Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 51: Chử tướng quân.

Chương 51: Chử tướng quân.


Vào thời điểm trước cơn mưa một chút.

Vị điểu nhân sống trong cái thư viện của chính mình vẫn như mọi ngày.

Luôn vậy, cuộc sống mấy năm trở lại đây của nàng ta vẫn cứ xoay quanh và lòng vòng chung quanh cái chuyện mua bán sách, dọn sách, đọc sách, viết sách, vẫn là quét dọn gian phòng thờ.

Đó vốn là một nơi duy nhất mà vị điểu nhân này không dùng một chút gì liên quan đến siêu phàm để cho nó sạch bong. Và y theo như cách nói của những con người như nàng ta thì đấy xem như một cái việc trang trọng.

Rồi trời mưa. Trời tối sầm. Buộc vị điểu nhân này buông dở cuốn sách mà nàng ta đang đọc để thắp lên những cái đèn lồng.

Mà cũng chính cái khi ấy. Một tiếng vó ngựa vang rền chui vào trong tai nàng ta.

Thoạt đầu Bạch nghĩ rằng đó hẳn là một người xui xẻo nào đó. Sau lại tiếp tục thắp đèn.

Nhưng khi cái tiếng hí và thở phì phò của con ngựa khi dừng bước ngay phía ngoài của thư viện thì ánh mắt của nàng ta mới tập trung về phía cái cửa..

Bạch tự hỏi rằng đó sẽ là ai.

Vì tiếng động của người này khi xuống ngựa rất nhỏ. Nhỏ đến mức có thể xét vào diện một siêu phàm mà nàng ta hiếm giao du dần vào mười mấy năm hành nghề y ở phương Nam này.

Và rất nhanh, sự tò mò nho nhỏ của nàng ta đã được thỏa mãn.

Một mỹ nhân mà ta có thể nói là có cái chất khí khái của anh hùng bước vào. Nàng ta vẫn mặc giáp trên người, tóc cột lại thành đuôi ngựa, bên hông cài lấy một thanh đao.

Mà đối phương vào lúc này cũng nhanh chóng phát hiện ra vị điểu nhân đang bay trên trần nhà, trên tay vẫn cầm dầu thắp và mồi lửa cho những cái đèn lồng.

"Đã lâu không gặp, *Lông Vũ Màu Đen. (Hắc Vũ)" Nàng ta nhoẻn miệng cười nói.

Đồng thời, một thanh âm tựa như tiếng chim sơn ca hót lên bật ra khỏi môi người này, như một cách gọi cho đúng cái tên thật sự của vị điểu nhân.

Còn Bạch, nàng ta cũng mỉm cười đáp lại.

"Đã lâu không gặp, Chử tướng quân."

Rồi tựa như hai người bạn cũ lâu ngày mới gặp lại, cả hai cùng nở một nụ cười sau cái lời chào nhau đấy.

Để rồi, một chai rượu được khui ra, đổ đầy vào hai cái bát sứ để hai người uống trong một buổi chiều giông bão.

Giữa một 'Người' phương tây và một người như ta hiểu về thế giới siêu phàm thì sẽ nghe được những lời ca tụng về nàng ta.

Phải, Chử Đồng Tử, vệ thần của nước Nam. Cũng là, thống lĩnh của Sơn Hà quân, vốn đời đời cư thủ lấy biên cương xã tắc.

Nhưng ta cũng có thể gọi nàng với cái tên thân thuộc hơn, nữ tính hơn, là Tiên Dung công chúa. Hoặc dứt khoát là Mạc cô nương. Dù cái cô nương này đại khái sống ở cái thời hùng vương lận.

Dù cái việc Mạc cô nương đã mặc giáp đeo đao thế này thì câu chuyện của ngày hôm nay là về Chử tướng quân. Mà Chử tướng quân thì sẽ không tán dóc nhiều như Mạc cô nương.

Thành ra khi họ ngồi vào cái bàn đọc sách và làm vài hớp rượu thì Chử tướng quân đã vào chính đề:

"Như ngươi có rảnh thì theo ta thôi."

"Đi đâu?." Điểu nhân cười cười, vẻ biết rồi mà còn cố hỏi.

Chử cô nương dứt khoát và không lòng vóng đáp:

"Tòng quân, trị bệnh cứu người chứ sao? Lệ cũ, hẳn là mấy năm nay phía Bắc ta theo đường buôn với bọn tiên tông thu được chút thứ mà hẳn là ngươi sẽ thích."

Hiển nhiên, mấy thứ mà một con nghiện sách thích bao giờ cũng là sách. Và có thể nói rằng dùng một ít sách để đổi lấy một vị y sĩ như Bạch là một cái giá cực kỳ hời.

Nếu như không xét về chuyện họ vừa mới ngồi xuống và chưa nói cái chuyện gì bôi trơn cho đống lời thẳng thắn vừa rồi.

Điều đó làm cho vị điểu nhân của chúng ta hay là không thích.

Nói chuyện với Chử tướng quân như vầy thì đối phương luôn luôn nói về chuyện công, thên nửa chữ chuyện tư thì Bạch thua. Thay vào đó, nàng ta bảo:

"Cởi giáp đi thôi, tướng quân. Rồi ta lại trò chuyện tiếp."

