Từ sáng 8 giờ Giang Bình An tăng ca làm việc trong công ty nhựa khu công nghiệp VSIP, mãi đến 8 giờ tối mới tan làm, về đến phòng trọ đã 8 giờ 20' cả người như tan ra từng mảnh vì mệt, cũng may hắn chỉ có một thân một mình không vướng bận vợ con nên chỉ cần giải quyết việc vệ sinh tắm rửa và ăn uống là mọi việc đều ổn.
Bữa ăn của nam công nhân nghèo độc thân ở trọ cũng thật là đơn giản, một tô cơm nguội nấu dư hồi sáng, một cái trứng chiên ốp la, đĩa nhỏ rau muống luộc chấm nước mắm ớt cay xè, nước rau luộc thì tận dụng vắt vào lát chanh là có ngay một tô nước canh đầy vitamin C bổ dưỡng, đây có thể nói là một bữa ăn 10.000đ kinh điển.
Không bạn gái để hẹn hò, không chiến hữu rủ nhậu, đêm nay Giang Bình An theo thói quen lấy điện thoại ra giải trí theo cách rẻ tiền nhất: Đọc truyện online.
Từ lúc bắt đầu ngồi đọc truyện vào 9h rưỡi tối, Bình An đã thấy trong người hơi kỳ kỳ, cái đầu bị nhức nhối từng cơn nhè nhẹ, hắn lẩm bẩm:
"Hậu covid sao? Hay tại tăng ca gần cả tháng nay?"
Bình An theo kinh nghiệm vói tay lấy hai viên thuốc Panadol đỏ uống cùng một lúc để giảm cơn đau đầu, đối với hắn liều uống một viên đã vô dụng từ lâu rồi.
Gần 3 tiếng sau, đồng hồ vượt qua 12 giờ, đã đến giờ ngủ nhưng Giang Bình An vẫn đang đọc hăng say.
Anh chàng 30 tuổi này đang theo dõi một bộ tiểu thuyết "Tứ hợp viện: cuối cùng người thắng" trong gần một tháng nay của một tác giả bên Tàu, anh ta tỏ ra thích thú khi thấy nhân vật chính lại trùng tên với mình:
Giang Bình An
Đọc trên 200 chương, có kinh có hỷ, có vui có buồn, có đồng ý và cũng có không đồng ý. Nhưng điều mà Bình An thích nhất là vai chính hốt được rất nhiều hồng nhan mỹ nữ, đây là điều mơ ước của tất cả độc thân cẩu.
Rồi bỗng nhiên biến cố xảy ra, hai mắt của Giang Bình An tối đen như cúp điện, hai lỗ tai lùng bùng, đầu thì như bị búa tạ bổ một nhát đau điếng... Sau đó mất hết tri giác.
...
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Giang Bình An nhấp nháy mở mắt ra thấy mình đang trong một căn nhà rất cũ kỹ theo dạng thôn quê gì đấy và hắn cảm thấy vừa lạnh vừa đói.
Nhưng Giang Bình An chưa kịp nghĩ gì thì trong đầu của hắn lại có một đống thông tin tràn vào, dung hợp với trí nhớ của hắn, phải mất 10 phút thì Giang Bình An mới tiếp nhận hết đống thông tin này và hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra anh chàng công nhân 30 tuổi Giang Bình An đ·ã c·hết vì nhồi máu não, hồn lại xuyên vào nhân vật chính trong tiểu thuyết mà hắn đang xem, thời điểm xuyên vào là ngay trong chương một phần mở đầu.
Đúng lý thì xem tiểu thuyết giải trí, ai lại nhớ từng chi tiết được, nhưng Giang Bình An hồn xuyên qua thế giới giả tưởng này, chẳng những nhớ hết chi tiết tiểu thuyết đã đọc, có luôn cả trí nhớ của vai chính trong truyện, mà hắn lại còn nhớ rõ ràng tất cả chi tiết trong đời hắn ở kiếp trước.
