Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 111. Thất bại
13 vị đại lão của Bắc Kinh, một vị bị thổ huyết hai lần c·ấp c·ứu, một vị b·ị b·ắt giam xử lý, chỉ còn lại 11 người.
Cuộc họp cấp cao vẫn phải bắt đầu, kẻ xui xẻo chịu tội đã bắt đi, nhưng cục diện xấu vẫn còn ở lại, Bắc Kinh đối diện với vấn đề quan trọng nhất: hết tiền, vàng, ngoại tệ.
Trong đó nội tệ thì vẫn tiếp tục in được nhưng không có vàng đảm bảo trước sau gì cũng đổ bể, phá sản.
Còn ngoại tệ và vàng không có thì không thể mua bán trao đổi hàng hóa gì với bên ngoài cả.
Hiện tại Bắc Kinh đã nguội lạnh, không còn nguồn tài sản để duy trì hoạt động.
Một vị lãnh đạo lên tiếng:
- Chúng ta tiếp tục bán cổ vật cho các thương nhân Hongkong để lấy tiền đi.
- Bán, bán, bán... Bán hết rồi còn gì là của cải tổ tiên để lại, như vậy sẽ mất gốc.
- Hừ, cứ bán trước rồi sau này Trung Quốc ta hùng mạnh, mua lại mấy hồi.
- Thôi thôi, mấy ông đừng cãi nhau nữa. Cả cái Tử Cấm Thành và viện bảo tàng Quốc Gia đã bị dọn sạch từ đêm qua rồi, đối phương chỉ chừa lại...
- Chừa lại cái gì?
- Chừa lại mấy cái xác ướp, mấy bộ áo quan và các đồ vật tẩm liệm. Ai muốn bán thì lấy đi bán đi, ta thua rồi.
- Trời ơi, mất sạch rồi sao, cả trong các bảo tàng, viện bảo tàng, lẫn trong Tử Cấm Thành... Đại hoạ đã lâm đầu, giờ của cải tổ tiên bao đời để lại cũng để mất, ta thật là bất hiếu con cháu mà.
Mao Trạch Đông chủ tịch nhíu mày khó chịu nhìn vị lãnh đạo cao niên khóc lóc. Ông ta rất khó chịu, đây toàn là những thứ tồn tại của chế độ cũ tàn dư, có gì hối tiếc mà khóc, có tiếc chăng chỉ là tiếc chưa kịp bán lấy tiền. Mao chủ tịch hắng giọng hỏi dò:
- Hiện giờ tình hình rất gay go, địch nhân đã chiếm Hoa Nam trù phú nhất, lại lấy sạch của cải của chúng ta. Chúng ta buộc lòng phải vay mượn nước ngoài. Các đồng chí hãy lên kế hoạch mượn tiền tất cả các nước có thể mượn. Chỉ khi có tiền, chúng ta mới vận hành được. Riêng các âm mưu tính kế đối với Quảng Đông, tất cả hãy dừng lại đi, chúng ta không chơi lại đối phương rồi, hiểu rõ chưa?
- Đã rõ, thưa chủ tịch.
Một giọng nói yếu ớt lắp bắp thốt lên ngay lúc này:
- Ậy dà... Mao chủ tịch, chúng ta... chúng ta đã phái rất nhiều sát thủ, các tay s·ú·n·g bắn tỉa, cảm tử quân đ·ánh b·om liều c·hết... đi t·ấn c·ông buổi lễ đăng cơ của hoàng đế Phổ Nghi rồi.
- Cái gì? Ngừng, ngừng ngay lại.
- Không ngừng được.
- Tại sao?
- Hiện giờ họ đã t·ấn c·ông rồi.
- Thôi c·hết rồi...
...
Cùng lúc này ở Washington, lầu Năm Góc, các tướng lĩnh đang thảo luận.
- Các máy bay tiêm kích đã sẵn sàng chưa?
- 10/10 máy bay tiêm kích đã sẵn sàng.
- Đã ngụy trang chưa?
- Đã ngụy trang thành tiêm kích của Liên Xô. Thậm chí quân phục và phi công cũng hoàn toàn là gốc của Liên Xô.
- Hay lắm, chuyến này nếu thành công thì tốt, nhưng thất bại thì Liên Xô và Đại Thịnh đế quốc sẽ đánh với nhau. Chúng ta chỉ chờ nhặt xác của bọn chúng.
- Nhưng lần hành động này trái với luật pháp. Tại hiện trường đang có tổng thống của ta.
- Ha ha ha, nước Mỹ không bao giờ thiếu tổng thống. Chính tổng thống của ta ở đó mới là cách ngụy trang tốt nhất.