Mà cái việc cởi giáp này như người mới quen sơ cái người gọi là vệ thần phương nam này sẽ thấy lạ. Nhưng đối với người quen thì muốn trò chuyện gì vui vui dài dài thì phải bảo nàng ta cởi giáp.

Vì có như vậy, Mạc cô nương mới nở một cười tươi tắn.

Hoặc cũng có thể là một nụ cười cho nỗi khổ ải vô biên phảng phất nước tràn bờ đê sau khi bộ giáp nặng nề được tháo ra, và đặt ở một bên ghế của nàng ta.

Mạc cô nương chán chường nói:

"Ta biết cái mật chỉ của con nhóc hoàng đế truyền ta về nam là tất có cái biến lớn. Nhưng ai ngờ ta vừa chân trước đạp vào miền nam thì chân sau cái thú triều đã tới."

"Ôi..." Tiên Dung công chúa than thở. "Hắc Vũ ngươi có kế nào hay để ta có thể không làm gì mà có thể vượt qua cái nan kiếp này hay không?."

Mà đáp lại nàng ta là một giọng điệu thản nhiên của Bạch.

Nàng ta nói:

"Ngài vốn có thể không làm gì tướng quân à. Nếu như chỉ có một bầy hung thú thôi thì nói thật là trừ những thôn trấn nhỏ. Chứ thành thì khó, nhất là khi s·ú·n·g đ·ạ·n ngày càng phổ cập thế này."

Nhưng nói thôi, chứ vị điểu nhân nói thực là sẽ cực độ ngạc nhiên nếu như cái con người trước mắt này đồng ý với thuyết pháp đấy.

Cũng thế, Mạc cô nương nghe vậy liền sờ sờ cái chuôi đao bên hông của mình.

Cái thứ không biết đã tắm bao nhiêu máu của lũ giặc ngoại xâm này cũng nhẹ nhàng run run đáp lại chủ nhân của nó.

Sau đó, nàng ta mới chép miệng, nói:

"Đã đến đất Nam một chuyến rồi thì cũng nên làm chút gì chứ. Huống chi lần này ta tới là điều tra quân giới."

Nói thế, giọng của Mạc cô nương lại chán chường gấp đôi.

"Ôi...Dưới tay của con bé đấy lương thần mãnh tướng nhiều như mây, thế mà lại để cái thân già này lê lết từ Bắc vô Nam. Hơn nữa thế nào lại là mật chỉ cơ chứ, báo hại ta cưỡi ngựa chạy mệt gần c·h·ế·t."

"Còn lũ điên khùng ở phương Nam này nữa chứ. Bộ chúng điên hay sao mà lại buôn pháo sang Xiêm, bộ ngại chúng không đủ sức để liên quân với bọn kỵ binh nhà Thanh ư."

Mà vừa dứt lời, Mạc cô nương lại nhìn nhìn Bạch.

Trong khi vị điểu nhân cười cười, xong lại trợn tròn mắt, giả ngu mà nói:

"Hả, ta không nghe ngài nói gì cả tướng quân à, ngài có thể nói lại được không?."

Một tiếng hừ nhẹ vang lên trong cổ họng của Mạc cô nương. Rồi nàng ta uống một hớp rượu vào miệng.

Nhớ năm đó ở phương Bắc hai cái người này quan nhau không phải là do y thuật của Bạch cao siêu gì. Mà là Chử tướng quân của chúng ta muốn tăng cường lực lượng điểu nhân ném thuốc nổ.

Thành ra cái chiêu tựa vô tình nói ra một đống cơ mật, xong lại trói mang đi trên cơ bản là dùng lô hỏa thuần thanh đến độ vị điểu nhân của chúng ta cứ vậy mà một một bầy phương Bắc hãn sĩ, thân cao ba mét, mình đầy cơ bắp bao vây xong phải phục dịch mấy tháng có thể nói là làm người nhớ mãi không quên.

Dĩ nhiên nàng ta cùng với đám y sĩ trong quân của vị tướng quân này cộng đồng học hỏi để lấy được vài tiến bộ vượt bậc lại là một câu chuyện khác.

Và cho đến nay, Bạch không dại gì mà thừa nhận mình nghe được một chữ nào của Mạc cô nương cả.

Hay ít nhất, đó là cái yêu sách cuối cùng của cái vị đang ngồi đây cả.

Dù sao thì, y theo vị này nói. Nàng ta đếm đây là tay không. Mà tay không nói thật là không thể giúp được gì nhiều.

Và như không nhiều, thì có nghĩa là thiếu. Và thiếu thì Mạc cô nương rất có thể sẽ dùng một vài thủ đoạn nhỏ nhặt để chiêu mộ nhân tài ứng đối sao cho vừa với cái tình thế này.

Còn mục đích ư.

Tựa như cây đao của nàng ta thôi.

Chử tướng quân đây là muốn bóp c·h·ế·t cái thú triều này trong trứng nước, để cho những cái trấn nhỏ, làng nhỏ phải hy sinh trong miệng của Bạch không phải đổ một giọt máu nào cả.

Chương 51: Chử tướng quân.