Cho nên Giang Bình An nhớ lại rõ ràng, hiện tại mở đầu truyện là mùa đông năm 1960, hắn đang ở tại Kinh giao, hồng tinh công xã, Lương gia thôn.
Hiện tại đang là lúc sáng sớm, gió lạnh gào thét, lạnh tận xương tủy. Cũng may hắn là hồn xuyên chứ nếu xuyên cả cái thân thể ốm yếu (quen thuộc khí hậu nóng ẩm của Bình Dương, miền Nam Việt Nam) qua đây mà gặp cái lạnh này thì chắc là phải đăng xuất thêm một lần nữa.
Giang Bình An nhớ rất rõ, vai chính vào đầu truyện, thức dậy trên chính ổ chăn này và rất mắc tiểu, nhưng hiện tại Giang Bình An không có, đây là một điểm đáng lưu ý vì nó đã khác với nguyên tác rồi. Hắn tò mò không biết còn có gì khác với nguyên tác nữa hay không?
Chưa kịp suy nghĩ gì nhiều thì một thiếu nữ 16-17 thanh xuân phơi phới bước vào phòng, Giang Bình An biết đây là một trong những nữ chủ của tiểu thuyết, Tần Kinh Như.
Lúc này nàng vẫn ăn mặc như trong nguyên tác miêu tả: Áo bông màu hồng phấn, tóc buộc hai đuôi ngựa, khuôn mặt trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo, mắt to đen láy linh động, miệng nhỏ xinh, cằm chữ v.
-Bình An ca ca thức dậy chưa?
Giang Bình An nghe đến đây chợt sững sờ, Tần Kinh Như vẫn nói y chang nguyên tác, như vậy có vẻ như là chỉ có Giang Bình An là thay đổi, còn lại đều y nguyên chăng?
Ngoài ra còn một việc làm Giang Bình An kinh ngạc rất nhiều, đó là lời nói của Tần Kinh Như là tiếng Tàu, xí xô xí xào gì đó nhưng Giang Bình An lại nghe hiểu thật là kỳ lạ, hắn thầm đoán đây có thể là dung hợp ký ức của vai chính nên nắm được tiếng Tàu.
Giang Bình An thực nghiệm môn ngoại ngữ mới này ngay lập tức.
- Tần Kinh Như, sao muội thức sớm quá vậy?
Quá tuyệt, nói chuẩn một cách tự nhiên, Giang Bình An biết được đáp án chính xác xong vội vứt bỏ nó ngay để hỏi thăm tiếp người đẹp đang chu môi giận dỗi:
- Bộ huynh nói gì sai hay sao mà muội lại biểu môi như thế?
- Ca ca gọi muội cả họ lẫn tên, không thân chút nào, Bình An ca ca không còn để ý tới muội nữa sao?
- Ây da, huynh xin lỗi, mới ngủ dậy nên chưa tỉnh, Kinh Như đừng giận nữa nha.
- Tạm tha cho ca ca lần này đó.
- Vậy muội qua đây có việc gì không?
- Không có việc gì, muội nghe đại bá nói tối hôm qua ca ca đã trở lại, nên tới đây nhìn một chút.
- Cảm ơn Kinh Như, mỗi lần về đây muội là người tốt với huynh nhất.
- Ca ca đừng khách sáo, để muội nấu nước cho ca ca rửa mặt.
Nghe cái vụ nấu nước rửa mặt này Giang Bình An ngớ cả người, sau đó hắn mới nhớ ra ở đây không còn là ở kiếp trước nóng bức nữa rồi, mà là trời đông giá rét. Thở dài một tiếng như muốn cáo biệt quá khứ, Giang Bình An nhớ tới một chi tiết là phải đưa chìa khóa cho Tần Kinh Như để mở phòng bếp, hắn lục tìm chìa khóa và gọi Tần Kinh Như:
- Kinh Như ơi, em cầm lấy chìa khóa nè.
- Dạ.
Tần Kinh Như quay lại cầm chìa khóa, và sững sờ khi thấy Giang Bình An cầm luôn tay nàng.
