Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 43 (Xui Có Thưởng). Tàu dừa khô báo quá báo
- Bác cảm ơn con nhiều nha Trụi. Xe quá tuyệt.
Hai cha con Bảo Xeko cảm ơn rối rít về chiếc xe, Kawasaki xứng đáng được cả thế giới vinh danh vì Ninja H2.
Ba của Bảo rút ra 10 cọc tiền mới cứng trao tặng để cảm tạ, Trụi cười tít mắt nhận lấy không chút khách sáo, tiền này nhận lấy quá xứng đáng vì dù sao xe cũng trị giá hơn cả tỷ, đây là giá trị thực chứ không phải giá trị sưu tầm như xe 67 hoặc giá trị hư ảo hàng hiệu của vespa 946...
Sau đó mọi người lục tục đi ra quán nước khế để uống khai trương, Trụi hốt tiền... hốt tiền bỏ vào túi eo... chặc chặc... cái túi căng phồng cứng ngắc, đeo khó chịu nhưng mà CMN sướng vô cùng... he he...
Hôm qua mới bán hai cây vàng cùng một ít tiền còn lại được gần 200 triệu, sáng đưa chị Phương 40 vậy mà giờ lại được tăng lên thêm 500 tiền mới nguyên sơ ri... mùi tiền mới có người bảo là mùi thơm nhất nên biết bao tai to mặt lớn phải vào tù ra khám vì nó...
Trụi cũng ngửi thử... whao... mùi giấy polime mới, mùi mực in mới... thơm thật, thơm phưng phức làm người chảy nước miếng!
Có tiền... có rất nhiều tiền...
Tiền nhiều để làm gì?
Trụi cười ha hả... tiền nhiều để xài chứ còn làm gì nữa!
Quán đã ổn nên Trụi không ra mà xách 67 chạy một vòng quanh xóm, Trụi đã từng thề trong lòng khi có tiền sẽ báo đáp cho mọi người, trước đã có đãi heo quay, sau đã có trả nợ một vòng... giờ Trụi muốn lì xì toàn bộ các cụ già neo đơn, gia đình khó khăn, nhà gặp sự cố... mỗi nhà 5 triệu, tổng cộng 30 nhà hết 150 triệu.
Hàng xóm láng giềng mới uống nước khế ủng hộ Trụi ra về liền nghe tin này và nháo nhào cả lên.
- Trời ơi... thằng Trụi chơi lớn quá!
- Nó trúng số hay vô đề hả?
- Ha ha... nó xui thấy mẹ mà trúng cái gì, vé số chắc chắn không, đề đóm nó đã thề cả đời không chơi.
- Thôi đừng đoán nữa... nó vô mánh là phục hồi xe đó...
- Ờ... chắc vậy... hổm rày thấy nó làm 67, xipo, rồi xe mô tô gì to khủng bố vừa rồi cho nhà thằng Bảo đó nên mới có tiền...
...
Trong xóm đồn thổi lung tung, ngoài quán nước cũng nhộn nhạo rối hết cả lên vì cái bục trưng bày giữa quán: xe 67 Trụi dắt đi thì giờ Bảo chạy khủng long bạo chúa vào dựng chống đứng trưng bày cho mọi người chiêm ngưỡng.
Whao... quá khét!
Điện thoại chụp hình quay phim úp mạng như điên.
Chiêu quảng cáo bằng xe cực kỳ lợi hại nhưng hậu quả khôn lường, khách đến xem xe uống nước ngày một nhiều khiến áp lực phục vụ ngày một lớn, Long, Đào, Yến và cả Bảo phải lao đao làm việc.
Yến gọi điện cầu cứu mấy nhỏ bạn rảnh rỗi trong xóm ra giúp. Long chửi:
- Thằng Nobita đâu rồi Xeko... mình giúp nó mà nó trốn CMN luôn rồi!
- Hic hic... ai biết... ráng giúp nó bữa nay.... ngày mai mình trốn!
Mấy nhỏ trong xóm ra giúp cung cấp thông tin:
- Anh Trụi đang phát tiền lì xì trong xóm, mỗi nhà khó khăn được 5 triệu.
Bảo: - Wa... cái thằng này nó thù với tiền hay sao á... vừa cầm tiền ba tao tặng đã đi lì xì.
Long và Đào nhìn nhau: chưa biết chừng có luôn 2 cây vàng hôm qua!
Yến cười tít mắt càng thêm hăng hái chạy bàn, Nobita trong lòng nàng sẽ luôn nghĩa khí như vậy!
Chị Phương quay cuồng bở hơi tai nhưng không thể nhờ ai vì phải giữ bí mật công thức tuy nhiên chị vẫn đủ tỉnh táo nhận ra lượng khách chiều tối nay chắc sẽ còn đông hơn rất nhiều: có lẽ cần thêm khế và thêm bàn ghế!
