Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Nam Huyền Sử
Unknown
Chương 21: Buổi sớm.
Nam về muộn. Ông đồ bà đồ về còn muộn hơn. Và con Hạ thì ngủ th·iếp đi trên đường về, say sưa đến độ Nam có thể bế nó như một túi gạo vào trong phòng ngủ.
Nhà thầy có hai phòng. Một cho đôi vợ chồng già, một cho anh em Nam với Hạ. Hạ thì ngủ trên cái giường con, nhưng chiếm muốn hết một phần tư phòng, còn Nam thì trải chiếu trải niệm, ngủ dưới nền đất.
Chăn mền hắn ta đã giăng với đặt lên cả. Lại thêm một nén hương đuổi muỗi đang cháy dưới gầm cùng một nơi cửa sổ khép hờ cho gió đêm man mát lùa vào là con Hạ chẹp chẹp cái môi của mình, lăn mấy cái, xong lại an vị.
Nam thì chưa ngủ.
Nhưng hắn không phải là thi nhân, có chí có chắt gì với chuyện hưng suy của thiên hạ nên đấy chỉ đơn thuần là khó ngủ. Và thay vì đếm cừu, Nam lại nhớ.
Nhớ những ngày vui, nhớ những ngày buồn, nhớ một thôn quê vừa lắp mạng internet, buồn một thành phố giăng đầy mạng điện.
Hắn nhớ đứt quãng chứ không liền mạch. Nhưng khi nhớ vậy thì Nam luôn bình tĩnh lại một cách lạ kỳ. Nó giống như ta đang đi vội trên một con đường đầy nắng rồi chợt nhận ra một khung trầm, một góc quen, một đoạn phố cũ kỹ không một bóng người chứa lấy chút quá khứ vui buồn.
Và ta lại đi tiếp, nắng vẫn cứ gắt, còn Nam thì thiếp đi.
Thế đấy, một ngày dài hai mươi chương của tác giả đã khép lại trong tiếng sủa đêm, tiếng gió hú trong rừng cây hoang sơ cùng thanh âm sột soạt của lũ thú săn đêm.
Khu dân nghèo yên tĩnh như mọi ngày. Mặc cho phương xa, đống lửa khổng lồ của ngày Hội vẫn cứ đốt.
Nó đốt mãi, đốt mãi, rồi tàn lụi thành một đống tro tàn khi lũ gà trống bắt đầu gáy, vang theo tiếng canh đều đặn.
Canh tư rồi. Mới vừa thôi nên trời còn chìm trong một màn đêm tăm tối. Khi ấy, đôi mắt của Nam lại mở ra một cách chuẩn xác, không lề mà lề mề.
Hắn đứng dậy thật khẽ, để con Hạ đã chổng mông lên trần nhà và đá bay cái mền ra một bên được ngủ yên. Rồi bằng những bước đi thật mềm như một con mèo, Nam rửa mặt, xúc miệng vài phút ở cái lu trước nhà.
Sau đó, khi khuôn mặt cùng răng cỏ của hắn đã thơm tho thì ngọn lửa trong bếp của nhà thầy đồ lại được đốt lên.
Hiển nhiên, bột ủ tối hôm qua Nam rõ là không quên. Tựa như người xưa luôn có thể xác định tiếng canh thứ mấy vậy.
Thế nên việc hôm nay chỉ là một lần lặp lại.
Nam nhào bột, cho thịt, nắn hình trong cái ánh sáng lờ mờ của củi lửa, của tiếng lép bép của củi khô một cách thành thạo và điêu luyện cứ như ta bịt mắt hắn lại, thì đôi tay đang nghe theo bản năng ấy vẫn hoạt động trơn tru.
Nam không cần nghĩ ngợi gì cả. Họa chăng thì cũng là chuyện khi mình đạt tới lv4, thì chỗ bánh bao làm ra nó sẽ trở thành một mỹ vị cao lương gì.
Thế thôi, làm bánh bao, hấp, xong canh thời gian bằng bản năng. Cứ thế tuần hoàn nhịp nhàng như một chiếc máy.
Dù vậy, thì nó vẫn dừng lại đôi chút khi Tí cô nương đã xuất hiện, với một quầng thâm trên đôi mắt. Hiển nhiên, nàng ta đã thức suốt đêm, và đừng ai hỏi tác giả là nhà Tí nghèo thế nhưng vẫn có đèn để xem sách trong khi khu ngoại thành này kế một khu rừng và có cả tấn củi khô để đốt.
Mà nàng ta đã đến, thì hẳn phải có chút việc cho làm. Thế nên Nam nói:
"Tí thấy rổ chanh trong góc kia không. Lấy ấm nước rồi đun một cái ca thật to, để làm nước chanh. Xong kêu Nam, để Nam lấy cho mấy chai thủy tinh mà đổ vào."
Vậy là công việc đã giao xong. Mà Tí, cũng dường như chẳng bị ảnh hưởng bởi cái quầng thâm trên mắt mà xách rổ chanh cùng cái ấm ra ngoài.
