0
- Xin cho chúng tôi hỏi, lúc sáng hoàng đế Phổ Nghi nói là ngày mai hoàng đế Phổ Nghi vừa làm lễ đăng cơ, vừa làm lễ cưới đúng không ạ?
Phó thủ tướng phụ trách về Ngoại Giao của Đại Thịnh đế quốc hoàn toàn không biết gì về trường hợp mật vụ của Hải Đường Nhất Tiếu, vì vậy người máy này không hề đề phòng, có sao nói vậy:
- Vâng, đúng vậy. Ngày mai hoàng đế Phổ Nghi sẽ vừa đăng cơ, vừa làm lễ cưới hoàng hậu.
- Ôi thật là tuyệt vời, chúng tôi có thể gặp được mặt của hoàng hậu tương lai để chúc mừng không ạ?
- Không thể được. Gia thất riêng của hoàng gia, đặc biệt là hoàng hậu, sẽ không tiếp xúc riêng với khách nhân. Xin thứ lỗi.
Phái đoàn Bắc Kinh tiếc nuối nhưng cũng đành bất lực, không gặp gỡ được mật vụ Hải Đường Nhất Tiếu.
Việc Hải Đường nhận lầm mật lệnh giả không có ai phía Bắc Kinh biết cả. Hiện tại ngay ở Bắc Kinh, mọi người cũng đang đứng ngồi không yên, nôn nóng chờ đợi bồ câu từ Hoa Nam trả lời. Nhưng hỡi ôi, bóng chim tăm cá, mấy con bồ câu đưa thư hiếm hoi này không biết có bị trở thành món bồ câu hầm thuốc Bắc chưa nữa.
Bữa tiệc chiều và tối không có gì xảy ra đáng kể, các phái đoàn vẫn ăn tiệc ngon lành sau đó chui đầu vào thư sơn, vắt óc suy nghĩ xem xin các quyển sách quý nào để về bổ sung cho thư viện quốc gia.
...
Đêm hôm khuya khoắt, 11h40' ngày 31/1/1961, Giang Bình An lặng lẽ lấy ra Hắc Phi Long làm một chuyến tuần du vì chính nghĩa.
Gọi là chính nghĩa là vì hắn muốn đòi lại công đạo cho hoàng đế Phổ Nghi, cho Đại Thịnh đế quốc.
Đã Bắc Kinh dám chơi Điêu Thuyền Tam Kế, thì hắn, Giang Bình An cũng dám chơi chiêu Rút Củi Đáy Nồi để trả thù.
Theo như âm lịch, đêm nay đúng ngay ngày rằm tháng chạp, mặt trăng tròn vành vạch tỏa sáng khắp bầu trời, như muốn soi sáng đường cho người báo thù vậy.
Vốn dĩ Giang Bình An không muốn dính liếu quá nhiều đến Bắc Kinh, nhưng giờ đã có ân oán, gút mắc thì nên giải quyết sớm cho nó nhẹ bụng, để còn làm những chuyện đại sự khác.
Chưa đầy 15' Hắc Phi Long đã dùng tốc độ siêu nhanh để đưa chủ nhân đến Bắc Kinh. Nơi này hiện giờ im hơi lặng tiếng, vạn vật dường như đều ngủ say.
Giang Bình An bắt đầu hành động.
Rút Củi Đáy Nồi: Bắc Kinh chính là cái nồi nước, còn củi là các loại của cải tài sản.
Nếu Giang Bình An rút chúng ra, thì cái nồi nước Bắc Kinh này sẽ bình tĩnh trở lại, không còn sôi ùng ục tính kế hại người nữa.
Gọi ra cửa hàng ảo, mở bán kính thu hút vật phẩm 100km ra rà quét, vừa quét ngang mặt đất, vừa quét sâu mấy chục km... Tất cả kho tàng chôn dấu có chủ hay không có chủ đều hiện lên rõ ràng, nhưng Giang Bình An chỉ thu lấy các nơi che giấu tài sản to lớn của chính quyền, không mảy may đụng tới tài sản của tư nhân nhỏ lẻ.
Vàng bạc, châu báu, tiền trong nước, ngoại tệ, đồ cổ, tranh thư quý giá... Giang Bình An đều vét sạch.
Một điều buồn cười là Bắc Kinh vì sợ hắn nên đã tẩu tán chia nhỏ kho tàng ra cất giấu nhiều nơi vì sợ bị vơ vét giống 8 nước
liên quân của Mỹ. Nhưng phía Bắc Kinh đâu biết trò phòng ngừa này gặp phải Giang Bình An thì chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi, không hề có chút tác dụng nào.
