Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Nam Huyền Sử
Unknown
Chương 26: Bọn gà vô lý!.
Ông Tứ gà bắt gà rất nghệ.
Vì đấy là một thứ gì đó như một môn võ bí truyền trước mắt Nam khi ông ta vừa mở lồng là nắm lấy cổ của một con gà, rồi úp cái lồng xuống, sau lại vật con gà mái đáng thương nằm đo đất chỉ trong tích tắc.
Nó nhanh tới nỗi bọn gà nhung nhúc trong cái lồng chỉ kịp phản ứng bằng những cú húc đầu đau điếng, như một sự phản kháng vô ích chống lại sức mạnh của bàn tay đã ghì chặt cái lồng lại.
"Lấy tao sợi dây. Chỗ tao ngồi ấy." Tứ gà nói.
Và Nam, thì cũng đã xác định được cọng dây thừng dài nằm kế bên cái ghế gỗ. Vậy nên hắn cũng chẳng có vấn đề gì khi lắc mình một cái, đã chộp lấy cái dây đó và vèo một phát để đưa cho người đàn ông trung niên.
"Giữ cái lồng giúp tao." Tứ gà lại nói.
Sau đó, khi Nam vịn lại cái lồng thì đôi bàn tay mập mạp của đối phương lại nhanh chóng quấn cặp chân của con gà lại chỉ trong một đòn. Biến con gà mái còn trong cơn choáng váng bởi cú đập triệt để bị khóa chân.
"Rồi, buông ra. Để tao bắt thêm một con nữa."
Nam buông tay.
Trong khi ông Tứ gà lại dùng thủ pháp đồng dạng như thế để bắt thêm một con gà nữa. Lần này thì không cần ông ta nhắc, Nam đã vịn cái lồng lại.
Cứ như vậy, trong chưa đầy ba phút, mười con gà mái trong lồng giờ cũng chỉ có thể giãy dụa trên đất, cánh vẫy đành đạch, và kêu lên cục ta cục tác tác để tỏ ra phi thường bất bình trước số mệnh tiếp theo của mình.
Còn Nam tiên sinh ta thì vô tình nhấc chúng lên.
Bọn gà này giờ tựa như mười con cua bị buộc dây thừng nối tiếp nhau, thi nhau mà giãy dụa khiến lông gà bay tứ tung. Nhưng cái nút buộc của ông Tứ rất chắc, thành ra mọi cuộc chống cự đều phí công.
Chúng bị quăng lên xe kéo.
Và thế là xong chuyện mấy con gà.
"Chào chú. Con về." Nam nói.
Rồi hắn quay người, loay hoay định kéo xe về thì lại nghe tiếng bịch một cái, khiến cho hắn ta phải quay đầu lại. Vừa vặn trông thấy một cái bao tải vừa được người đàn ông trung niên trước mắt đặt vào.
"Đó là đồ ăn cho gà bí truyền nhà tao. Nuôi được bọn gà vừa béo vừa mắn đẻ. Cái này coi như tao cho đi."
"Cảm ơn chú." Nam lễ phép đáp lại.
Còn ông Tứ gà kia thì nhặt lại con dao vừa nãy bắt gà mà đặt dưới nền đất, huơ huơ vòng vòng, bảo:
"Không có chi. Nhớ, bảo với thầy rằng Tứ gà tao cám ơn thầy lắm."
Nam bật cười. Nói:
"Vâng, con nhớ mà."
Rồi hắn ta bắt đầu phát lực, kéo chiếc xe đẩy lăn bánh lên trên con đường đất.
Chợ lúc hắn đi vẫn ồn ào với những tiếng chửi rủa. Đường thì chẳng bao giờ sạch, tựa như số kiếp của những con người sinh ra ở chốn vụ lợi này.
Nó không đẹp, nhưng cũng không xấu. Nó chỉ bình thường, không thanh cao, không chau chuốt và cũng không có một ý nghĩa tích cực hay tiêu cực nào ngoài một cái chợ ở miền cực nam của Đại Nam tại thế giới này.
Phải, bình thường, một thứ hiếm ai chú tâm tới.
...
Nhà ông Đồ thì vẫn như cũ. Khác với chợ, nó vẫn im lìm trong buổi sáng.
Nam về trễ, nhưng chỉ trễ hơn bình thường tầm ba,
bốn chục phút gì đấy vì cái chuyện mua bán nó giống như là Lâm thiếu gia đặt trước bánh bao, rồi Nam đưa tới, thế là tiền hàng giao thoa.
Dẫu cho cái việc đưa Tí lên trường và mua gà vừa nãy tốn chút thời gian của hắn.
Lúc này thì nhà trước chỉ có ông Đồ cùng tờ báo với những nội dung xào đi xào lại. Nhưng hẳn vì chuyến đi hôm qua đối với người già cũng không mấy tốt đẹp gì nên ông trông mền mệt rất rõ.
