Đại Nam Huyền Sử
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6: Con hổ và "Mỵ cũng muốn đi chơi.".
Nhưng hiển nhiên, cô gái người Mèo không hề sợ như Tí. Vả lại, nàng ta vào lúc này cũng khá tự tin khi nói rằng:
Mà như tác giả không phải tu luyện môn tà công Harem chi đạo nữa thì sẽ tuyệt vời hơn gấp trăm lần, vì Nam sẽ đỡ khổ vì những trò con bò trong tương lai.
Thế mà giờ đây, những người đã có công lao to lớn như thế trở nên mờ nhạt đi hẳn trong đôi mắt cô gái si tình.
"Ông Hùm này g·i·ế·t người nhiều lắm. Quan treo cho nó hẳn trăm lượng bạc vẫn chưa gỡ ra đâu. Nhưng cha và các chú đã quyết rồi, đầu nó phải đốt, thế thì người mới siêu thoát được. Dù là lấy bộ phận khác trên người nó đi đổi được nửa tiền cũng mặc."
Điều ấy cũng khiến cho Tí quay sang Nam, giọng có chút lo lắng:
"Hay anh đừng đi. Con hùm này đã sống ba mươi năm, ai cũng bảo nó thành tinh, lỡ đâu..."
Mà như anh Nam tôi là một kẻ bớt bớt tí xíu chính nhân quân tử, liền nhân cái cơ hội này ngoặt vào bụi chuối thì câu chuyện này hẳn là tuyệt vời hơn chút xíu xìu xiu.
Nam vào lúc đấy không ăn trầu, chỉ uống nước trà. Còn Tí thì ngược lại. Trong khi Mỵ cô nương sau một quãng thời gian yên lặng thì mới cất lời nói:
"Con Hùm Chúa phải không?."
Tiếng sáo khi trầm, khi cao. Tiếng sáo khi nặng nề, khi nhẹ nhàng thanh thoát. Tiếng sáo khiến hai vị khách chẳng có vẻ gì là sốt ruột khi tận hưởng cái thanh âm tuyệt diệu ấy một hồi lâu.
Sau đó, Mỵ đứng dậy, chạy vào trong gian sau nhà, hình như đi tìm kiếm một thứ gì đó. Rồi với ánh mắt có chút lo lắng bần thần đến tợn của Tí, nàng ta mang theo một cái ống pháo, một hộp diêm, cùng một tấm bản đồ bằng da đi ra.
Cha Mỵ là A Phủ. Xưa cũng có người vợ gọi là Mỵ, nhưng mất sớm khi đẻ con ra nên ông đặt tên con là thế cốt để tưởng nhớ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói rồi, nàng ta lay lay vai của thiếu nữ.
Nàng ta khi ấy bày chúng lên trên nền gỗ, vừa vặn để tấm bản đồ chi tiết mở hết cỡ ra. Rõ ràng, đó là tấm bản đồ của các thợ săn, mà những vùng được khoanh đậm bằng mực được nàng ta dùng ngón tay chỉ vào, lại nói:
Ôi tiếc thay, tiếc thay. Tựa như tiếng sáo reo vang khi cả hai bước đến ngôi nhà của hai cha con thợ săn người H'Mông.
"Thế thì Nam đi bìa Đông, bìa Tây nghe cha Mỵ bảo có ông Hùm ẩn hiện. Hôm qua còn định tụ tập mọi người vây g·i·ế·t nó đâu." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cũng thế thôi. Nam lại tập trung vào cuộc sống bình thường của mình. Giống như bây giờ, yên lặng và chờ đợi cô gái người Mèo bưng bát trầu cao ra, bảo họ vào nhà.
"Tạ ơn." Nam nói.
Nó như minh chứng cho việc tên tác giả chẳng có vẻ gì là từ bỏ được cái thứ ảo ma đã ăn sâu vào máu của mình vậy.
Nhưng không, mặc cho tên tác giả đang điên cuồng ám chỉ những trò oai môn tà đạo đầy kích thích. Nam vẫn vững vàng.
Cả hai cha con nhà này đều giỏi thổi sáo. Coi như một phiến lá trong tay cũng có thể biến chúng thành bài nhạc cho bằng được. Nhưng âm nhạc của Mỵ thường vui tươi, còn âm nhạc của một người đàn ông mất vợ ngược lại luôn có một vẻ u buồn đến lạ thường.
Mỵ gật đầu.
"Không có gì." Mỵ xua tay. Nàng ta lúc này quay sang Tí vẫn còn đang bần thần, lại cố ý nói:
"Nó già. Cha Mỵ bảo nó bị đuổi khỏi rừng bởi một ông Hùm trẻ, nên cha sẽ săn nó, lột da nó, rồi chia tiền. Rồi người làng sẽ c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u nó, đốt lên để tế những vong hồn c·h·ế·t bởi nó nên Tí đừng lo."
"Còn đây." Nàng ta chỉ vào ống pháo hoa, có đuôi chuột cùng hộp diêm. "Nó sẽ bắn ra một cái pháo khói, được thì Nam giật cái đuôi của nó, nhưng thứ này cha Mỵ bảo nó dễ tịt nên có một bao diêm thì tốt hơn. Nhớ là khi trốn được con Hùm rồi hẳn bắn. Khi ấy, các chú ở gần đấy sẽ biết tin ngay, rồi Nam cứ ở yên, sẽ có người tới cứu."
