Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 122. Dùng lợi dụ

Chương 122. Dùng lợi dụ


- Nhưng trả lương quá cao trong khi chưa có thu nhập từ hoang mạc, ngài không sợ sẽ bị phá sản sao?

- Sợ chứ sao không, nhưng cứ làm, nếu phá sản thì vay vốn thôi.

Tổng thống Hamani Diori tưởng Giang thủ tướng nói đùa nên cười thật to và nói:

- Ngài bây giờ đã là tỷ phú trong các tỷ phú, ngay cả Mỹ quốc sau cuộc chiến vừa rồi với S quốc và Đại Thịnh đế quốc cũng đã thương gân động cốt. Nhất là khoản tiền đền bù c·hiến t·ranh 10 tỷ $ bằng hàng hóa, họ đã bắt đầu thắt lưng buộc bụng, không dám khoe khoan làm đại ca khắp nơi nữa rồi. Nếu hiện giờ mà ngài bị phá sản, ta thật lòng không biết ngài sẽ vay vốn ở đâu nữa.

Giang Bình An cười tủm tỉm, hắn biết tổng thống Hamani Diori không biết về tiền hắn thiếu là tiền ảo HP, hắn ra vẻ thần bí dùng ngón tay chỉ chỉ lên trời và nói:

- Tổng thống cứ yên tâm, trên đó chắc chắn sẽ cho ta mượn vốn, để ta thực hiện quyết tâm biến 1 triệu km² hoang mạc của Niger thành thiên đường của hạ giới.

Tổng thống Hamani Diori không hiểu gì cả, ông đành kết thúc vấn đề để hỏi cái khác:

- Chí nguyện của ngài thật to lớn, rất đáng khâm phục. Vậy chúng ta bao giờ có thể bắt đầu?

- Ngay từ sáng ngày mai, ta sẽ cử người sang Niger để đo đạc vị trí cụ thể sau đó vài ngày sau ta sẽ đích thân đi qua, mang theo 50 vạn lính đánh thuê bắt tay vào công cuộc phát triển Niger.

Cuộc họp riêng đến đây là kết thúc, Giang Bình An vẫn tặng cho tổng thống Hamani Diori ba viên đan dược Hồi Dương đan, Hồi Xuân đan và Mỹ Nhan đan.

Trong số đó, ông ta cần Hồi Dương đan nhất để điều trị các bệnh kín, còn Hồi Xuân đan và Mỹ Nhan đan thì không biết ai sẽ sử dụng vì trông tổng thống còn rất phong độ.

Người da trắng cứ kháo nhau rằng người da vàng nhìn rất lâu già, còn người da vàng lại cứ thấy người da đen trẻ mãi. Điều này rất là kỳ diệu, không biết có thật sự như vậy không, nhưng thường thì không có lửa làm sao có khói.

Bản thân của Giang Bình An tiếp xúc với các phái đoàn của các người bạn da màu, khi biết tuổi thật của họ, hắn thường rất giật mình, không hiểu sao nhìn họ trẻ thế!

Nhưng chỉ tặng đan dược thì vẫn còn thiếu sót to lớn, Giang Bình An lại tặng cho ông một Bình An ngọc phù, sẵn tiện chạy đi kiếm phó thủ tướng U Nu để tặng bổ sung vì hồi sáng đã quên.

Nào ngờ đâu Giang Bình An và tổng thống Hamani Diori lại gặp phó thủ tướng U Nu đang bàn bạc chuyện tiếng nói chung của Liên Minh Thịnh Vượng với Thịnh Đế Phổ Nghi và chủ tịch Hà.

Thế là cả năm người lãnh đạo cao cấp nhất của cả Liên Minh Thịnh Vượng tụ họp lại, bàn bạc rồi đưa ra quyết định ngay luôn tại chỗ:

Dùng tiếng S quốc làm tiếng nói chung cho cả Liên Minh Thịnh Vượng, sau này trừ S quốc, các quốc gia khác trong liên minh sẽ đưa tiếng S quốc vào chương trình dạy học ngoại ngữ bắt buộc.

Chủ tịch Hà vui quá cứ cười tít mắt suốt, nhưng ông cũng trăn trở rất nhiều.

