Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14 (Xui Có Thưởng). Nhận thưởng

Chương 14 (Xui Có Thưởng). Nhận thưởng


Nhẫn hột xoàn bị mất, Trụi sợ bị lột sạch tra xét nên đành ra tay làm Conan điều tra.

Có kiếng như ý tìm nhẫn là dễ dàng, hoặc ở trên người hoặc ở trên xe, nhưng nhìn đàn ông chắc ói c·hết nên Trụi ưu tiên quét xe trước. Chỉ tốn hơn chục giây cho ra ngay kết quả, Trụi kín đáo dùng điện thoại nhắn tin cho lão đại ca... ha ha... lần này xong chuyện thế nào Trụi cũng được thưởng đậm!

Màn nhắn tin trong nháy mắt đã xong!

Tắt màn hình, chủ nhà nở nụ cười thoát nạn rồi vận hết nhãn lực nhìn về phía một thanh niên nhuộm tóc xanh tím cười gằn làm thanh niên này run rẩy cả người... chỉ một ánh mắt như cọp nhìn dê con thôi chủ nhà đã xác định tin nhắn chính xác 80-90%.

Chủ nhà quay sang khổ chủ cười khà khà:

- Anh Tư... hôm nay chuyện này xảy ra ở nhà em vậy em sẽ xử lý.

- Hừm... xử lý thế nào?

- Anh để lại áo khoác trong phòng khách này chút xíu đi, chút nữa anh lấy chắc chiếc nhẫn sẽ tự bò vô lại!

- Ể... vụ này vui à... có lẽ chiếc nhẫn có chân, tự chạy đi chơi rồi tự chạy trở về ha!

- Dạ... chắc vậy... anh thông cảm!

- Hazzz... làm vậy cũng được... cũng tại tao sơ suất!

Chiếc áo khoác được bỏ vào phòng khách, khổ chủ đi ra ngồi bàn uống thêm ly bia hạ hỏa.

Chủ nhà đi theo và tuyên bố:

- Hai bàn này là tiền bối, cái bàn tiểu bối đó mấy thằng bây tranh thủ vào phòng khách thắp cây nhang xin thần tài cho nhẫn hột xoàn trở về đi... nhớ đi từng thằng, thắp nhang từ từ... tụi bây thắp hết mà nhẫn chưa về thì c·hết với tao... À quên... mỗi thằng đều về xe coi lại ốp nhựa bên trái coi có bị gì không rồi vào thắp nhang... nhanh!

Hai bàn khách vip nghe câu này liền cười ha hả, họ đều có số má nên không sợ như Trụi, xông pha giang hồ lâu rồi, mấy chuyện kiểu này quá thường gặp. Tuy nhiên chủ nhà xử sự kiểu này rất tuyệt, sẽ không ai biết h·ung t·hủ trừ chủ nhà.

Điều duy nhất mọi người thắc mắc là vì sao chủ nhà biết nhanh và rõ như vậy? Xem ra Bảy Rolex vẫn còn kinh khủng như ngày xưa, gừng càng già càng cay.

Trụi và 9 thanh niên khác líu ríu tự đi đến xe mở cốp hí hoáy một chút sau đó theo thứ tự từng thằng vào thắp nhang làm màu, che chở cho thanh niên nhuộm tóc xanh tím trả lại nhẫn quý.

Tiếp theo sau đó chủ nhà và khổ chủ đi vào nhà cùng xem kết quả thế nào.

- Wa... ha ha ha... đúng là nó rồi... nó có chân thiệt mà!

- Chúc mừng anh Tư vật quy nguyên chủ!

- Bảy, mày giỏi thiệt, sao mày biết vậy?

- Không giấu gì anh, có thằng em nhìn thấy nên nhắn tin...

- A... là lúc nãy sao?

- Dạ đúng đó anh!

- Ừm... thằng em đó giỏi đấy, nó giúp anh, anh cũng hậu tạ nó một chút!

Khổ chủ móc bóp rút xấp 500 ra ngắt lấy một nửa đưa cho chủ nhà.

- Ậy... anh đâu cần làm vậy... em sẽ khen thưởng nó sau!

- Chú mày bậy rồi! Tao thưởng phần tao, mày thưởng phần mày... cái này tao đưa cho nó chứ có phải cho mày đâu!

- Dạ... vậy em thay nó cảm ơn anh!

- Nói với nó là anh cảm ơn, lần sau gặp giới thiệu nó cho anh há... hôm nay không tiện!

- Dạ!

...

Khách khứa lục tục ra về, Trụi lầm lũi dắt bộ vì đang có men say trong người, anh chàng muốn tìm quán cóc ngã lưng chút xíu.