Nàng ta nói đến đây, chợt cắn môi, buộc mình đừng có nói ra cái điềm gở sắp sửa bắn ra khỏi cái cổ họng.
Một thiếu nữ với làn da hơi ngăm, một cái ngăm của màu lúa mì khỏe mạnh. Nàng ta giờ ngồi vắt vẻo trên thân cây, mắt nhắm nghiền lại để dồn bao tâm tư cho cây sáo trúc trong tay.
Mà ngôi nhà này là một ngôi nhà Kinh theo kiểu H'Mông. Dù nói thực, Nam chỉ thấy nó khang khác chứ cũng không hiểu nhiều về những phong thủy, những cái tượng thờ, những cái bùa chú trong đây.
Chương 6: Con hổ và "Mỵ cũng muốn đi chơi.".
Chất lượng thì cũng xem như hung hãn, vì người ở đây hiếm khi rụng răng lắm, cả khi già cả rồi thì cái hàm răng vẫn cứng ngắc. Cũng khiến cho Nam cảm thán lần thứ N về siêu phàm của thế giới này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỵ thì mời họ tới cái bếp đun đã đốt nước lên. Chờ cho nó sôi thì ba bát trà thảo dược có màu đen, vốn là một tục lệ riêng ở ngôi nhà này khi có khách quý tới chơi đã ra lò. Vị thì hơi chát, nhưng chóp chép miệng vài cái thì lại ngòn ngọt.
Cái gọi là cảnh giới hồng phấn khô lâu thượng thừa trong giới phật đạo sớm đã được vị Nam tiên sinh này tu thành chính quả. Dù ở đây nó khác biệt một chút, nhưng ngẫm nghĩ lại một chàng trai như thế cũng đáng để yêu lắm chứ.
Tục xăm mình cũng thế. Nhưng tục bôi đen răng thì hình như không phát triển cho lắm, vì Tí cùng với Mỵ vẫn còn xài những bột truyền thống của những ngôi đền thờ Thủy Thần. Chúng ngậm vào miệng, rồi s·ú·c vài lần là răng vừa sạch vừa thơm ngát.
Rồi khi Mỵ vừa dứt lời, Tí vốn đang ăn trầu ngon lành chợt biến sắc, nàng ta nhả trầu ra vội vàng, lại hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ừ thì, tác giả dù đau đớn quằn quại trong tim vì ôi mười phần tà đạo ma lực chỉ tung ra chưa tới một phần thì vẫn phải thừa nhận hắn khi nào mà chẳng vững vàng. Vì đối với Nam, cái chuyện kích thích nhất của đôi bạn trẻ đối với người già như hắn ngược lại nhìn cũng nhạt nhòa đi rất nhiều.
Bọn họ thì không nói chuyện, chỉ mỉm cười gật đầu một cái. Ấy là chào hỏi. Còn chuyện của Nam thì phải vào nhà để mà bàn. Thế nên Nam và Tí phải đứng đó chờ. Chờ cho Mỵ chạy vào nhà, đi lấy trầu cao ra mời Tí cô nương ăn.
Nhưng nếu bỏ qua hết thảy thì ngôi nhà này khá rộng, không nền đất mà lót gỗ, chỉ chừa cái bếp đun giữa nhà. Trên cái vách còn treo một số chiến lợi phẩm của thợ săn như sừng nai, rồi vài miếng da lông làm ghế.
Hay ít nhất, đối với Nam thì lại nghe ra như thế, thành ra chỉ cần nghe tiếng sáo là hắn biết rằng ai đang thổi. Tí cũng vậy, nên họ đồng loạt đều chuyển mắt lên cây bàng cao cao.
Rồi khi sáo dứt, theo đó là tiếng phịch của một con mèo khi tiếp đất nhẹ nhàng, cái đôi mắt màu hoàng kim của nàng ta đã tập trung vào Nam và Tí.
"Ở phía Đông cha và các chú đã bày bẫy ở Khu Đá lớn, Khu Cây Đen, Khu Nấm Vàng. Nếu như Nam gặp Hùm Chúa ở bìa rừng thì đừng sợ, cứ nhảy lên cây, lại dẫn nó vào các khu này."
Cái chuyện này cũng thực khá bình thường, vì hai cha con người Mèo đã rất 'Kinh'. Vậy nên việc cái tục miếng trầu là đầu câu chuyện được hai người Mông xem nó trọng như hai người Kinh vậy.
Nghĩ cũng phải, cha nàng ta chính là bị con cọp này vồ c·h·ế·t. Khiến thiếu nữ cứ nghe tới Hùm Chúa là co đầu rút cổ lại, cực sợ.
"Nam lại đến mượn cung à, không đi hội sao?."
"Đi chứ. Nhưng định luyện tay thoáng một cái, dẫu sao thì lễ săn bắn cũng sắp tới rồi mà." Nam nhấp một ngụm trà, đáp.
Thời gian khiến hắn chín chắn, rồi lại cứng ngắc như một hòn đá tảng. Vậy nên xác xuất Nam yêu một mỹ nữ tuyệt thế còn thấp hơn việc hắn thích cô bé mà bản thân mình tán thành đang đi cùng hắn vậy.
Rồi nàng ta sực nhớ ra một điều gì đó liền nói:
"À đúng rồi, chờ Mỵ tí." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.