Chị cầm tiền nhờ Yến mua gấp bàn ghế, vụ khế thì phải chờ coi đám nhóc Chương làm ăn ra sao!
Vừa vội vừa lo nhưng số ly nước khế bán ra chị đều nắm rõ nên số tiền thu về bao nhiêu chị biết ngay... hiện giờ chắc chắn đã là vài triệu, qua hết đêm nay dám được 7-8 triệu luôn đó chứ chẳng chơi...
Nỗi lo tiền thuê quán tạm qua, chị Phương liếc nhìn đám bạn của Trụi phụ giúp liền nảy ý định kêu Trụi phát lì xì.
Một tin nhắn gửi đi, Trụi nhìn thấy liền gãi đầu mắc cỡ, nói lì xì lấy hên lúc khai trương vậy mà Trụi quên, vậy là Trụi chạy đi mua bao lì xì... may mà gần Tết, bao lì xì đâu đâu cũng có bán, Trụi mua luôn một xấp to, đứng tại chỗ nhét lì xì mỗi bao 500 mới cứng lấy hên làm người bán lì xì quáng mắt...
"Moá... không biết cái thằng nhóc này xài tiền giả hay sao ấy mà sang VL luôn!!!"
Lúc ghé quán Trụi hết hồn vì khách đông nghẹt, lật đật chạy vào phát lì xì từ trên xuống dưới, bé Mén phục vụ cũng có, chị Dân vợ anh Quân mới ghé cũng có.
Ngay lúc này cả chục thằng nhóc do Chương cầm đầu cũng đến giao khế phía sau, Trụi chụp lấy phát lì xì kiểu thấy mặt đặt tên, bọn nhỏ cười tít mắt cảm ơn Trụi ca ríu rít.
Vừa phát xong để mặc tụi nó giao tiếp tính tiền với Phương, Trụi vọt lẹ về nhà để không cho cái xui của mình bộc phát banh luôn cái quán này!
...
Về đến nhà an toàn Trụi thở phào nhẹ nhõm... tính ra từ bữa bị c·h·ó cắn hai hôm trước Trụi đã hết xui... hy vọng bữa đó c·h·ó cắn hút hết cái xui cho rồi, hôm qua quậy tưng bừng ở nhà lão tiền bối Tư Búa rồi sáng giờ ầm ĩ mà Trụi không xui chút nào, lại còn được vô mánh 2 cây vàng cộng với 500 triệu nữa chứ... hắc hắc... hên thiệt.
Ộc... lộc cộc...
Tiếng bụng đói reo to như ấm nước sôi, Trụi sực nhớ tới cái bụng sáng giờ nhịn đói... bà mẹ nó, mình vì thằng Long cầu nguyện nhịn đói mà nó cằn nhằn vì chạy bàn có chút xíu!
"Lần sau mày mà đi hỏi vợ nữa thì tao đếch thèm cầu nguyện nữa đâu nha!"
Nghĩ vậy tự nhiên thấy sai sai sao đó nhưng thôi kệ, Trụi ngó cái Rolex kỳ nam: whao... hơn 11 giờ trưa... vậy là được ăn chưa ta?
Trụi lao xuống bếp lôi mì gói ra nấu luôn 2 gói... rau dưa, hột gà, thịt bò thì chôm của nhỏ Yến trong tủ lạnh...
Sau 10 phút một thố mì gói to tổ chảng hiện ra nghi ngút khói... xắt thêm trái ớt, xịt thêm tương ớt thế là ăn thôi!
Vừa ăn Trụi vừa ngứa lỗ tai dữ lắm... điệu này chắc tụi Chaien, Xeko chửi... hắc hắc... kệ tụi nó đi, dù sao cũng đưa siêu xe đền bù cho tụi nó rồi, nếu tội nghiệp thì chỉ có nhỏ Yến mà thôi!
Đồng hồ Rolex fake siêu xịn Trụi đã làm rồi nhưng chưa tiện đưa nó, phải canh đưa sớm chút cho nó vui... chồng bên kia sắp qua coi mắt, nếu nó đeo đồng hồ xịn sẽ có giá hơn một chút.
Một mình một thố mì, ăn ngấu nghiến cho đã nư cơn đói, ngày xưa đói vì không tiền, ngày nay đói vì bạn... cả hai cái đói giống hệt nhau nhưng cái đầu là vô vọng cái sau tràn đầy hy vọng!
Rửa chén, chui lên giường mở nhạc thiêu thiêu ngủ ngồi để tránh t·rào n·gược d·ạ d·ày...
...
Giật mình thức dậy đã gần 2 giờ chiều, ngoài sân nắng Tết chói chang, cây lá xanh tươi um tùm... ặc... hình như cỏ nĩa rác rến hơi nhiều, chiều nay không việc thôi ở nhà dọn vườn cho nó lành sẵn đón Tết sạch đẹp luôn.
Trước đây luôn phải kiếm tiền bên ngoài nên sân vườn Trụi rất ít quan tâm, người quan tâm chúng nhất là tụi trẻ con đến hái trái.
