Chương 29: Bữa Ăn Sáng 'Xa Hoa' (2)
Dĩ nhiên, Hạ không liều c·hết. Mà con oắt này quay ngoắt đi một trăm tám mươi độ.
Nó bật dậy, xoay người, rồi nhảy xuống giường như một vũ công. Và khi con vũ công này định phi như bay ra ngoài bàn ăn thì một bàn tay đã nắm lấy cổ áo nó, khiến nó khựng lại.
Ngay lập tức, con Hạ la lên oai oái:
"Anh làm cái gì vậy! Buông em ra. Không! Em phải ăn thịt!!!"
"Đi đánh răng, s·ú·c miệng, rửa mặt, rồi mới đi ăn. Chứ Ngủ dậy mặt mày lem nhem thế mà đã ăn rồi hở Hạ." Nam nói.
Mà con oắt con của chúng ta khi nghe vậy thì bĩu môi, đáp:
"Em ăn xong đánh răng cũng được mà. Vậy có khi nó còn sạch hơn ấy."
Và nói thật thì một ai đấy, chứ không phải thằng anh đã chăm bẵm con oắt này từ lúc nó tập bò tới giờ thì sẽ tin nó.
Con Hạ sẽ đi đánh răng ư?.
Không, nó sẽ ăn thật lẹ rồi nhân lúc ông Đồ, rồi đặc biệt là bà Đồ chiều nó ngăn cản lại ông anh.
Cứ vậy, chẳng gì có thể cản được Ma gaming Hạ tốc biến ra cái cửa, xong tốc hành ra thẳng tới chỗ mà nó có thể quẩy cùng chúng bè bạn.
Thành ra đôi mắt của anh nó vào lúc này nhìn Hạ như kiểu, em cứ nói, anh tin một chữ xem như anh thua.
Con Hạ cũng thế. Nó biết rõ Nam, cũng như Nam biết rõ tâm tư của mình.
Vậy nên con oắt này nói lý thấy không xong là xài tuyệt kỹ.
Chỉ thấy, đôi mắt Hạ long lanh lóng lánh bắn ra vài trăm ngôi sao hướng thẳng về phía ông anh trai, cùng một giọng nói đáng thương có thể làm mềm xương bất kỳ kẻ nào:
"Cho em ăn trước đi anh. Đi mà, làm ơn đấy. Đi mà anh, bụng em đói kêu ục ục rồi."
Nhưng tội nghiệp thay cho cô bé đáng thương, tên Nam khốn kh·iếp vô nhân đạo không chịu ảnh hưởng của trò đấy.
Rõ là không thể nào!.
Hắn làm sao có thể ẵm con Hạ lên, mặc cho nó van xin đủ điều, để đi từng bước đến chỗ để cái lu mà hắn rửa mặt hồi sáng.
Rồi tên gian ác này thả nó xuống đất, một tay nắm cổ tay phải của con Hạ, một tay mò ra một cái bình mà trong đấy là ít bột dùng cho việc đánh răng.
Sau đó, hắn ta bốc ra một nắm nhỏ. Để rồi đôi mắt lạnh lùng, hung tàn và độc ác của kẻ vô nhân tính này nhìn chăm chăm cô bé đang vẫy vùng trong sự bất lực.
"Há miệng ra." Nam ra lệnh.
Mà vào lúc này, Hạ bé nhỏ có thể làm được gì.
Không gì cả!.
Ôi đau đớn thay, đau đớn thay, cô bé ấy không làm gì được trước sự bạo tàn của ông anh trai nên cũng chỉ đành há miệng ra để gã cho một nắm bột vào miệng.
Rồi lại phải dùng ngón tay để chà thứ bột ấy ra khắp hàm răng y theo lệnh của hắn.
Khi đó, tên Nam rất nghiêm. Hắn bắt Hạ phải chà đi chà lại tầm một, hai phút rồi mới cầm cái gáo dừa đang trôi trên lu nước, múc đầy bảy phần đưa cho nàng ta s·ú·c miệng.
Rồi Nam lại chờ thêm một phút, hai phút nữa mới cho Hạ nhả ra. Thế là xong cái chuyện đánh răng vặt vãnh mà cứ như đi đánh giặc này.
Chỉ là khi Hạ quay người định vào nhà thì Nam vẫn chưa buông tha cho con bé. Hắn lại múc thêm một gáo nước, yêu cầu nó phải rửa mặt.
Thành ra cô bé đáng thương lại phải dùng tay vốc nước để rửa mặt, và dùng hết tận hai gáo nước thì nó mới chân chính tự do. Ít nhất thì bụng con Hạ sôi lên ùng ục thật khiến cho Nam không nắm tay con oắt này đi lau cả mặt.
Nhưng hắn vẫn nhắc, và lắc đầu nhìn nó chạy vào nhà.
Con này mà không dù vạt áo lau mặt xem như Nam thua.
Ôi trời thật.
Hắn ta thở ra một hơi. Rồi cũng đánh răng rửa mặt cho phần mình.
Xong xuôi cả, Nam mới bước vào cái bàn đang có những thức 'Xa Hoa'. Như thịt heo cắt miếng luộc, một chén nước mắm, rau muống luộc, trứng gà luộc, và một nồi cơm nóng hổi.
