- Giang thủ tướng, chuyện lớn của quốc gia, của liên minh đã xong, giờ tới chuyện của cá nhân, ta muốn cầu xin ngài một việc...
- Ô kìa, ngài U Nu có gì cứ nói ra, nếu giúp được ta chắc chắn sẽ giúp.
- Ta vốn ngại ngùng định không xin giúp, nhưng nhìn thấy chủ tịch Hà của S quốc và Thịnh Đế Phổ Nghi quá trẻ khỏe thì ganh tị không chịu nổi. Vì vậy hôm nay nhân dịp trò chuyện vui vẻ, ta mặt dày muốn xin mấy viên đan dược để được như họ, kẻo mai mốt lại làm người già nhất trong các lãnh đạo của Liên Minh Thịnh Vượng thì buồn lắm.
- Ha ha ha... Tưởng chuyện gì... Chứ chuyện đó thì... hơi khó...
- ???
- Nhưng đối với các nguyên thủ quốc gia trong Liên Minh Thịnh Vượng chúng ta thì không thể không có.
Nói xong, trước ánh mắt nhìn chằm chằm của phó thủ tướng U Nu, hắn xòe tay hiện ra một lúc 3 viên đan dược: Hồi Dương đan, Hồi Xuân đan và Mỹ Nhan đan.
Dặn dò thật kỹ cách sử dụng xong, Giang Bình An phải thả phó thủ tướng U Nu trở về vì ông ta đã quá háo hức chờ cảm thụ lại một lần nữa thanh xuân đã mất mấy chục năm nay. Nhưng ông ta cũng đã hiểu ý của Giang thủ tướng, đó là chỉ cho bản thân ông sử dụng chứ không thể đồn đãi lan truyền ra ngoài, cũng không nên được voi đòi tiên, tiếp tục xin xỏ cho người khác sử dụng.
Nhìn lại đồng hồ, đã gần 10h sáng, Giang thủ tướng tạm thời nghỉ làm việc, quay trở về nhà để luyện tập thể lực.
Ai ngờ, vừa vào nhà đã bị bé tiểu Đương ôm chặt nũng nịu nói:
- Cha ơi, con thèm đi chơi.
- Khà khà khà... con gái cưng của cha, vì sao con muốn đi chơi?
- Đi chơi được ngắm cảnh đẹp nè, được ăn ngon nè, được chụp hình đẹp nữa, rất sướng.
- Con nói rất đúng. Nhưng sao mấy bữa trước con không đòi mà hôm nay con lại muốn vậy?
- Thì do con nghe dì An kể đó, toàn là cảnh đẹp lạ lùng nên con thèm đi chơi.
- Dì An? Ah... ra là Jessica Alba. Con gái của cha trả lời rất giỏi. Con đừng lo, cả nhà của ta sắp đi du lịch rồi đó, nhưng phải chờ một thời gian nữa nha con gái.
- Dạ, con sẽ chờ. Nhưng cha đừng quên nhé.
Giang Bình An ngồi xổm xuống ngang tầm với con gái cưng, và tham lam chỉ chỉ vào mặt mình rồi cười híp mắt chờ đợi, bé tiểu Đương thấy vậy liền hiểu ý, bé ghì c·hặt đ·ầu của cha rồi hôn chùn chụt, vừa hôn bé vừa thì thầm:
- Nhớ nè... nhớ nè... nhớ nè...
Cảnh hôn hít hối lộ này bị cả nhà nhìn thấy, nhưng mọi người trong nhà đã quá quen thuộc nên chỉ cười tủm tỉm, riêng vị khách Jessica Alba thì làm khó dễ ngay:
- Ah... Thì ra là Giang Bình An thủ tướng thích được hôn. Nếu vậy ta cũng phải hôn ngài để ngài mau chóng giúp nước Niger thôi.
Vừa nói xong Jessica Alba nhào ngay lại chỗ của Giang Bình An, hắn sợ quá bèn buông con gái rồi lắc mình né tránh, sau đó chạy v·út đi trốn tránh cô nàng khách mời rắc rối này.
Cả năm kiều thê thấy cảnh này liền cười ngặt nghẽo, thì ra Giang thủ tướng cũng biết sợ người khác. Nhưng cười thì cười, các nàng vẫn rất hài lòng với phản ứng né tránh của phu quân, hèn gì phu quân không bao giờ chịu uống Mỹ Nhan đan.
