Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 53: Chử tướng quân (3)

Chương 53: Chử tướng quân (3)


Nam vào lúc này ngầu đét ra.

Chính là thế đấy.

Ta hoàn toàn không thể nghi ngờ về điều này với cái cách mà hắn nện đôi giày dính đầy bùn của mình lên sàn nhà.

Rồi sau đó, hắn thậm chí chỉ liếc mắt như thể Chử tướng quân oai nghiêm đường đường chỉ là một mớ cỏ lau, để mà tập trung vào cái thân ảnh trắng tinh tươm đang ngồi ở đối diện nàng ta.

Mà đối diện với Nam, Bạch mỉm cười nói.

"Phía cậu con có chuyện gì nhờ cô giúp sao? Nam."

Dĩ nhiên không quá khó cho nàng ta nhận định được vấn đề của chàng thiếu niên trước mắt.

Trong khi đó thì Chử tướng quân lại đổ nốt rượu vào chén. Nàng ta vừa uống, vừa dùng một ánh nhìn có thể là nói tương đối nóng bỏng về phía Nam.

Rõ là vậy.

Vì hạo nhiên chính khí trên người của hắn ta không phải một thứ nhàm chán như chính Nam nghĩ.

Dù sao trước khi Nho gia ra đời để đặt tên cho cái thứ sức mạnh sánh ngang với các tướng lĩnh siêu phàm thì nó đã ở đó, được gọi bởi nhiều cái tên, và đôi khi thực sự làm cho người ta cười phá lên.

Nhưng nói gì thì nói, năng lực của những vị thế này tồi nhất cũng thuộc hàng nhân tài cao cấp của một đất nước, vô luận là trị thế yên dân hay quản sự vụ của một phương bách tính.

Còn như cao cấp.

Xưa có hùng vương đời thứ nhất mang đặc tính 'Thống Nhất' tạo nên cái nền cho trăm tộc cộng trị như nay. Còn nay thì không nói xa, cư trú tại kinh thành Huế một 'Cải Cách' một 'Yên Dân' một 'Hưng Thương' một...

Được rồi, đời vua nào chứ vua như Thiệu Thị thì đám cổ lão như Chử tướng quân ngược lại ưa thích đối phương đi ra ngoài phóng túng nhiều một chút.

Vì tựa như một nhân vật mà chắc chắn là cái hack không bị một con gà công nghiệp viết truyện cùi bắp nào đấy ăn bớt ăn xén, Thiệu Thị ra đường ăn bát mì thôi cũng có thể bắt về một tên tiểu nhị.

Cái loại tiểu nhị mà để đối phương học chữ xong là lắc mình biến hóa thành văn sĩ, hơn nữa còn là hạng văn sĩ mang đặc tính.

Mà một đống buff ngang tàng chồng lên như thế. Nói thật thì ngay trong chính nội bộ của đám cổ lão cũng xuất hiện truyền ngôn rằng nàng ta chính là chuyển thế của Âu Cơ.

Lớn mật hơn cũng có, dầu gì ai lại đi đánh thuế cái ảo tưởng điên khùng là Lạc Long Quân chuyển thế thành gái cơ chứ.

Èm...Dù sao thì người mang hạo nhiên chính khí ở địa bàn của Chử tướng quân thì chắc chắn là người của Chử tướng quân.

Không thì cũng sắp sửa trở thành người của Chử tướng quân.

Chứ để có trường hợp thứ ba thì những người thông minh này chung quy cũng vì cái bản năng xu lợi tránh hại mà chạy tan tác.

Trước trói về, rồi từ danh, lợi, với sắc đẹp vào tay.

Và ô hay...Chả phải có một Nam tiên sinh, vừa nhìn đã biết là có xuất thân chân đất, đang ngây ngô như một con thỏ trắng gặm cỏ mà không biết rằng nó đã bị một vị 'Cầu hiền như khát' tướng quân để mắt đến rồi sao.

Nào, đống giải nghĩa dài dòng này nên bị ném đi và chúng ta cũng nên trở về với câu chuyện chứ nhỉ.

Mọi thứ ắt hẳn là đã rõ ràng.

Chử tướng quân yên lặng nhấp một ngụm rượu.

Nàng ta không vội vã làm gì. Đặc biệt là đối với một người không thân cũng chẳng quen như chàng trai trước mắt.

Dĩ nhiên, Nam cũng không để ý đến ai đang ở trong cái nhà sách này. Và chẳng có gì ngăn cản hắn đưa cái chai thủy tinh mà ông đồ nhét thư vào trong đó cho Bạch sau lời nói của nàng ta cả.

Lúc này thì cũng y như Nam thôi. Chính vị điểu nhân này cũng chẳng hiểu vì sao ông Đồ lại phải dùng cái cách kỳ quái đến vậy để truyền tin.

Thế nên nàng ta mới nói, trong khi lật úp cái chai lại để lá thư bên trong rơi ra.

"Cậu con không nói gì với con sao?." Bạch hỏi.