- Ôi quý hóa quá, thật là quá vinh hạnh cho S quốc khi mọi người chọn tiếng S quốc làm tiếng nói chung của cả Liên Minh. Nhưng như mọi người điều biết, tiếng S quốc cũng không phải dễ dàng để học, ta e là mọi người sẽ gặp khó khăn và việc phổ biến tiếng S quốc sẽ mất thời gian quá lâu...

- Ha ha ha... Chủ tịch Hà quá lo, theo Phổ Nghi ta thấy, trên thế gian này đâu có một thứ tiếng gì, một ngôn ngữ hay một nền văn hóa nào mà dễ học dễ nhớ đâu. Tất cả đều phải khổ công rèn luyện, khổ tâm ghi nhớ thì mới tiến bộ được. Quan trọng là nằm ở động lực, chỉ cần có động lực mạnh thì chuyện khó cũng thành dễ, mà chuyện dễ nếu không có động lực thì cũng sẽ biến thành khó khăn ngay.

- Thịnh Đế Phổ Nghi nói chí phải, U Nu ta cũng thấy như vậy. Chúng ta nên có chính sách khuyến khích gì đó thì mọi người sẽ thích học, học giỏi ngay thôi.

Tổng thống Hamani Diori ngồi kế bên cười tủm tỉm, vốn dĩ ông nghe bàn bạc nói lấy tiếng S quốc làm tiếng nói chung thì ông rất ngạc nhiên, thậm chí còn định phản đối, nhưng phó thủ tướng U Nu nói đây là ý kiến của Giang thủ tướng thì ông liền ủng hộ bằng cả hai tay ngay, đây là do ăn của người thì miệng phải mềm. Ý kiến của Giang thủ tướng là quan trọng nhất, ông quyết định vuốt mông ngựa nịnh nọt một lần:

- Nếu muốn người ta làm một điều gì đó thì dễ dàng nhất là lợi dụ. Mà đã muốn lợi dụ thì phải có tài lực thông thiên. Mà tài lực thông thiên thì ở đây đã có sẵn một người đó là Giang Bình An thủ tướng của cả bốn nước chúng ta, là lãnh đạo của cả Liên Minh Thịnh Vượng.

Tổng thống Hamani Diori nói xong mọi người bừng tỉnh, vỗ tay khen ngợi ào ào, vừa để vuốt mông ngựa vị Thần Tiên Thủ Tướng, vừa đẩy luôn vấn đề khó khăn cho vị đại gia này cho rảnh nợ khỏi lo.

Giang Bình An nghe mọi người tán thưởng thì cảm ơn rối rít.

- Đa tạ, đa tạ mọi người. Chuyện dùng lợi dụ thì quá dễ dàng. Khu công nghiệp của Đại Thịnh đế quốc đã có rất nhiều mặt hàng cao cấp xuất xưởng. Ví dụ như nước hoa Venus 01 có giá bán 100 Thịnh tệ, tương đương một lượng vàng ròng, hiện đang bị cháy hàng, cung không đủ cầu. Chúng ta có thể dùng nó để khen thưởng cho người đã đọc viết sơ sơ tiếng S quốc.

Sau đó chúng ta nên làm ra một hệ thống các cấp bậc thông hiểu tiếng S quốc. Ví dụ như có 6 cấp bậc, chia làm sơ cấp 1-2, trung cấp 3-4, cao cấp 5-6.

Từng cấp bậc khi người dân đạt được, họ sẽ được thưởng tương ứng từng món quà có giá trị từ thấp lên cao, ví dụ như cấp 1 được thưởng món quà có giá trị tương đương 1 chỉ vàng.

Cấp 2 nhận quà tương đương 1 lượng vàng...

Cho đến cấp 6 thì nhận quà có giá trị cao tới 10-20 lượng vàng.

Chắc chắn khi đó dân chúng sẽ nô nức học tập tiếng S quốc, tạo ra thịnh cảnh người người học, nhà nhà học.

- Giang thủ tướng, phần thưởng có quá lớn không? Liệu ngài có gánh nặng quá không?

- Chủ tịch Hà xin cứ yên tâm, ta đã nói là dùng quà có giá trị tương đương chứ không phải tiền. Ví dụ như vừa rồi lọ nước hoa 10ml Venus 01 có giá trị tương đương 1 lượng vàng ròng. Nhưng nó chỉ có giá trị cao vì công nghệ, công thức... chứ không hề cao về chi phí sản xuất, có thể nó chỉ tiêu tốn 1 thịnh tệ thì đã sản xuất ra được cả lít nước hoa này thì sao.