Không uống nó mà phu quân đã dính phải đào hoa kiếp, mỹ nữ theo về tận nhà, nếu uống thêm Mỹ Nhan đan, trở nên càng tuấn tú phi phàm, thì không biết phu quân còn phải lấy thêm bao nhiêu bà vợ nữa đây.
Còn riêng Jessica Alba thì vốn dĩ nàng chỉ thử xem chứ không muốn ôm hôn thiệt, nhưng nhìn thấy Giang Bình An chạy chật vật thì nàng thấy thật quá thú vị.
"Ngài thủ tướng trẻ tuổi này rất kỳ lạ, bản thân thì năm người vợ, chắc chắn là dạng người háo sắc. Thế nhưng lại thẹn thùng nhát gái là sao nhỉ? Không lẽ bổn cô nương dáng người chuẩn hoa hậu quốc tế như thế này lại không đáng để hôn nhau sao?"
Jessica Alba tò mò, nghĩ mãi vẫn không ra, nhưng dù nàng bưu hãn cỡ nào thì cũng không dám đi hỏi mấy bà chủ nhà theo kiểu như:
"Sao chồng của mấy chị lại không chịu hôn nhau với em? Em xấu lắm à?"
...
Giang Bình An chạy thoát thân thật nhẹ nhàng, hiện tại tốc độ của hắn đã rất cao so với người thường, thậm chí so với sát thủ chuyên nghiệp như Lý Tố Linh mà hắn vẫn hơn xa, chính vì vậy tối hôm qua hắn mới dễ dàng chụp gọn 2 cú ra đòn bằng chân, một cú ra đòn bằng tay của nàng ta, đây toàn là chiêu sát thủ, chỉ cần chậm trễ 1/10 giây thôi thì đ·ã c·hết chắc rồi.
Ban đầu hắn tính giam cầm nữ sát thủ Lý Tố Linh chỉ để trừng phạt tội nàng ta dám á·m s·át hắn, nhưng sau đó Giang Bình An thấy nữ sát thủ này vẫn miệt mài không chịu bỏ cuộc, liên tục á·m s·át hắn thì hắn lại nảy ra ý định mới.
Giang Bình An sẽ lợi dụng Lý Tố Linh á·m s·át mình để rèn luyện thêm về võ đạo. Vốn dĩ hắn rèn luyện bản thân để tăng cường thể chất, nhưng hắn chưa học được gì nhiều về kỹ thuật chiến đấu, làm sao để ra đòn, làm sao để phòng ngự, làm sao để tung sát chiêu...
Người xưa từng tổng kết rằng trong các loại võ công, duy nhanh bất phá, nghĩa là chỉ cần nhanh tột cùng, nhanh hơn đối thủ thì thắng.
Lại có thêm câu: lấy lực hàng thập bội, nghĩa là dùng lực cực lớn thì có thể thắng cả 10 đối thủ.
Trong trường hợp Giang Bình An, lực lượng và tốc độ đều rất ghê gớm, chẳng cần chiêu thức gì, hắn cũng nhanh hơn đối thủ, mạnh hơn đối thủ, ra vài đòn là chiến thắng... Nhưng kỹ nhiều không áp thân, có người dạy miễn phí võ thuật ngu sao không học.
Vả lại biết đâu sau này gặp mấy cao thủ võ lâm, người ta chậm và yếu hơn hắn nhưng người ta vẫn có thể dựa thế để thủ thắng thì sao?
Mang theo tâm tình lợi dụng nữ sát thủ, Giang Bình An vui vẻ bước vào phòng tập trọng lực.
Vừa vào trong Giang Bình An nhìn thấy mỹ nữ sát thủ đang nằm co ro trên giường, trên người đã đổi một bộ đồ màu hồng nhạt, nhưng vẫn kiểu cũ: che hết nhưng thấy hết.
Lần này nữ sát thủ quay mặt vào trong không thèm nhìn Giang Bình An, hắn thấy ngạc nhiên, nhưng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi tập theo sự hướng dẫn qua tai nghe của Venus.
15' khởi động
30' tập luyện hăng hái
15' massage tự động trên giường
15' tắm rửa.
Tổng cộng lại mất hết 1h15' hắn chuẩn bị rời đi, ngang qua chỗ giường của nữ sát thủ hắn vô tình liếc sơ một chút, thấy nàng ta vẫn quay mặt vào trong, Giang Bình An lười suy nghĩ xem nàng ngủ hay làm gì mờ ám... Hắn nhanh chóng rời khỏi phòng tập trọng lực để về nhà ăn cơm trưa với vợ con.