Mới đi vài chục mét ghé mua gói thuốc lá thì tai bay vạ gió ập tới: hai chiến sĩ áo vàng ép một xe máy vào lề bắt tội không mũ bảo hiểm, bắt ngờ tám mắt nhìn nhau, gương mặt Trụi như thái dương hạ sơn, đỏ hơn gà chọi thế là các chiến sĩ mời Trụi thổi kèn chơi.

- Ui... các anh muốn làm gì?

- Tôi nghi ngờ anh say xỉn... đề nghị anh thổi kiểm tra nồng độ cồn.

- Khỏi thổi... tui say bét nhè nhưng tui không chạy xe... nãy giờ tui dắt bộ có chị bán thuốc lá làm chứng!

Người bán thuốc lá vội gật đầu xác nhận:

- Tui làm chứng... anh này say nhưng chỉ dắt xe không có chạy!

- Thấy chưa... tôi không chạy... không tin mấy anh kiểm tra camera dọc đường là thấy liền!

- Anh đã say sao không thuê người lái hộ?

- Tiền đâu thuê?

Mấy chiến sĩ nhìn nhau bối rối sau đó họ quay sang hỏi giấy tờ các thứ... chỉ sau 5 phút người đi xe ở lại vì chả có tờ giấy nào lận lưng, đặc biệt là không có giấy phép lái xe!

Người bán thuốc lá thương mà không giúp được gì đành khuyến mãi cái hột quẹt ga.

Trụi cười nhếch mép, đời... luôn luôn như vậy! Anh lại lầm lũi đi miệng phì phèo khói thuốc... tranh thủ hút đi, biết đâu mai mốt lại bị cấm h·út t·huốc lá trên đường thì sao... ha ha...

...

Ngọt ngào người hứa với tôi... câu thủy chung

Nhưng sao con tim đắng cay... nỗi ê chề...

Chuông điện thoại reo vang, Trụi bắt máy:

- Alô... em nghe nè đại ca.

- Mày đâu rồi? Về chưa?

- Chưa... em mới ra khỏi cách nhà đại ca chừng 100 mét.

- Quay lại nhà tao được không?

- Dạ được... nhưng vài phút nha đại ca!

- Ok... nhanh lên!

Điện thoại tắt, Trụi sáng rỡ đôi mắt rảo bước quay lại nhà lão tiền bối, lúc nãy Trụi phải đi để tránh, trong giang hồ tối kỵ đâm sau lưng chiến sĩ, có đâm cũng phải lén đừng lòi mặt, như vậy tốt cho cả hai bên, một bên không cần trả thù một bên không bị mang thù!

Lúc này nhà lão tiền bối đã về hết khách, bàn ghế vẫn còn bừa bộn nhưng không sao, chút nữa có bên cho thuê đến dọn, chỉ cần bo thêm chút xíu là được.

Trụi nhanh nhạy nhìn thấy chiếc xipo đỏ chót còn ở chỗ cũ nhưng chủ nhân nó đã vắng bóng.

- Ui trời... có 100 mét mà mày đi kiểu gì chậm thế?

- Hic hic... em đi bộ.

- ???

Trụi biến ảo thành nét mặt sầu khổ kể lễ chuyện vạ lây vừa rồi làm lão tiền bối cười té ghế:

- Đ M... tao nghe nói mày xui tận mạng giờ mới tin... ăn tiệc có chút xíu mà mất xe... người ta cũng nhậu rồi xách xe chạy ầm ầm có sao đâu... bày đặt dắt bộ cho mấy chú hốt... ha ha ha...

- Hic hic... chắc đại ca nói đúng... nãy em chạy bình thường thì chắc không sao rồi!

- Thôi đừng buồn... xe mày nhìn bóng bẩy nhưng tao biết chả ngon mẹ gì đúng không?

- Dạ... em mua làm chân chạy kiếm cơm... lúc nào bị hốt mua xe khác đỡ tiếc!

- Aizzz... thôi ráng... từ từ nó sẽ khá! Giờ tao thưởng cho mày vụ hồi nãy nè! Tiền này là anh Tư thưởng, ảnh nói cảm ơn mày, bữa nào gặp lại tao giới thiệu cho hai người làm quen. Cái hộp này có đồng hồ bên trong, chẳng đáng gì nhưng tao thưởng làm kỷ niệm.

"Ui trời... lão đại keo quá... đã chẳng đáng mà còn lấy ra thưởng!"

Trong lòng nghĩ vậy nhưng bên ngoài Trụi híp mắt cười run rẩy, liên tục cảm ơn. Biểu hiện này làm lão tiền bối rất vừa lòng nên tiếp tục chỉ tay vào chiếc xipo đỏ:

- Mày vừa mất xe vậy lấy chiếc đó đi đi.

Trụi khoái như bắt được vàng nhưng ngoài mặt lắc đầu lia lịa:

- Úi... em không dám...