Thành ra khi thấy Nam xách đống gà ra ngoài vườn thì cũng không nói gì. Chỉ chờ bà Đồ mua bổ sung thức ăn cho ba ngày tiếp theo là nấu đơn giản chút gì, rồi chui vào giường đánh một giấc ngủ bù nữa.
Và lũ trẻ, hiển nhiên vào hôm qua nếu không như con Hạ vẫn còn giơ mông lên trần nhà thì cũng đã tự biết rằng hôm nay nghỉ mà chẳng cần thông báo cái gì.
Chính điều ấy tạo nhiều điều kiện cho Nam chui tọt vào cái vườn mà không phải bị hỏi han gì. Dù thực chất chỉ con Hạ khi nghĩ ra mấy trò điên điên gì với mấy con gà trong chuồng mới bị cấm vào.
Còn Nam thì vô tư, nhưng hắn cũng chẳng bao giờ đến đây vào lúc không có bà Đồ, công việc thì nói chung cũng nhàn khi trồng rau và nuôi cá.
Hẳn rồi, người thời xưa, đặc biệt là hạng quan Cử Nhân cáo lão như ông Đồ thì sân dùng xây nhà có khi còn chưa đủ một phần tư mảnh đất dùng cho cái cơ ngơi xum xuê của những luống rau, vườn mận, với nhãn. Rồi ao cá, rồi cái chuồng gà.
Mà ấy là công của bà Đồ. Một tay bà làm nên tất cả. Và cái chuyện đấy sớm đã thành cái thú của một người đàn bà thư hương rồi. Dù tết khi viết câu đối thì đôi khi bà cũng làm thơ cho ông Đồ viết.
Nam thì xách lũ gà tới cái chuồng được đóng bằng hai lớp tường rào chắc chắn. Trong đấy, cả một đàn gà có đến ba, bốn chục con đang sinh sống trong một cái khu rộng lớn.
Nhưng đấy là đám gà có lịch sử, không nói thì thôi, vừa nói là chúng chính là cháu của hai con gà bà nuôi hồi đi lấy chồng. Bà Đồ quý đám này lắm nên trong đây chỉ có gà c·hết già rồi chôn chứ không có gà đem đi làm thịt. Ăn thì cũng ăn trứng. Hoặc ăn cá.
Còn vì sao chúng vẫn ít thế thì bà Đồ chỉ nuôi vừa, như vượt thì đem gà con đi cho, có lần người nhận ở cái trấn xa một ngày đường thì bà cũng định đi, và gây lộn với ông Đồ. Xong cả hai phải lên xe bò đi cho gà.
Nghe ôi trời thật.
Nhưng cũng vì điều ấy nên Nam phải làm kỹ chuyện để lũ gà vào chuồng, không thì khi bắt đi g·iết thịt thì không xong với bà Huỳnh rồi.
Tuy nói, cách của hắn cũng đơn giản. Đó là chạy vào nhà kiếm mấy sợi dây, dùng dao cắt ra thành từng đoạn, rồi một tay vịn con gà, một tay cắt đứt luôn cái nút mà hắn ta biết chắc mình không gỡ được đang trói chân con gà đó.
Rồi nó vừa ra thì buộc dây lên chân. Lại quét tí bùn trát lên đầu nó. Xong là thả rông được.
Chín con khác cũng vậy. Dù Nam không như ông Tứ gà, người có thể xử lý đám này trong tích tắc. Bọn gà thỉ ưa giãy, còn Nam dám làm mạnh là tay hắn dám bóp nát xương cốt của con gà đáng thương ấy.
Thành ra hắn cứ loay hoay. Mãi đến khi bà đồ đã mua thịt về vào vườn mới thấy anh Nam tôi đang cố tay đè đầu, tay quấn nút buộc vào cái chân của con gà thứ năm.
Bà Huỳnh khi ấy bật cười:
"Con đang làm gì vậy." Bà hỏi.
"Con buộc gà. Khách đòi ăn bánh bao thịt gà nên con mua chục con." Nam đáp, trong khi đè con gà mạnh hơn khiến nó giãy đành đạch đành đạch biến cái chuyện buộc dây vào chân gà nó là bất khả thi.
Mà nghe vậy thì bà đồ càng cười khoái chí hơn.
"Thôi đi ông tướng, trói chân gà mà ông đè con gà lên đất thế thì đời nào làm xong. Nghe nè, ông cầm hai chân nó lên, treo ngược nó xuống, rồi mới quấn dây."
Nói rồi, bà Đồ bước tới, thay vì chơi cái kiểu nhìn là biết thứ dân chỉ biết ăn thịt gà như Nam thì bà bắt hai chân của con gà lại, nâng lên theo kiểu treo ngược, để đầu nó chạm đất. Thế là con gà mê giãy ở thế giới siêu phàm này đã khó thoát khỏi lưới trời.
Nam thì cũng nhẹ cái lòng, dù hắn méo hiểu tại sao ông Tứ lại có thể dùng chiêu này buộc gà, còn tới phiên hắn thì hai cái chân con gà nó lắc như hít xì ke.
Vô lý thật sự!.