Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 47: Đi thuê nhà.

Chương 47: Đi thuê nhà.


Nam nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Luôn vậy, khi suy nghĩ về một chuyện gì đó quan trọng thì hắn ta luôn điều chỉnh hơi thở của mình.

Và vấn đề hắn ta phải giải quyết thì nó lại đơn giản đi đôi với phức tạp.

Đơn giản vì Nam biết chắc rằng mình không cần phải cưu mang ai cả ngoài gia đình nhỏ của mình, rồi thêm vài người quen khác.

Trong khi phức tạp vì bản thân cái gia đình của hắn ta thuộc về diện 'Anh Hùng'.

Rõ là thế, Nam không nghi ngờ về điều đó khi mà ông Đồ đã nhận được một sự tôn trọng tột bật trong cái khu dân nghèo mà hắn sống.

Nói thật thì thứ đó chưa bao giờ có ở một thằng hèn mà không phải là một người moi hết tâm can ra vì nước vì dân cả.

Thế nên Nam giờ lại có đôi chút hy vọng rằng mọi chuyện thật sự không xong. Hoặc như hắn đã quyết từ trước, rằng mình phải đưa ông đồ, bà đồ với con Hạ, rồi nhiều nhất là thêm A Phủ và Mị vào thành.

Còn lại, hắn không quan tâm, cũng không cần thiết phải quan tâm.

Và nó thì nên bắt đầu bằng việc tìm kiếm một ngôi nhà để trú.

Nam biết rõ người biết nơi đâu có nhà.

Nhưng hắn cũng đồng thời biết rõ bản thân mình không thể chốt được một cái giá phải chăng, như không sử dụng bạo lực để bọn cò đất đấy thỏa hiệp.

Thành ra hắn ta cần một sự trợ giúp nho nhỏ từ một vị học trò cũ của thầy đồ.

Hắn ta gọi Cao Minh. Con một lão già tên Cao Hợi.

....

Bầu trời có chút xám xịt vào lúc Nam bước ra khỏi ngôi trường tư thục.

Nam nghĩ rằng sẽ có một cơn mưa. Một điều vốn dĩ cực kỳ bình thường vào những tháng ngày gần Tết ở miền Nam.

Nhưng lồng vào một khung cảnh mà lực lượng phòng vệ thành trì được huy động hết cả ra. Trong khi những cư dân lâu đời ở đây biết rõ mình nên thu cất mọi thứ và trở về nhà càng nhanh càng tốt thì những người di cư lại biểu hiện ra một phong thái khác.

Đó là chả biết làm gì.

Rất dễ thấy điều này khi họ đứng đực ra, nhìn lấy những gánh hàng, những người mua người bán, rồi những người đi đường, vẫn là những con xe kéo bởi đủ mọi loại s·ú·c· ·v·ậ·t nhanh chóng tan biến.

Theo sau đó là một đám lính nhào tới. Úp sọt bất cứ ai dự định gây loạn bằng những mũi giáo trong tay họ. Rồi sau đó là những lời nhắc nhở chẳng mấy thân thiện để những con người đứng đực ra đấy biết mình phải làm gì.

Một tràng diện hỗn loạn.

Ta có thể nói như vậy. Vì ngay cả những người biết tin sớm nhất cũng không dễ dàng gì trong việc thu xếp được mọi thứ.

Còn Nam, hắn cứ như vậy luồn lách qua những dòng người, và tốp lính.

Rồi cứ thế, dòng người thưa dần mỗi khi hắn ta bước tới cái phủ của ông Huyện. Hoặc dựa theo đơn vị hành chính thời này thì gọi là tri huyện.

Dù thực sự mà nói thì tri huyện này có quyền hơi bị to. Ít nhất là về mặt quân sự khi ở cái chốn đại khái là thú dữ thích thích thì bạo động một lần này.

Ở đây, Nam có vinh hạnh được chạm trán một lực lượng có thể nói là so với đâm thành vệ chỉ có mỗi cây giáo làm vũ khí thì chấp bao nhiêu cũng được.

S·ú·n·g trường tự động.

Nếu như Nam am hiểu thật sự về các loại s·ú·n·g thì hắn sẽ biết những binh sĩ ở đây được trang bị gì. Hay ít nhất, nó cũng thuộc hàng phỏng theo những khẩu tiểu liên đầu tiên trong và sau thế chiến chiến thứ nhất ở thế giới cũ của hắn.

Nhưng đối với một tên làm công ăn lương như Nam tiên sinh thì chỉ nhận định được đội quân đang đóng ở con đường ngăn cản hắn tới phủ huyện là một đội quân tinh nhuệ mà thôi.

Lần này thì Nam không lách qua được. Mặc dù hắn ta đã ngay lập tức bước đến gần một tên lính.

"Thưa ông Lệ (lính lệ.)." Hắn nói.