Cho nên chúng ta chỉ tặng quà giá trị rất cao vì chúng có giá trị thặng dư trong đó, nhưng thực tế giá trị sản xuất của ta lại rất rẻ, không đáng để lo.

Nhưng ngược lại về phía người dân khi cố gắng học tiếng S quốc thành công, thì họ hoàn toàn có thể lấy quà cao cấp này ra chợ đen bán lại với giá cả dao động một chút, từ đó họ có thể thu lợi thực tế về tiền tài, tăng cao động lực học tập của họ.

Mà đã có một người được nhận thưởng thì sẽ có 2 người, 3 người... Chắc chắn những người xung quanh cũng sẽ học theo phong trào này để kiếm quà đổi tiền thôi.

- Hay, thật hay cho câu giá trị thặng dư. Chúng ta đưa người dân giá trị thặng dư, họ chắc chắn nhiệt tình học tập. Nhưng chương trình này sẽ kéo dài bao lâu?

- Có thể là 5 năm, cũng có thể là 10 năm tùy theo nhiệt tình của mọi người.

Cuối cùng vấn đề về tiếng nói chung của liên minh cũng đã khép lại, mọi người rất yên tâm về kế hoạch dùng quà xịn tặng thưởng, họ đều nghĩ kế hoạch này sẽ thành công.

Và để kỷ niệm quyết định về tiếng nói chung này, năm người liền tổ chức một buổi tiệc chỉ có riêng họ, trong nội bộ liên minh.

...

Mãi đến 8h tối, Giang Bình An mới say lân lân đi về nhà của hắn ở phía đối diện, tối nay thật vui, cả năm người đều ăn uống hoan ca, không có ai còn phải lo lắng chuyện đất nước nữa. Mỗi người đều uống, đều hát, tận tình thả lỏng.

Giang Bình An bước tập tễnh về nhà, trong lòng cười hắc hắc:

"Ôi trời ơi, đây là lần đầu tiên ta được nhậu say xỉn cùng chủ tịch Hà, thật là thỏa mộng nhân sinh. Một bác Hà bằng xương bằng thịt, một bác Hà vui vẻ hóm hĩnh, 71 tuổi rồi mà tâm hồn của bác Hà vẫn trong trẻo, vẫn có thể vui đùa hết mình. Thật là cảm phục.

Riêng hoàng đế Phổ Nghi thì có vẻ quá vui vẻ hạnh phúc với người đẹp Hải Đường nên xuân phong đắc ý. Tuy ta không thể mở miệng giành công lao nhưng thấy bạn vong niên của mình sống vui như vậy thì cũng mãn nguyện..."

Đang suy nghĩ miên man, Giang Bình An không chú ý xung quanh lắm nên xém chút đâm sầm vào hai tòa núi cao vút của Jessica Alba ngay tại cửa nhà.

- Ah... tại sao cô lại ở đây hả Jessica Alba?

- Tôi muốn chờ ngài trở về.

- Chờ ta? Để làm gì?

- Ngài đã hứa là giúp Niger tiến bộ vượt bậc, sao ngài không làm mà lại đi nhậu nhẹt say xỉn?

- Ôi trời, ta tưởng chuyện gì. Cô đừng lo, ta đã họp bàn với tổng thống Hamani Diori về kế hoạch trợ giúp Niger rồi, sáng ngày mai sẽ có nhóm người đầu tiên của ta đi qua đó để đo đạc tính toán dữ liệu, cô cũng cùng đi với họ chứ?

Giang Bình An dụ dỗ Jessica Alba đi sớm qua Niger cho hắn rảnh nợ, nhưng cô nàng này lại tỏ vẻ lém lỉnh:

- Vậy ngài có cùng họ đi không?

- Không, họ sẽ đi trước, nàng hãy cùng đi đi để có thể tham gia công cuộc trợ giúp Niger ngay từ đầu.

Jessica Alba rối rắm, không hiểu sao nàng không muốn rời đi người thủ tướng trẻ tuổi bí ẩn này.

- Không, ta phải chờ ngài đi để đi cùng mới được.

- Vì sao? Không phải cô muốn giúp nước Niger, giúp cả châu Phi sao?

- Muốn giúp chứ sao không. Nhưng ta phải theo sát ngài để giám sát, đôn đốc. Như vậy Niger mới mau phát triển được.

- ???

Chương 122. Dùng lợi dụ