Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 133. Phơi cá khô

Chương 133. Phơi cá khô


Tất cả từ sĩ quan cho đến binh lính xâm lược đều chợt hiện lên mấy suy nghĩ trong đầu:

Cam lòng hay không cam lòng?

Phản kháng hay không phản kháng?

C·hết vinh hay sống nhục?

Nhưng rất may, không ai dám b·ạo đ·ộng khi trong tay trống trơn không một tấc sắt, còn q·uân đ·ội đối phương thì trang bị v·ũ k·hí tận răng, đây là ngoài đời thực chứ không phải trong phim Hollywood đóng vai anh hùng.

Tất cả quan binh xâm lược này đều đi tòng quân lãnh lương cao, chúng rất yêu quý mạng sống, thậm chí khi tham gia c·hiến t·ranh, tất cả đều được dặn dò một cách khéo léo rằng nếu b·ị b·ắt, hãy đầu hàng ngoan ngoãn để chờ quốc gia chuộc lại, trao trả tù binh.

Vì vậy trên bãi cát trống lúc này, hiện ra một cảnh tượng rất hùng vĩ, cả 3,2 triệu quan quân xâm lược ngoan ngoãn quỳ gối ôm đầu đen nghìn nghịt khắp nơi, có rất nhiều người ngư dân địa phương từ đằng xa, nhìn thấy cảnh này phải buột miệng thốt ra:

- Úi trời... y hệt như phơi cá khô vậy ta...

Không biết có trùng hợp hay không, lúc này Giang Bình An nhìn ngắm cảnh trước mắt, hắn cũng lẩm bẩm suy tính trong lòng một cách đầy ác ý:

"Nếu tính trung bình một tên lính nặng 60kg thì 3,2 triệu tên này nặng khoảng 192.000 tấn.

Nhiêu đây mà là phơi cá khô thiệt thì hơi bị ghê gớm đó trời. Ha ha ha..."

Những người nhìn ngắm thì sướng mắt, nhưng khổ cho bên này những người đi thống kê đối chiếu, phải mất hơn 1 tiếng rưỡi mới kiểm kê hoàn tất, lúc này đã hơn 9h 30' sáng.

Nắng chan chan, gió biển mang theo hơi muối cứ thổi ào ạt vào đám lính xâm lược.

Phía q·uân đ·ội S quốc đang canh giữ thì đã có các tấm bạt che mát, mọi người vừa quan sát cảnh giác vừa uống nước, ăn trái cây giải khát vô cùng thích thú.

Ai cũng đi lính, có người đi vài tháng, có người đã tòng quân mấy năm, nhưng đây là lần đầu tiên mọi người được vinh dự canh gác, giam giữ nhiều tù binh bọn xâm lược như vậy, sau này khi về nhà tha hồ mà có chuyện kể cho bọn trẻ, kể cho hàng xóm láng giềng những giây phút sung sướng lúc này:

"Ta đứng đó cầm s·ú·n·g canh gác, còn quân thù thì quỳ gối, ôm đầu ngoan ngoãn phơi nắng ngút cả tầm mắt"

Ngoài chuyện vinh dự đó ra, thì tất cả mọi người quan binh S quốc tham dự lần này, còn được chứng kiến kỳ tích của vị Giang thủ tướng thần bí nhất hiện nay.

Chỉ một cái phất tay của Giang thủ tướng, mấy triệu tù binh lớp lớp hiện ra trước mắt mọi người, điều này còn thần tiên hơn cả các truyện cổ tích thần tiên nữa.

Sau ngày hôm nay, cái danh Thần Tiên Thủ Tướng đã chứng thực tuyệt đối.

Mấy vạn q·uân đ·ội S quốc đã biến thành người hâm mộ, người ủng hộ chân thành nhất cho Giang thủ tướng. Truyền thuyết về Thần Tiên Thủ Tướng sẽ được họ lan truyền rộng rãi trên toàn S quốc kể từ hôm nay.

...

Lần này cảnh tượng quy mô quá lớn, chủ tịch Hà ngồi riêng uống nước trà với Giang Bình An cảm khái:

- Giang thủ tướng, lần này chúng ta có quá rêu rao hay không?

- Rêu rao là có rêu rao, nó tuy có cái dở, nhưng cũng có cái hay. Có mất tất có được.

- Mất và được?