Con Hạ ngồi trên ghế, chén cơm của nó cũng đã bới đầy, mắt nhìn chăm chăm vào dĩa thịt. Ông đồ cũng ở, nhưng ông đang nhấm nháp nhẹ một ly rượu ủ, đoán chừng hôm nay có mồi ngon nên thoải mái chút.
Nam không thấy bà đồ. Hắn nghĩ bà còn ở bếp làm thêm món gì đấy nên cũng không hỏi, mà ngồi xuống ghế, cầm đũa, và đập một cái nhẹ vào bàn tay đang chuẩn bị bốc miếng thịt thứ ba để ăn của con Hạ.
Con này đại sự không thành liền ngay lập tức rụt tay lại, mắt ngó vào hư vô, lảng tránh ánh nhìn của ông Đồ ngay sau khi ổng uống một ly rượu con.
Ông Đồ thực ra cũng không để ý, vì ổng cũng lén bốc. Nhưng thấy Nam tới nên thôi, cũng không bạt mạng như con Hạ.
Cũng may là thời gian khó khăn của ông cậu và cô cháu không kéo dài lâu. Bà đồ lại mang tới thêm một dĩa trứng chiên nước mắm làm cho con Hạ lại có thêm một mục tiêu để nhìn chăm chăm.
Sau đó, dù bà đồ chỉ đi chậm tới cái bàn mất chưa tới nửa phút, nhưng con oắt này cứ tưởng như một thế kỷ. Mà một thế kỷ ấy thì đã mài sạch sành sanh sự kiên nhẫn ấy của con bé, thế nên cái dĩa khi đặt xuống bàn cái cách một cái là nó động đũa ngay.
Rồi sau một kỹ năng liên hoàn như chấm mắm, đặt vào chén, gắp cơm, nhai. Thế là khuôn mặt của con bé này hạnh phúc hẳn ra.
Tuy nói, nó ăn như hổ đói vồ mồi làm Nam nhíu mày. Định bảo nó ăn từ từ thì bà đồ đã yêu chiều cô cháu mà nói:
"Để nó ăn, con ra nhà sau múc cho nó ca nước là được."
Nam thở dài, đẩy ghế ra, bước ra nhà sau.
Còn bà đồ thì cũng ngỗi xuống ghế, cầm đũa, đập nhẹ vào đôi đũa đang vươn tới của ông Đồ.
Ông Huỳnh nhìn bà Huỳnh, bà nhoẻn miệng cười, gắp một miếng thịt bỏ vào chén Hạ để nó nhét cơm vào họng, nhai nhồm nhoàm tiếp rồi mới nói:
"Lớn rồi, ông đợi thằng Nam lên, tạ ơn hết cả rồi mới ăn chớ."
Ông Đồ quạu, ông Đồ quay mặt đi, Ông Đồ lại rót một ly rượu con.
Sau đó là thời gian chờ đợi một trăm thế kỷ của ông Đồ, thì Nam mới đem được ca nước cùng mấy cái cốc lên trên bàn. Nhưng bữa ăn vẫn chưa bắt đầu.
Bà Huỳnh bảo với Hạ:
"Tạ ơn Sơn Thần cái rồi ăn con."
Nói rồi, bà rót một cốc nước đun sôi cho Hạ, để nó tu một hơi rồi mới tiếp:
"Nói theo mợ. Nam nữa."
Rồi khi trông thấy cả nhà đã ngay ngắn cả, Bà đồ hơi lấy giọng, trang nghiêm nói:
"Tạ ơn Sơn thần đã cho chúng con đất màu mỡ để gieo ngàn đồng lúa và nuôi dưỡng lấy thú rừng cho chúng con thịt cùng sữa, da và lông."
Đáp lại bà Đồ là giọng y hệt như bọn trẻ mẫu giáo nhại lại lời của bà cô giáo từ Nam và Hạ. Trong khi ông đồ, lại có một vẻ chân thành y như bà Đồ, thậm chí còn tiếp lời:
"Tạ ơn Thủy Thần đã cho chúng con nước để tưới lên mặt đất khô cằn và nuôi dưỡng lấy trăm ngàn đàn cá cho chúng con nướng và sấy khô để ăn."
Nam và Hạ lại lặp lại một cách máy móc.
Rồi bà Đồ lại kết lời cầu nguyện:
" Tạ ơn cha Lạc Long Quân cùng mẹ Âu Cơ đã sinh ra chúng con."
Vậy là hết. Bà đồ cũng không để Nam với Hạ đọc hết liền xua tay:
"Ăn đi ông, ăn đi chúng con."
Vậy là bữa ăn sáng 'Xa hoa' bắt đầu. Con Hạ bắt đầu điên cuồng nhét cơm vào họng, tay thì gắp thịt bỏ vào chén liên hồi.
Bà đồ thì lấy chén của Nam với ông Đồ rồi bới cơm cho cả hai.
Nam thì nhìn con em ăn mà bóp trán.
Và ông Đồ thì lại uống thêm một ly rượu con nữa.