Không đốt trong bếp được, vì hấp mỗi nồi bánh bao thôi đã khói, giờ thêm một cái bếp đun nữa thì nghỉ thở.
Rồi Tí cũng không đợi Nam chỉ cái bếp mà con Hạ có lần đun xong ngủ quên để nước sôi hết. Nàng ta đi mấy lần đã làm được một vòng tròn đá chỉnh tề, sau lại lấy ít mồi lửa, rồi bắt đầu đun nước.
Khi ấy thì Tí lại lấy thêm một cái ca bằng sắt mỏng lớn, trông nó xấu xí cực, lại hơi rửa một chút rồi mới vắt chanh trong lúc chờ nước sôi.
Nàng ta làm rất nhanh và gọn gàng, cũng không hỏi cái này ở đâu cái kia ở đâu nên khi Nam nắn xong chừng năm cái bánh bao, lại cầm cái hũ mật ong rừng ra coi nàng ta làm việc thì cũng không khỏi cảm thán.
Đúng là Tí.
Nàng ta nghèo. Nên cái tác phong ngược lại không như những cô tiểu thư liễu yếu đào tơ, có người hầu, nha hoàn phụng dưỡng mà nó theo cái kiểu nhanh nhẹn, dứt khoát, làm nhiều hơn nói.
Chẳng như con Hạ.
Dĩ nhiên gia cảnh của nó cũng chẳng khá khẩm, nhưng vì nó là một con oắt, và thằng anh của nó chẳng phải là cái giẻ rách gì nên mong nó làm ăn với thái độ cần mẫn như thế thì chớ có mong.
Ít nhất thì sau ba ngày đầu nó còn làm được, chớ những ngày sau thì sự tích cực đó bớt đi đâu đấy chín mươi chín phẩy chín phần trăm.
Ấy vậy nên Nam không so sánh thì thôi, vừa so sánh đã thấy con em nhà mình sau này có khi ở góa vì cái tính trẩu tre, bà đồ chiều nó quá nên sinh tánh lười. Nhưng người xưa nói nữ lớn mười tám biến nên ta hẳn có thể đặt cược vào sự tiến hóa của con oắt này.
Còn Nam, đừng nhìn hắn nghiêm, chứ thực cũng chiều con Hạ thấy mồ. Nó lười, làm hỏng, thì hắn chỉ yên lặng sửa cho chứ có trách móc bao giờ đâu.
Mà chính vì em gái hư tại mợ, thêm thằng anh thổi lửa nữa nên Nam giờ mới quý Tí lắm. Hắn đặt hũ mật ong rừng bên cạnh nàng ta, lại bảo:
"Nhớ pha mật ong vào nha Tí."
"Ừm" Tí gật đầu, trong khi vẫn nặn chanh.
Rồi tất bật như vậy một hồi. Nam đã xách ra những chai thủy tinh từ trong bếp. Mà Tí, thì cũng đã vắt xong chanh rồi bắt đầu pha chế.
Nước nóng đổ vào cái ca sắt, pha cùng mật ong rừng, thế là một ca nước chanh mật ong đã ra đời. Nhưng khi nàng ta thấy Nam vẫn còn ở lại lấy mấy chai thủy tinh ra thì lại nói:
"Để tôi, anh đi làm bánh bao đi."
Nam lắc đầu. Hắn đáp:
"Ba mươi cái một lần hấp, hơn nữa vừa nặn xong là phải hấp liền. Cái lâu là phải coi lửa nên Tí cứ thong thả, mình pha hai ca nước, rồi Tí về nhà, mang sách ra đây đọc cũng chẳng sao."
"Thật chứ."
"Thật."
Nghe lời khẳng định này của Nam, Tí chưa bao giờ làm bánh bao nên cũng không biết hắn ta đang viện cớ hay nói thật. Dẫu vậy, nghe đến chuyện đọc sách là Tí không để ý đến việc này ngay.
Nàng ra xích ra một bên để Nam sắp xếp đống chai thủy tinh, rồi định đổ nước chanh, nhưng Nam nhắc nàng ta là phải chờ nước nguội bớt. Thế là thành ra Tí giờ đã xong cái công việc mà con Hạ ì ạch đến tận giờ đi.
Rồi sau đó, khi Nam thúc nàng ta vài lần thì đối phương mới về nhà, lấy sách ra, xong cùng với Nam tiên sinh ngồi coi lửa cái nồi hấp bánh bao.
Đáng tiếc, Nam khi ấy chỉ yên lặng coi nồi bánh bao, xong thì dùng tốc độ thần sầu nặn bánh, rồi lại coi lửa.
Tí ấy thì nhanh chóng tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong, chuyện trên chờ dưới đất gì cũng không biết. Nó cứ phảng phất như thế giới chỉ có nàng ta, và những dòng chữ in.
Điều ấy khiến cho tác giả ta không câu chương ở mảng tình cảm được gì cả. Và cứ như vậy, họ đã chờ tới canh năm, khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng tươm tất cho ngày hôm nay.
Mà Tí, cũng lên con xe đẩy của Nam thẳng tiến đến khu nội thành.