tật do v·ết t·hương, thay vì trúng độc như Nam đã quả quyết.

Điều ấy thì hợp lý hơn, hoặc ít nhất, cái thảm trạng của Nam không khiến người ta vì thế mà bớt đi sự dũng cảm của thiếu niên này.

Dù cái chuyện ấy so với những hiệp khách siêu phàm xuất thân từ Tam tông cùng những võ viện, bang phái có mối quan hệ thiên ti vạn lũ thì nó chả là cái đinh gỉ gì cả.

Nhưng mà, đối với quần thể thợ săn trong một khu dân nghèo sống kề bên một tòa thành được dựng nên chưa tới bốn mươi năm thì đây hẳn là một chiến tích không tồi mà Nam có thể sử dụng để bảo vệ bản thân mình.

Thậm chí, hắn còn định mở rộng thêm chút nghiệp vụ trước khi danh tiếng săn hổ này đi qua. Nhưng đấy lại là chuyện nói sau nữa mà tác giả ta sẽ bày nó ra bằng việc miêu tả hành động của hắn.

Mà Nam, bây giờ ướt nhẹp và để mình trần đi theo những A Phủ cùng hai người gác rừng. Họ đi thẳng đến đình làng, giờ vốn trở nên đông đúc và náo nhiệt vì mới chưa đầy một canh giờ trước, những thợ săn trở về với xác ông Hùm.

Họ lột da công khai, và đốt xác ngay, vì những truyền thuyết về ma cọp vồ cùng trành quỷ ở thế giới này hay là sự thật đã từng diễn ra. Mặc dù lũ đấy thì khôn đủ để tránh xa khu dân cư tập trung đông đúc.

Không thì đại khái là một trăm binh sĩ, tay vác s·ú·n·g trường, siêu độ vật lý cho nó ngay. Còn trành quỷ, nhờ vị thiếu hiệp nào đấy cùng với hai, ba trăm lượng là xong.

Thế nên mới nói, hai con hổ ở rừng này rõ là không phải ma cọp vồ, nhưng người ta cũng chẳng để ý đến điều đó mà đốt luôn, rồi lại bảo rằng những n·gười c·hết dưới móng vuốt con hổ này sẽ được siêu thoát.

Tin hay không tin thì tùy.

Nhưng Tí cô nương cùng mẹ của mình hay là thực tin.

Hẳn rồi, họ chắc chắn phải có ở đây.

Mà như phật giáo có thể du nhập vào quốc gia này mà không phải bị các giới siêu phàm ăn ý cản lại thì có lẽ họ cùng những người bị con hổ này g·iết mất thân nhân sẽ còn mời thêm một nhà sư.

Đáng tiếc, giáo phái ở thế giới siêu phàm tất nhiên có mùi siêu phàm rất nặng. Cũng thế làm cho sự xâm nhập văn hóa vào các quốc trên cơ bản không thua gì một trận đánh ngươi sống ta c·hết, ngươi c·hết ta sống giữa các lộ siêu phàm giả.

Nó biến phật giáo hay còn ở một phần ba mẫu đất sinh ra mình hùng bá.

Mà nho đạo thì khá đặc biệt vì nó cho kẻ thống trị dễ bề kiểm soát bề tôi hơn nên mới dễ luồng qua cái hệ thống kiểm soát gắt gao này.

Nhưng một bầy hủ nho trọng văn với thơ hại nước đến cỡ nào thì ta đều biết rõ.

Chương 11: Đốt xác hổ.