- Có gì không dám!

- Chiếc đó cả trăm củ.

- Ha ha ha... chỉ được cái áo y như xe mày vừa mất... cao hết cỡ chỉ 30-40, đó là có giấy hợp lệ.

- Hì hì... nếu đại ca thương em vậy em xin nhận...

- Ừ... vậy mới phải... mày lấy số điện thoại này liên lạc khi sang tên cho dễ!

...

Trụi cầm tiền, cầm đồng hồ, lái xe đi về nhà một mạch không gặp sự cố gì nữa.

Về nhà kiểm kê thu hoạch: đồng hồ Rolex cũ nhưng rất đẹp, ít nhất cũng có giá 7-8 triệu trở lên. Xấp tiền là 11 tờ 500 k, xem ra lão tiền bối kia xài tiền không đếm, chỉ rút đại mà thôi, đỉnh thiệt!

Xe xipo quả nhiên bóng bẩy bên ngoài bên trong nát như tương tàu.

Bất ngờ nhất là phần thưởng từ hệ thống, vụ mất xe hoàn toàn do xui xẻo nên được rút thưởng mà lại là từ rương đồng. Có điều phần thưởng lần này siêu nhỏ, siêu nhẹ: 1 lá tem thư nặng chưa tới 1 gram.

Trụi không biết chơi tem nhưng đoán lá tem xấu hoắc này chắc sẽ có giá trị to thì mới được xếp vào rương đồng.

Trụi không quen tay chơi tem nào cả nhưng dù quen thì cũng không muốn bán vì muốn tặng nó cho thằng Bảo mỏ nhọn.

Thằng này nhà giàu nên từ nhỏ học đòi thú chơi tem, đây là thú chơi mà nguyên đám không thể nào chia sẻ với nó vì cần nhiều thời gian, kiến thức, tiền bạc quá.

...

Bảo chạy xọc vào gặp Trụi đang ngồi trên ghế đá dưới gốc khế:

- Ê Trụi... mày kêu tao qua gấp làm gì?

- Có quà cho mày!

- Gì... thiệt hả?

- Có cần kinh ngạc vậy không... tao có quà cho tụi mày hoài chứ bộ!

- Ừ thì đúng nhưng toàn cho thằng Long và con Yến không hà!

- Mày thông cảm... tụi nó nghèo dễ cho quà... nhà mày giàu phải chuẩn bị quà xứng tầm đúng không?

- He he he... câu này nghe được... quà đâu?

Trụi mỉm cười móc tem thư từ túi quần ra nhưng thực tế là từ kho hàng trong đầu.

- Ui trời... tem hả?

- Ừ... thích không?

Cuộc trò chuyện đến đây bị đứng máy, không phải cáp biển bị đứt mà là cpu của Bảo bị treo, hai mắt nó lồi ra không rời được con tem nhỏ xíu xấu xí.

Lay lắc hoài không được, Trụi đi làm ly nước chanh uống dã rượu.

10 phút sau Bảo mới chiêm ngưỡng xong con tem và đỏ mắt vì xúc động hay vì mỏi mắt gì đó, nó nghẹn ngào:

- Mày kiếm hàng khủng này ở đâu ra?

- Tao lượm.

- Moá... lại lượm... hôm bữa lượm đồng hồ cổ, nay lượm tem cổ 70-80 năm?

- Ừ... có sao đâu!

- Mày lượm ở đâu... còn không chỉ chỗ cho tao?

- Hết rồi... chừng nào lượm nữa tao cho!

- Má... giỏi à... mày biết nó bao nhiêu không mà cho?

Trụi lắc đầu uống nước chanh chua lè cho mau dã rượu.

- Nó là tem siêu quý của nước Vi En trị giá thị trường 2000-3000 đô.

- Thiệt hay giỡn?

- Thiệt... chỉ cần là thật thì tem Liên Khu V này có ngay giá đó, hiếm lắm.

- Nhưng sao biết nó thiệt?

- Thì hông lẽ mày làm giả cho tao?

Trụi gật đầu, hàng của Sáng Thế thần làm sao giả được.

Bảo ngậm ngùi đưa lại cho Trụi:

- 50-70 triệu tao không nhận được!

Trụi cười hắc hắc lấy cái hột quẹt được khuyến mãi hồi nãy ra và phán xanh dờn:

- Mày chê thì tao đốt!

Bảo quá quen kiểu côn đồ của bạn thân nên mím môi:

- Tùy mày... nó của mày, muốn làm gì thì làm!

Trụi nhếch mép cầm một góc tem quý giơ lên, tay kia bật quẹt từ từ đưa vào đốt...

(còn tiếp)

Chương 14 (Xui Có Thưởng). Nhận thưởng