Và trước khi tên lính này đáp lại thì một miếng vụn bạc đã được hắn ta dúi vào tay gã này.

Sau đó, Nam lại nói rằng:

"Mong ông nhận lấy, rồi vào bảo với ông Thư Lại họ Cao rằng có người quen đến thăm."

Nghe vậy, tên lính lúc này mở miệng ra, định nói gì để đáp lại thì cái tay lại bị dúi thêm một miếng vụn bạc nữa.

Nam chép miệng: " Này là tôi kính tiền trà nước ông Cai Tổng. Mong Ông Lệ với ông Cai du di bỏ qua cho."

Nói thế thì chịu rồi.

Tiền tài mở đường. Dù không nhiều. Nhưng ở thời mà chỉ có nhà giàu mới xài bạc thì người ta rất dễ hiểu nhầm thân phận của Nam.

Cứ coi hắn ta ăn vận cũng không sang lắm, ấy lại đổi một cách nhận định khác rằng Nam là một thằng hầu một một nhà nào đấy cũng đủ để tên lính nghe.

Huống chi bạc Nam cho thực tế là rất đủ cho một cái việc cỏn con như truyền tin.

Thế là tên lính dù rất muốn hỏi đôi câu vài lời về thân phận của Nam cũng rất tự giác bỏ qua. Hắn quay người đi vào trong phủ Huyện, sau khi nói được lời thoại duy nhất và cũng là cuối cùng của mình.

"Chờ ở đấy."

Rồi sau đó là chờ, dĩ nhiên. Và điều ấy cũng không mất bao lâu để Nam gặp được một người đàn ông trẻ, để râu dê, hiện đang lật đật bước ra.

Người này cũng nhận ra Nam ngay lập tức. Thế là hắn nở ra một nụ cười mà nói:

"Tưởng ai chứ cháu quan đây mà."

Nói xong, Cao Minh lườm tên lính bên cạnh:

"Thế mà tao cứ tưởng mày nói đến ông to bà lớn nào, chứ cháu quan đây ông huyện nhà mày cũng kính cậu nó vài phần từ hồi còn nhậm chức cơ."

Nghe thế, sắc mặt tên lính có hơi đổi. Cũng may là Nam chủ động đưa tiền chứ theo lệ mà làm khó để thu thì đoán chừng hắn ta đã tái xanh.

Dù Cao Minh vào lúc này cũng không làm khó.

Hắn nói:

"Thôi, thôi, tao biết tính bọn mày cả, đi gác đi, chớ có để người ta tự tiện xông vào trong đây."

Sau đó, Cao Minh lại nở một nụ cười với Nam.

"Vừa hay viết xong công văn để các làng được dùng gươm giáo để mà đánh, cháu quan vào làm ngụm chè rồi hẳn đi."

Mà nói như thế, Cao Minh lại thấy Nam lấy hơi, mở miệng thì lại bảo thêm:

"Rồi, rồi, không phải cháu quan, là cháu ông Đồ. Được chứ, giờ vào thôi."

Khi ấy, Nam tiên sinh ta mới chịu nối gót theo tên Thư Lại vào trong phủ Huyện.

Mà sau cánh cổng là cả một không gian với những cái máy đánh chữ vang lên rầm rầm để in ra những tờ giấy chính lệnh.

Rồi đống giấy đấy lại được những người hầu xách đi in, dù hầu hết những tờ giấy này là dùng để hợp pháp hóa đồng thời như một sự nỗ lực kiểm soát lấy chỗ vũ khí thừa ra sau trận chiến.

Cũng như việc để tiện thông báo cho các làng với trấn chung quanh thành biết rõ mình phải làm cái gì. Không thì để mười người trăm ý thì nó loạn hết cả lên. Còn về phần biết chữ thì luôn có hai, ba người đứng bên bố cáo đấy để giảng giải.

Nhưng Nam được Cao Minh dẫn vào trong một căn phòng khác, an tĩnh hơn, có bộ bàn ghế bằng gỗ được chạm khắc khá công phu, cộng thêm một bộ ấm sứ, cùng một cô gái khá xinh, vừa thấy hai người tới thì đã mở một cái tủ gần đấy.

Nàng ta lấy ra hai điếu thuốc lào, vừa định nhồi thuốc vào thì Nam đã bảo.

"Em không hút thuốc, thưa chị."

Thế là Cao Minh lại bật cười, sau ngồi vào một bên ghế, lại rót một ly chè nguội.

"Thế cháu thầy uống chè chứ."

Lần này thì xem như được, vì Nam quả thực thích uống cái thứ đắng ác đắng liệt đấy.

Thành ra trong khi hắn từ từ nhấp một ngụm chè. Còn tên thư lại thì nhận một điếu thuốc lào đã châm sẵn từ cô gái, rít một hơi, thì đôi bên mới vào chuyện chính.

Chương 47: Đi thuê nhà.