Nam lắc đầu, như một lời để đáp lại. Dù hắn vẫn đưa ra một lời nhận xét rằng:

"Chắc cậu không muốn con biết."

Ừ thì có lẽ một Nam còn trẻ như vầy sẽ không hiểu hết những gì mình nói. Nhưng ai bảo hắn là một thằng già được xã hội dạy dỗ cho thật đàng hoàng đâu.

Thành ra khi kết hợp mọi chuyện lại, hắn nghĩ mình đã đoán ra vài chuyện.

Một vài chuyện mà có lẽ sẽ biến hắn căm hờn Bạch như một đứa trẻ.

Chỉ là ông Đồ không nghĩ rằng hắn sẽ đọc lén sao?.

Nam tự nhủ. Và câu trả lời của hắn được giải đáp khi cái bức thư của ông Đồ không có một chữ.

Nhưng đối với Bạch, khi ngửi thấy mùi nước chanh đang tỏa ra nồng nặc trên giấy thì lại hiểu được cách đọc cái bức thư vô hình này.

Tuy nói, Chử tướng quân đã chớp lấy cơ hội.

Nàng ta lên tiếng.

"Chà, chà. Thư vô hình, này chàng trai, cậu của ngươi cũng biết nhiều gớm nhỉ."

Mãi cho đến lúc này đây. Nam mới để ý đến Chử tướng quân của chúng ta.

Ấy là không phải nói rằng hắn bị mù.

Mà vì ấn tượng đầu tiên khi Nam quét mắt qua người phụ nữ này chắc chắn là đẹp.

Thứ hai là cao. Dù không chắc, nhưng hắn nghĩ cũng phải mét bảy lăm trở lên.

Thứ ba là bộ giáp cùng cây đao treo ngang hông.

Và thứ tư, đó chắc chắn là người mà một tên rõ là khố rách áo ôm như hắn ta không nên chạm vào.

Vì ôi...Anh Nam tôi đã nghĩ mình gặp là một nàng tiểu thư nào đấy. Chứ chả phải là một vị công chúa đã sống từ cái thời Hùng Vương.

Hoặc một vị quân phiệt khét tiếng khu vực biên cương, vẫn là người duy nhất được công nhận là thân vương khác họ trong hầu như tất cả triều đại từng tồn tại trong lịch sử.

Ồ...Hắn ta chả biết cái gì cả ngoài cái chuyện mình đột nhiên cảm thấy có chút lạnh sống lưng.

May là cái cảm giác đó biến mất nhanh như cách nó đến.

Vậy nên chàng trai của chúng ta hồn nhiên vô tư lự mà chẳng thể nào biết được một âm mưu khủng khiếp đang sắp sửa được tạo ra.

Rồi khi Bạch đang lựa lời sao cho chuẩn nhất để giới thiệu về người bạn của mình.

Chử tướng quân lại một lần nữa lên tiếng.

"Ta gọi là Tiên Dung, còn chàng trai ngươi tên gì?."

Nói rồi, nàng ta quay sang nhìn Bạch. Còn vị điểu nhân thì nhún vai, xòe cánh bay đi tìm lửa để đốt bức thư cho nó ra chữ.

Sau đó, cũng chỉ còn nàng ta cùng với Nam tiên sinh.

Tất nhiên, quý ngài Nam đá tảng đây khi đứng trước một người đẹp nhưng đầu óc và trái tim vẫn tuyên thệ trung thành với chủ nghĩa bình đẳng giới thì trên cơ bản là thản nhiên.

"Em tên Trần Đông Nam, thưa chị."

Hắn đáp, trong khi ngồi xuống và định cởi giày ra.

Nhưng sau một tiếng phì cười. Thứ khiến hắn ta ngẩng đầu lên, và trông thấy Chử tướng quân cười chảy cả nước mắt.

Một người kỳ hoặc.

Hắn ta đã nghĩ vậy.

Hiển nhiên, như hắn biết số tuổi của Chử tướng quân đây thì sẽ không nghĩ như vậy.

Trong khi Mạc Tiên Dung thì lại cảm thấy rất mắc cười.

Chị ư?.

È...Đã bao lâu rồi nàng ta rời mắt khỏi một đống công sự, từ vấn đề tiền bạc quân lương đến chuyện xây dựng những phòng tuyến ấy nhỉ.

Dù sao thì luôn có việc. Và những kế hoạch dài đến năm mươi, sáu mươi năm chẳng bao giờ là đủ.

Rồi nó đã tiếp diễn một trăm năm, hai trăm năm, hay đã hai, ba ngàn năm rồi.

Chử tướng đã thôi nghĩ về thời gian lâu rồi.

Nhưng chị ư?.

Nghe kiểu như nàng ta đã trẻ ra ấy!.

Thế nên mới thật mắc cười.

Nhưng nếu như thời nào cũng có một vị bệ hạ có thể nhét đầy quân phí. Và cung cấp nhân tài sung túc như vầy thì cũng tốt.

Đỡ phải lo.

Chương 53: Chử tướng quân (3)