Trụi chọn bộ đồ cũ mặc vào rồi lao ra dọn cỏ rác sơ sơ cho sạch thôi, vụ đẹp chắc khó.
Trong vườn nhiều nhất là cỏ dại sau đó là lá cây, cành cây khô mục...
Sức trai trẻ hăng hái, làm một loáng đã hơn nửa vườn (siêu ẩu) mồ hôi nhễ nhại ướt lưng áo thun, Trụi định vào nhà uống nước thì thấy tàu lá dừa khô bị gió thổi vắt vẻo trên cây mít nhìn ngứa mắt VL...
Anh chàng giơ tay kéo một phát thật mạnh, tàu dừa kêu xào xạc rồi bị lôi xuống ngay...
Vù vù vù vù...
Ủa... tiếng mưa hay tiếng động cơ phản lực đâu đây hả ta?
Chưa kịp tìm hiểu thì Trụi đã nếm trái đắng: bầy ong vò vẽ làm tổ to trên cây mít, lá dừa rớt ngay ổ đã làm chúng khó chịu cả tuần nay nhưng cay chả làm được mẹ gì... giờ đến phiên thằng oắt con ở đâu lại kéo tàu dừa làm tổ ong xém rụng... cơn giận bùng phát dữ dội, ong chúa béo ú phát lệnh:
- Chích c·hết CMN cho ta...
Lũ ong la hét rần trời, vỗ cánh như trực thăng, hơn 100 con lao thẳng xuống mục tiêu.
- Mày đừng tưởng to xác mà ngon nhé... bố nhịn mày lâu lắm rồi đấy!
- Chích nó nhanh anh em ơi!
Trụi không nghe được ong ngữ, chỉ nghe tiếng vù vù của đàn ong thì hồn vía lên mây co giò bỏ chạy, ong này chích một phát đau thấu mây xanh, 15 phát có 50-60% tỷ lệ đăng xuất, từ 30-40 phát trở lên thì dễ đoàn tụ với ông bà lắm lắm luôn!
Thình thịch...
Vù vù vù vù...
1 kẻ chạy và 1 đám rượt, người ta nói ong vò vẽ nghe được mùi, nãy giờ Trụi làm việc, cả người b·ốc k·hói nên mùi mẻ thì thôi rồi... nó cực kỳ quyến rũ đối với đàn ong nên chúng đuổi không tha.
Trụi không dám chạy vào nhà vì sợ vào đó chắc khỏi có đường ra, chạy ra sông nhảy xuống thì ong cũng bám theo chờ trên mặt nước... chỉ có cách lợi dụng tốc độ bỏ xa bọn chúng...
Ta chạy...
Ta chạy...
Ta... té...
Á... dù... đống cỏ bùi nhùi trộn với cành khô thằng c·h·ó nào bỏ ở đây làm ta vấp té???
Trụi xui xẻo chạy trúng đống cỏ dại chính mình dọn dẹp gom lại nãy giờ và lăn cù mèo.
Vù vù vù vù vù...
- Nhào vô thịt nó anh em ơi!
Đàn ong tranh thủ tập kích.
- Á... c·hết tui rồi... đau quá má ơi...
Trụi vừa đau vừa sợ bị chích nhiều sẽ c·hết nên giãy dụa vùng chạy như điên...
Thình thịch...
Thình thịch...
Bụp!
Trụi xui xẻo lần hai đạp trúng một hố đất bọng bên dưới, chân trái lọt xuống gần nửa ống quyển dính cứng ngắc hết đường nhúc nhích...
Bầy ong trên cao lao xuống như máy bay Nhật cảm tử ở trận Trân Châu cảng thế chiến thứ hai.
Bụp bụp bụp bụp bụp bụp...
Tiếng kim ghim vào da thịt không trượt phát nào làm Trụi tuyệt vọng, cả thế giới như biến thành màu đen, tử thần đang muốn chui từ dưới đất lên...
À không... hố đất nhúc nhích có con rắn đen thùi to bằng bắp tay trồi lên chứ không phải tử thần...
Nó tức giận vì nằm cũng trúng đ·ạ·n nên ngóc đầu lên cao ngang gối Trụi, phành cái mang ra để đời nó nể, nó khè khè hăm doạ một câu trước khi kết liễu kẻ thù:
- Mày nhớ kỹ mặt tao nha thằng kia... kiếp sau đầu thai nhớ tránh anh hổ đất này ra nha mậy... vĩnh biệt... khè khè...
Bặp!
Con rắn táp mạnh vào bắp chân, truyền luôn 1/2 nọc độc để tiễn biệt kẻ thù.
Sau đó nó nhả ra còn cảm ơn bọn ong vì giúp nó tiết kiệm nọc độc rồi mới gồng người thoát khỏi hố đất bò đi nơi khác an gia...
(còn tiếp)