Nói cho công bằng thì thật ra tiền vàng của Bắc Kinh mà hắn vơ vét được trong đêm nay không hề quá nhiều, vì hiện tại cả Trung Quốc đang rất nghèo, nhưng dẫu sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, các kho tàng này chính là củi đốt lò cho cỗ máy Bắc Kinh hoạt động.
Rút củi hoàn tất, Giang Bình An thích thú vô cùng, hắn còn thả vào một tờ giấy trắng ghi hai câu thơ bỏ vào kho tàng lớn nhất của Bắc Kinh để cảnh cáo:
Điêu Thuyền tam kế hoá Tây Thi
Vừa mất giai nhân lại thiệt kim.
Ngày xưa thời Tam Quốc, Châu Du đại soái của nước Ngô tính kế ám hại Lưu Bị của nước Thục không thành, bị Gia Cát Lượng cười nhạo: Vừa mất phu nhân lại thiệt binh. Khi ấy Châu Du tức giận thổ huyết, không biết hiện giờ Bắc Kinh vừa mất mật vụ siêu đẹp vừa mất bảo tàng thì có ai thổ huyết không đây.
Giang Bình An thỏa mãn cười hắc hắc trong Hắc Phi Long rồi đi tìm lại người máy chuyên thu đồ cổ Trương Dũng.
Đây là người máy duy nhất hắn để lại đây từ khi rời khỏi Bắc Kinh ngày 22/12 để lập quốc cùng hoàng đế Phổ Nghi.
Máy tính bảng thể hiện vị trí của người máy Trương Dũng đã chuyển về phía khác khá xa khu cũ.
Giang Bình An cho Hắc Phi Long bay chế độ tàng hình thật chậm, chỉ cao 8m so với mặt đất, hắn muốn nhìn lại một lần nữa nơi mà hắn đã bỏ đi hơn một tháng nay.
Đầu tiên hắn dừng lại trên không của tứ hợp viện, nơi này tan hoang tiêu điều, không một bóng người.
Hợp viện tan hoang người đâu mất
Chỉ độc trăng vàng chiếu ngẩn ngơ.
Giang Bình An tức cảnh sinh tình, ngâm nga hai câu thơ và than thở hồi lâu, hắn nghĩ rằng nơi này tan tác như vầy chắc chắn là do Bắc Kinh cho người điều tra tìm kiếm hắn gây ra.
Ta không g·iết bá nhân, nhưng bá nhân vì ta mà bị hại. Cũng may mấy gia đình bên vợ hắn đều đã dời đi hết rồi, tránh cho họ khỏi phải khổ sở.
Lại lướt qua đi ngang qua ngôi nhà cũ của hắn, bên trong đã có một tầng bụi dày, đã lâu không có ai tới, nhưng khi Giang Bình An tập trung dùng cửa hàng ảo rà quét thì lại thấy có hai nhóm phục kích, một trong và một ngoài.
Thậm chí trong hậu phòng, nơi Giang Bình An đặt hai phòng tắm đa năng lúc trước lại đang có một phụ nữ đầu bù tóc rối bị một tên đàn ông tra khảo hỏi cung.
- Tại sao hồi chiều đi ngang qua đây ngươi lại cứ nhìn chằm chằm vào đây?
- Ta chỉ hiếu kỳ.
- Hừ, hiếu kỳ, ngươi có biết hơn cả tháng nay ngươi hiếu kỳ nhìn vào đây trên 10 lần rồi không? Ngươi có biết đây là nhà của ai không?
- Biết, đây là nhà cũ của Giang Bình An, thủ tướng đế quốc Đại Thịnh.
- Đã biết là hắn ta, tại sao ngươi lại nhìn vào đây.
- Trời ơi là trời... Hồi chiều giờ các ông bắt ta vào đây tra hỏi tới lui đã mấy chục lần, ta đã nói rất rõ ràng, ta là Lương Lạp Đệ, đã từng được Giang Bình An cứu giúp, cho bột bắp cứu đói lúc khó khăn. Giờ đi ngang qua liếc vào cũng không được là sao? Ta phạm tội gì?
- Hừ, phạm tội gián điệp chứ phạm tội gì.