- Đúng vậy, tuy chuyện ta hiển lộ thần thông bị lan truyền gây nhiều hậu quả khó lường, nhưng ít ra cũng kinh sợ lũ thực dân xâm lược, chúng sẽ không dám gây việc binh đao khói lửa nữa. Đồng thời lòng dân của S quốc cũng được yên tâm vì có một Thần Tiên Thủ Tướng trấn giữ.

- Ai dà... Giang thủ tướng nói cũng đúng, rêu rao thì rêu rao vậy, dù gì bên Đại Thịnh đế quốc ngài cũng đã hiển lộ thần thông rất nhiều lần rồi. Hiện giờ miễn sao S quốc được an bình thì nhân dân đã có phúc lớn rồi.

Lúc này có người vào báo cáo, phía tám nước liên quân xin phép rước sớm các tù binh.

Giang Bình An lắc đầu không chịu.

Thì ra phía Mỹ và 7 nước còn lại được báo cáo từ hình ảnh chụp bằng vệ tinh, họ nhìn thấy đám tù binh bị phơi nắng trên bãi cát trống. Vì vậy họ muốn nhận người sớm.

Giang Bình An cho người nhắn trả lời:

- S quốc và Đại Thịnh đế quốc đang kiểm kê và kiểm tra sức khỏe của toàn bộ tù binh c·hiến t·ranh. Nếu trao trả sớm, S quốc và Đại Thịnh đế quốc sẽ không chịu trách nhiệm nếu thiếu người hoặc nếu thiếu sức khỏe.

Lời nhắn vừa ra, phía Mỹ và 7 nước liên quân liền im bặt, dù sao chỉ còn khoảng 2 giờ nữa là đã đến giờ, bọn họ không thể làm gì được hơn là chờ đợi.

Chủ tịch Hà quan sát cách Giang Bình An phản ứng và đối đáp, ông âm thầm tán thưởng:

"Tuy Giang thủ tướng còn trẻ, đôi lúc có vài khuyết điểm như là ngại giao tiếp xã giao với người lạ hoặc người không thích, đặc biệt là ngoại ngữ rất tệ, chỉ biết tiếng S quốc và tiếng Tàu. Người lại mang số đào hoa, nhiều thê th·iếp... Nhưng ưu điểm rất rõ ràng, đối với người thân và bè bạn hết lòng giúp đỡ, đối với kẻ thù lại chưa bao giờ nao núng nương tay, hắc bạch phân minh. Cuối cùng là luôn xem nhẹ tiền tài, không chút nào tranh lợi cùng dân.

Người như vậy, nắm giữ vị trí cao, lại có pháp thuật thông thần, quả là phúc của bá tánh."

Suy nghĩ miên man đến đây, chủ tịch Hà thấy thời gian còn sớm bèn hỏi thăm thêm:

- Giang thủ tướng, lần trước ngài có nói muốn qua đây sinh sống, vậy chẳng hay bao giờ sẽ bắt đầu vậy?

- Chuyện này có lẽ sẽ sớm thôi. Theo như kế hoạch của ta, sáng nay trao trả tù binh c·hiến t·ranh cho tám nước liên quân, sau đó sẽ mất vài ngày sắp xếp ổn định bên Myanmar và Niger. Khi xong xuôi, ta sẽ cùng gia đình đến S quốc, bắt đầu định cư.

- Giang thủ tướng, ngoài việc ngài thích ở S quốc ra, còn có lý do gì phải định cư ở đây không?

- Ta định cư ở đây là vì thích không khí làng quê S quốc, thích đi câu cá, thích ngồi nhậu nhẹt lai rai nghe ca cải lương... Nhưng nếu nói phải có thêm lý do thì có lẽ có tới 2-3 lý do nữa.

- Ồ, lý do gì vậy ngài?

- Lý do thứ nhất là ta muốn tránh né đầu sóng ngọn gió. Các thế thân sẽ thay ta làm việc và xuất hiện trước các đám đông ở cả 4 nước trong Liên Minh Thịnh Vượng, và dĩ nhiên mỗi khi một thế thân xuất hiện thì 3 thế thân kia phải ẩn nấp cho hợp tình hợp lý.

- Ồ, không lẽ bậc thần tiên như ngài cũng sợ chuyện thị phi náo nhiệt hay sao?