...
Tại Moskva, cũng diễn ra buổi họp các tướng lĩnh.
- Báo cáo tổng tư lệnh, 15 máy bay tiêm kích của ta đã sẵn sàng, tất cả đều đã ngụy trang thành máy bay tiêm kích của Mỹ, bên trong quân phục và phi công đều có gốc của người Mỹ.
- Hay lắm, cho xuất phát đi, chuyến này bọn đế quốc Mỹ phải bị bay hơi nếu tên Giang Bình An thủ tướng kia bình an vô sự. Tên thủ tướng này là một kẻ có thù tất báo, chúng ta ra tay âm hiểm như vậy, chắc chắn Mỹ quốc sẽ nhận lãnh hậu quả nặng nề.
- Ta không hiểu, sao ngài không tin tưởng vào máy bay tiêm kích của chúng ta sẽ thành công xử lý hoàng đế Phổ Nghi và Giang Bình An thủ tướng?
- Khó, tên thủ tướng đó không phải người thường, rất khó làm gì được hắn. Chúng ta chỉ hy vọng khi thất bại, Mỹ sẽ bị tiêu diệt, như vậy chúng ta tha hồ mà phát triển.
- Lúc đó chúng ta không sợ Đại Thịnh đế quốc ư?
- Sợ chứ sao không sợ, nhưng Giang Bình An thủ tướng là một kẻ không có dã tâm, suốt ngày chỉ biết tuyên dương hòa bình, ổn định, dân giàu nước mạnh... Vì vậy miễn là chúng ta đừng ngu dại đụng vào hắn, đụng vào đế quốc Đại Thịnh hoặc Liên Minh Thịnh Vượng của hắn thì chúng ta có thể tự do phát triển rồi.
- Nhưng nếu sự việc bại lộ, hắn ta biết là chúng ta t·ấn c·ông?
- Vì vậy nên không thể nào để lại dấu vết, phải xóa đi tất cả nếu cần thiết. Nếu không thì chúng ta sẽ rất nguy hiểm.
...
Ngoài Bắc Kinh, Washington, Moskva thì tại thủ đô của 7 nước còn lại trong liên quân của Mỹ lúc trước cũng đâu buông tha cơ hội phá rối này.
Mấy nước này không có tiêm kích nên có nước thì phái sát thủ, có nước thì bỏ tiền ra thuê sát thủ... Hầu như là bát tiên quá hải, các hiện thần thông.
Với một lượng lớn thành phần nguy hiểm trên tràn vào Đại Thịnh đế quốc như vậy, bộ trưởng bộ Quốc Phòng An Ninh buộc phải đứng ra cảnh báo lần cuối cho Giang thủ tướng trước khi buổi đại lễ bắt đầu.
- Có quá nhiều sát thủ lọt vào đế quốc của ta để gây rối, ngoài ra vệ tinh còn theo dõi được cả Mỹ và Liên Xô có điều động máy bay tiêm kích hiện đại nhất, nghi ngờ rằng mục tiêu của bọn chúng chính là sáng hôm nay.
- Hừ, cây muốn lặng mà gió không muốn ngừng, vậy ta phải đi một vòng thu gom lũ chuột nhắt, còn trong buổi đại lễ thì ta sẽ dùng thế thân để đại diện.
Nói xong, Giang Bình An lấy ra một thế thân Giang thủ tướng bằng người máy, thế thân này cùng bộ trưởng bộ Quốc Phòng An Ninh đi ra tham dự lễ.
Giang Bình An ở lại một mình chuẩn bị hành động.
Hắn ngẫm nghĩ về hai đại pháp bảo của hắn:
Hắc Phi Long thì đã có tốc độ tạm ổn: 11.000km/h.
Nhưng bán kính thu hút vật phẩm của cửa hàng ảo 100km khi đối diện với máy bay tiêm kích tốc độ siêu thanh của Liên Xô và Mỹ là khá khó khăn.
Nếu chỉ giữ vững xung quanh Thịnh Cung bán kính 100km thì tạm ổn, nhưng nếu lỡ bọn cuồng đồ này điên cuồng lên, n·ém b·om oanh tạc ở các tỉnh thành khác của đế quốc, nhằm vào các khu dân thường, trường học, nhà máy... thì Giang Bình An không lo xuể.
Vì vậy, hắn quyết định nâng cấp bán kính thu hút vật phẩm lên 5000km, tiêu hao 490 triệu HP, để đổi lấy sự yên tâm trọn vẹn.
Với bán kính khủng bố này, chỉ cần Giang Bình An ở ngay trong Thịnh Cung thì khoảng cách dò xét đã bao trùm toàn bộ Đại Thịnh đế quốc, thậm chí tuốt qua bên phía S quốc.