Nàng thẹn thùng đỏ mặt chạy tuốt về phòng bếp, Giang Bình An chỉ cười hắc hắc, cái nắm tay này giúp cả hai xích lại gần nhau hơn rất nhiều.
Màn rửa mặt bận đồ rồi cũng qua nhanh chóng, sau đó là tới màn Tần Kinh Như nấu ăn giúp Giang Bình An. Vụ lương thực ăn uống này thì có lắm nhiêu khê bởi vì thời kỳ này là một thời kỳ rất đói kém ở Trung Quốc, vừa thiếu lương thực, vừa cấm buôn bán kinh doanh, lại thực hành chế độ tem phiếu đối với tất cả mặt hàng, từ que diêm, chiếc dép nhựa cho đến con dao, cái nồi...
Nhưng hiện tại Giang Bình An không thèm quan tâm gì đến ba cái vụ tem phiếu chi cho rối não, hắn bảo Tần Kinh Như cứ lấy thứ gì ngon nhất nấu lên ăn là được, mục đích là vừa kỷ niệm bữa hắn xuyên qua đầu tiên này và vừa lấy lòng người đẹp giúp hắn nãy giờ.
Thật mau Tần Kinh Như đã làm vài cái bánh bột bắp và một đĩa đồ chua, Giang Bình An biết đây đã là bữa ăn thượng đẳng trong lúc này của cư dân cả vùng, hắn đâu biết mùi vị là thế nào, thấy người đẹp ăn là ăn theo.
Đối với tiểu mỹ nhân thì đây là bữa ăn no nhất gần đây, còn đối với Giang Bình An thì cảm giác thật lạ, bánh bột bắp hơi ngọt ngào, nhưng khá cộm trong miệng, đĩa đồ chua thì chua chua mặn mặn, phải chi có thêm trái ớt hiểm thì tuyệt.
Thật ra trong trí nhớ vừa dung hợp, có những cảm nhận hưởng thụ này của vai chính, nhưng đã bị Giang Bình An khóa lại không thèm nhớ đến, hắn muốn tự mình cảm nhận tất cả, như vậy mới là sống thật.
Không biết có phải bị cái nắm tay bất ngờ của Giang Bình An khi nãy làm kinh hỉ hay không, mà Tần Kinh Như đã không có dè biểu chuyện Giang ca ca ăn uống phá của quá như trong nguyên tác, nàng không nói gì, chỉ ăn thật ngon và thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Giang ca ca của nàng thật hạnh phúc.
Dạo thời gian gần đây cả vùng này từng nhà không còn nhiều ít lương thực, đều mỏi mắt trông mong công xã phát lương thực cứu tế xuống dưới.
Nhà của nàng đã liên tục mười ngày qua, mỗi ngày đều chỉ ăn giữa trưa một bữa cháo bắp, nói là cháo nhưng nước lỏng bỏng bắp lại hiếm hoi, chỉ có thể miễn cưỡng đem cứu mạng.
Nay được Giang Bình An đãi một bữa no bụng quá thỏa mãn,Tần Kinh Như càng cảm nhận thấy Giang ca ca chính là người trượng phu tốt nhất cho nàng.
Giang ca ca chẳng những tuấn tú, gốc gác rõ ràng minh bạch, làm người lại phúc hậu, thanh danh cực tốt, hơn nữa có hộ khẩu ở kinh thành, có công tác, thu nhập cao, trong thành cùng nông thôn đều có phòng ở, điều kiện tốt như vậy cho dù đốt đèn lồng cũng khó mà tìm được.
Tần Kinh Như luôn ao ước giống như người chị họ Tần Hoài Như được cưới chồng ở thành thị, trở thành người thành thị không cần chôn cả đời nơi sơn thôn hẻo lánh cuốc đất trồng cây bữa đói thì nhiều mà bữa no lại hầu như không có.
Suy tư nhập thần quá nên bỗng nhiên Tần Kinh Như thốt ra lời nói trong lòng:
- Muội muốn gả cho Giang ca ca...
0