Người phụ nữ gào lên:
- Ta là gián điệp? Vậy được rồi, các ngươi muốn xử tử hay giam cầm gì ta cũng được, nhưng các người phải nuôi bốn đứa con nhỏ của ta mới được.
Chát...
Tên tra hỏi bực bội đánh thật mạnh, người phụ nữ b·ị đ·ánh liền ngã nhào xuống đất nhưng vẫn quật cường ngẩng đầu lên nhìn thẳng.
- Hừ, đánh như vậy vẫn chưa xi nhê phải không, giờ ta đánh tiếp đây...
Tên tra hỏi tiến lại gần người phụ nữ rồi giương tay lên định đánh tiếp, nhưng chỉ trong tích tắc, tên đàn ông này biến mất, cùng với đó là 2 nhóm người phục kích cũng đã bị Giang Bình An bắt hết vào không gian dự trữ.
Thấy có biến, người phụ nữ kích động, ngẩng đầu lên xem xét.
Xung quanh trừ nàng ra không còn một ai cả, bỗng nhiên có tiếng bước chân vang lên, một nam thanh niên rất trẻ, dáng người cân đối, mặc một bộ vest trắng tinh như một chàng bạch mã hoàng tử bước vào hậu phòng, nàng run rẩy hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là Giang Bình An, thủ tướng của Đại Thịnh đế quốc, là chủ nhân của căn nhà này trước kia.
- Ah... Giang Bình An, đại ân nhân của ta, ta là Lương Lạp Đệ lúc trước nhận được lương thực cứu trợ của ngài đây, chỉ đáng tiếc là không có duyên gặp mặt, lần đó chỉ gặp Tần Kinh Như, nói rằng ngài nằm mơ thấy có người mượn lương nên để dành sẵn lương cho mượn.
Giang Bình An nhìn cô nàng này, khuôn mặt lấm lem, đầu bù tóc rối, nàng đang ngồi bẹp dưới đất vì vừa b·ị đ·ánh khi nãy, Hắn chép miệng rầu rĩ, lại là một người vô tội bị hắn liên lụy.
Giang Bình An nhẹ nhàng đi đến chỗ nàng, hắn ngồi xổm xuống vươn tay đỡ nàng đứng lên, nàng dùng tay trái nắm lấy rồi lấy đà đứng lên.
Nhưng có lẽ do sức cùng lực kiệt, nàng mất thăng bằng lại ngã xuống, Giang Bình An lập tức ôm chầm giữ chặt lấy người nàng.
Kiều đoạn ôm người này làm Giang Bình An nhớ lại buổi tối gặp gỡ Tần Hoài Như lần đầu tiên, khi đó hắn cũng đỡ nàng đứng lên rồi nàng lại trượt chân, hắn ôm nàng, hai người té lăn lộn giữa bùn tuyết...
Giờ tình cảnh cũng y chang như vậy, nhưng nơi đây đã là hậu phòng, không có gió tuyết.
Giang Bình An ôm trọn thân người của cô ta, ngăn không để cô ta té ngã, một mùi hương thơm ngát của con gái chợt xông vào mũi của hắn làm hắn hơi mê say thất thần trong tíc tắc.
Nhưng điều kỳ lạ là một bên hắn mê say hưởng thụ cái ôm đầy ắp cõi lòng với mỹ nhân dù chưa thấy mặt này, một bên trực giác của hắn lại vang lên cảnh báo có điều bất ổn to lớn trong chuyện này.
Đầu óc của hắn bị mê choáng 1 giây, sau 1 giây đó hắn cố tìm cho ra nguyên nhân tại sao bất ổn.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn, một khẩu súng lục đã nằm gọn trong tay cô nàng kia, rồi nhanh như chớp chỉa vào sát lòng ngực của hắn, ngay vị trí trái tim, mở khóa an toàn, bóp cò...
Thời gian ngay lúc này như dừng lại, Giang Bình An chỉ kịp liếc nhìn cặp mắt của đối phương, đây là một đôi mắt bồ câu tuyệt đẹp, nhưng nó đang tràn đầy sát khí, cộng thêm một chút vui mừng vì sắp sửa hoàn thành được nhiệm vụ siêu khó.
Đùng... Đùng... Đùng...
Ba tiếng súng lục nổ vang lên chát chúa trong hậu phòng.
Chúng được bắn thẳng vào trái tim của Giang Bình An thủ tướng, cô nàng sát thủ bí mật này định thở phào nhẹ nhõm nhưng tình hình lại có biến...