- Sợ chứ, thị thị phi phi, càng nhiều càng rối não. Quan trọng hơn nữa là khi ta đồng ý làm thủ tướng của 4 nước, ta phải có trách nhiệm đồng đều với 4 nước, không thể nặng bên này nhẹ bên kia được. Vì vậy thà ta ẩn cư, để bốn thế thân túc trực ở 4 thủ đô giải quyết công việc, nhân tiện làm tài xế xe bay cho bốn nguyên thủ quốc gia... Như vậy là công bằng ổn thỏa.

Dĩ nhiên, nếu xét đến cùng đâu thể nào công bằng tuyệt đối, ví dụ như chuyện ta ẩn cư ở S quốc mà không ẩn cư ở các nước còn lại. Nhưng điều này ta cũng bó tay, chỉ mong mọi người thông cảm, cứ cuối tuần đến đây nhậu nhẹt hát hò là được rồi.

- Ha ha ha... Lời của Giang thủ tướng ngài thật là chân tình, dốc cạn tâm tư. Ngài rất chú trọng yếu tố cân bằng, đây có lẽ là bí quyết giúp trong nhà của ngài luôn hạnh phúc vui vẻ. Vậy còn lý do tiếp theo của ngài là gì?

- Lý do tiếp theo chỉ là cá nhân, ta muốn vợ con cả nhà sống ở S quốc để học tiếng S quốc cho tốt, dung nhập và yêu quý cuộc sống ở đây, như vậy ta càng ung dung tự tại hơn trong gia đình.

Vả lại ta là người lãnh đạo của Liên Minh Thịnh Vượng, không lẽ vợ con trong nhà không biết tiếng nói chung của Liên Minh hay sao, như vậy sẽ bị chê cười rất xấu hổ.

Cuối cùng nhất là một lý do liên quan đến người dân S quốc.

- Ồ, liên quan như thế nào?

- Ta dự định qua định cư ở S quốc, ngoài vui thú điền viên còn muốn thành lập vài công ty giúp phát triển đời sống cho người dân S quốc, ví dụ như xây nhà.

Bên Đại Thịnh đế quốc, ta đã tặng cho người dân rất nhiều tòa nhà cao tầng thành lập khu dân cư như chủ tịch Hà đã thấy. Đây là điều bắt buộc lúc đó vì số lượng người quá lớn, không tiện làm nhà riêng biệt.

Nhưng người dân S quốc lại khác, mọi người đều có nhà riêng sẵn rồi, ai cũng thích ở không gian thoáng đãng, vườn cây ao cá... nên ta muốn giúp đỡ mọi người xây dựng được những căn nhà với chi phí rẻ tiền, nhưng chắc bền, xinh đẹp...

Dĩ nhiên, đây chỉ là dự định, chỉ mong khi thực hiện sẽ được chủ tịch và mọi người ủng hộ.

- Ha ha ha... Giang thủ tướng, ngài đừng nói đùa, ngài định cư ở đây thì đã là quá quý hóa. Chúng ta luôn ủng hộ ngài hai tay, đặc biệt là những dự án có lợi cho người dân.

...

Cuộc trò chuyện đến đây thì đã đến giờ ăn trưa.

Chủ tịch Hà rất để ý thói quen của Giang Bình An, ông biết hắn thèm mấy món ăn đặc hữu của S quốc, đặc biệt là mấy món ăn ở miền Tây Nam Bộ, nên ông chiêu đãi hôm nay toàn món đặc sản của miền Tây.

Quả nhiên Giang Bình An vừa thấy canh chua cá lóc, cá trê kho tộ, đĩa rau sống, chén nước chấm có ớt cay xè... thì hai mắt sáng rỡ, vội vàng nhập bàn dùng cơm.

Hắn ăn một hơi năm chén cơm mới thỏa mãn dừng lại, chủ tịch Hà nhìn thấy vậy thì híp mắt cười, ông rất thích tính cách chân tình này của Giang thủ tướng, người có tính này có thể làm người khác an tâm kết giao cả đời.

Cơm nước vừa xong, giờ hẹn giao trả tù binh c·hiến t·ranh đã đến.

Tám phái đoàn của tám nước liên quân được hướng dẫn đi vào bãi cát trống để kiểm kê nhận người.

Chủ tịch Hà nhìn thấy các phái đoàn ai cũng mặt đen xì xì, bực tức ra mặt thì ông lo ngai ngái trong lòng, ông thì thầm:

- Ái chà chà... Không biết có bị lên án không nữa đây, lần này mình có làm hơi quá không nhỉ?

Chương 133. Phơi cá khô