Giang Bình An quyết tâm ở lại văn phòng thủ tướng, mở ra dò xét 100% để trấn thủ, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho buổi lễ, cho mọi người trong đế quốc.
...
Đầu tiên là Giang Bình An rà quét thật kỹ khu vực làm lễ, nhất là đối với cái đài cao để hoàng đế Phổ Nghi tế thiên, thông cáo thiên hạ.
Không rà quét thì thôi, rà quét một cái giật mình hết hồn, có quá nhiều thuốc nổ hiện đại, gọn nhẹ, sức công phá lớn gắn vào xung quanh, dưới đáy của đài cao tế thiên.
Rồi đến các loại bom cay, v·ũ k·hí h·óa học.
Riêng bán kính 3 km đã phát hiện vài chục tay s·ú·n·g bắn tỉa đủ mọi góc độ...
Như vậy cũng chưa kỳ quái, ngay tại đài tế thiên, có cả chục ninja ngụy trang bám vào đài tế thiên để chờ hoàng đế Phổ Nghi lên làm lễ sẽ á·m s·át.
Cuối cùng là trong các đám đông tụ tập xem lễ, có 50 binh lính cảm tử, mang bom trong người để đ·ánh b·om liều c·hết. Nếu không đ·ánh b·om được mục tiêu thì cũng đ·ánh b·om được dân thường, làm cho ngày vui vẻ nhất của Đại Thịnh đế quốc biến thành biển máu, biến thành q·uốc t·ang...
Đây là hậu quả của việc Đại Thịnh đế quốc không có q·uân đ·ội tuần tra biên phòng? Hay do không tổ chức cơ quan an ninh cảnh sát trong cả nước?
Không, tất cả các thành phần gây rối này đều đã được chú ý, nhưng bản thân Giang Bình An thủ tướng lại ra lệnh án binh bất động, dụ dỗ cho bọn đầu trâu mặt ngựa này lộ diện hết trong sáng nay, để gom một mẻ cho gọn, khiến cho kẻ thù không kịp trở tay, phái thêm nhiều người gây rối đến nữa.
Nói ra thì dài dòng, nhưng khi quét dọn lại nhanh cực kỳ.
Đầu tiên trọng điểm là đài cao tế thiên, hút hết thuốc nổ, ninja, bom cay, v·ũ k·hí h·óa học.
Sau đó là đám 50 cảm tử quân đ·ánh b·om liều c·hết. Cuối cùng là các tay s·ú·n·g bắn tỉa.
Việc hơi rắc rối nhất chính là cái đám cảm tử quân lẫn trong đám đông, khi chúng biến mất trong tíc tắc, đã có gây ra một ít xáo trộn, nhưng rồi không khí lễ hội mau chóng làm mọi người quên đi bên cạnh mình vừa biến mất một người.
Phải biết rằng đây là đế quốc Đại Thịnh, có mặt Thần Tiên Thủ Tướng, việc hiện ra hay biến mất một người hoặc nhiều người không phải là hiếm thấy. Mọi người thậm chí nghĩ rằng đây có lẽ là những người được Giang thủ tướng gọi đi giúp đỡ làm việc, chứ không ai thấy là kỳ lạ rồi la hét ầm ĩ cả.
Giờ lành đã đến, đúng 9h45' hoàng đế Phổ Nghi đã leo lên đài cao để tế thiên, đây là giây phút thiêng liêng của Đại Thịnh.
Người dân Đại Thịnh đế quốc ngay tại chỗ thì quỳ xuống, ở các địa phương khác không đến được thì mọi người buông công việc, nhìn màn hình lớn truyền hình trực tiếp mà cùng quỳ xuống hướng mặt về phía Thịnh Cung để làm lễ...
Bên này không khí nghiêm trang tất bật, bên kia Liên Xô và Mỹ bắt đầu cho các máy bay tiêm kích bay tới với tốc độ cao nhất để đ·ánh b·om vào mục tiêu đài tế thiên có hoàng đế Phổ Nghi đang làm lễ.
Giang Bình An căng chặt da đầu để nhằm vào mục tiêu cho cửa hàng ảo thu lấy.
Vèo... vèo... vèo... vèo...
Bốn chiếc máy bay tiêm kích đầu tiên của Mỹ xuất phát, chúng nhanh chóng vượt qua tốc độ siêu thanh dần dần xâm nhập vào tầm dò xét của Giang Bình An, hắn hạ lệnh cho cửa hàng ảo thu lấy nhưng:
Thất bại... Thất bại... Thất bại... Thất bại...