Dù rằng trong lúc tập luyện, Giang Bình An có ăn vài trái chu quả bổ sung năng lượng và dinh dưỡng, nhưng vẫn không thể nào thay thế được bữa cơm với gia đình đầy ấm cúng.
Kiếp trước hắn đau khổ ăn cơm hẩm hiu một mình trong căn phòng trọ 16m² đã quá đủ rồi, giờ thì bữa cơm với vợ con đầy ắp tiếng cười là những giây phút hắn hưởng thụ nhất trong cuộc sống hiện tại, dĩ nhiên là không tính những trận giao lưu với năm mỹ kiều thê.
Giang Bình An về nhà ăn cơm chỉ với cái bụng khá đói, nhưng tội nghiệp cho nữ sát thủ Lý Tố Linh bị hắn giam giữ trong phòng tập trọng lực, nàng đã đói bụng rã ruột.
Từ hôm qua đến giờ Lý Tố Linh chỉ uống nước cầm hơi, việc này làm nàng nhớ đến khi xưa tập luyện các bài đặc huấn về chịu đói, chịu khát, chịu nóng - lạnh...
Những bài đặc huấn khi đó rất kinh khủng, ghê gớm hơn tình trạng hiện tại trong phòng tập rất nhiều, dù gì thì trong đây vẫn cực kỳ sạch sẽ, xinh đẹp, có nước sạch uống, có giường ngủ thoải mái, không ai t·ra t·ấn hoặc khủng bố...
Nhưng không biết sao, Lý Tố Linh lần này lại hoàn toàn không chút tin tưởng gì vào bản thân sẽ chiến thắng các cơn đói sắp tới.
Từ đêm qua tới giờ, hoạt động duy nhất của nàng là đi tắm thay đồ mới sau đó lại trở về uống nước cầm cự.
Nàng nửa tỉnh nửa ngủ, cố gắng không suy nghĩ nhiều để tiết kiệm năng lượng. Thế nhưng có một câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu mà nàng không thể nào vứt chúng đi được:
"Tại sao cái tên sắc ma lúc đó không chạm vào ta, không lăng nhục ta, không chà đạp ta... Không lẽ ta kém đến như vậy sao?"
...
Buổi chiều cùng ngày, Giang Bình An lại làm việc riêng với tổng thống Hamani Diori của Niger.
Cũng giống như đối với nước Myanmar, Giang Bình An cũng đưa ra các kế hoạch giúp đỡ cho Niger.
Myanmar và Niger có hai điểm chung là nghèo và bất ổn an ninh chính trị nội địa.
Còn lại thì hầu như tình hình của Niger rất khác biệt với Myanmar, nên Giang Bình An không thể nào giúp đỡ rập khuôn được.
Đầu tiên là Niger ở tuốt bên Tây Phi, không hề giáp ranh với Đại Thịnh đế quốc. Diện tích nước này tuy rất lớn, gần 1,3 triệu km², nhưng địa hình theo kiểu sa mạc, có 80% diện tích nằm trong sa mạc Sahara, cực kỳ khô cằn thiếu nước.
Dân số của Niger lại rất thấp, chỉ có 3 triệu người, thu nhập thấp. Riêng phần quặng mỏ dồi dào về Uranium đã bị Giang Bình An vơ vét trước đó để triệt tiêu v·ũ k·hí h·ạt nhân trên toàn thế giới, vì vậy càng làm Niger thêm bần cùng.
Tổng kết lại ưu điểm lớn nhất của Niger là diện tích lớn, còn khuyết điểm là dân cư vừa ít, vừa nghèo, tài nguyên thiên nhiên hầu như không có, trong đó tài nguyên về nước là cực kỳ thiếu thốn.
Căn cứ vào các đặc điểm đó, việc giúp Niger được Giang Bình An xoáy vào hai điểm chính: an ninh và nước ngọt.
Chỉ có giữ được an ninh, không nổi loạn vũ trang, không lật đổ chính quyền... Thì mới mong phát triển về kinh tế, đời sống, văn hóa. Nó giống như cái khung sườn một căn nhà, nếu khung sườn lung lay có thể sập bất cứ lúc nào thì ai mà dám vào ở.
Còn về nước ngọt thì đã chắc chắn là phải có rồi, không có tài nguyên gì quý giá hơn nước ở các khu sa mạc khô cằn cả. Phải có nước mới có sự sống phong phú, mới phát triển được kinh tế, văn hóa, xã hội...
Phương án trợ giúp cụ thể đất nước Niger được Giang Bình An đưa ra rất đơn giản...
0