Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 134. Biện pháp hữu hiệu
- Ái chà chà... Không biết có bị lên án không nữa đây, lần này mình có làm hơi quá không nhỉ?
Giang Bình An thì lại hoàn toàn trái lại, hắn không thèm nhìn các phái đoàn, chỉ nhìn chằm chằm ngoài bãi cát trống, thị lực tuyệt vời giúp hắn nhìn thấy rõ mồn một, hầu như tất cả tù binh c·hiến t·ranh đều vẫn còn đủ sức quỳ ôm đầu ngoan ngoãn phơi nắng, gió...
Giang Bình An chép miệng tiếc nuối:
- Đám tù binh xâm lược này đúng là trâu bò, phơi nắng phơi gió chúng như vậy mà chả tên nào ngất xỉu cả... Uổng thiệt...
- ???
Chủ tịch Hà đang lo lắng dư luận quốc tế, chợt nghe câu này của Giang Bình An, ông chợt thấy mình vẫn chưa phóng khoáng lắm.
- Quả nhiên Giang thủ tướng tuổi trẻ tài cao, có ngài ở đây, chúng ta không cần lo ngại vẫn vơ nữa.
Chủ tịch Hà vừa dứt lời, các nhân vật đứng đầu tám phái đoàn đã dẫn một đám mấy chục phóng viên quốc tế đến bủa vây.
Trưởng phái đoàn của Mỹ giận dữ hoạch hỏi:
- Thưa các ngài, vì sao các ngài không cho chúng tôi rước sớm các quan binh?
Chủ tịch Hà chủ động nhường chỗ cho Giang Bình An phát biểu, hắn cũng không muốn chủ tịch Hà phải hạ mình đôi co với các phái đoàn và các phóng viên nên chủ động khẩu chiến quần hùng:
- Các quan binh nào?
- ???
- S quốc và Đại Thịnh đế quốc chỉ giam giữ các tù binh c·hiến t·ranh, không giam giữ các quan binh nào cả.
Cả hội trường vừa nghe trả lời như vậy liền ngẩn ngơ, không ai ngờ vị thủ tướng trẻ tuổi này lại quá cứng rắn, trả lời không nể nang mặt mũi của ai cả.
Trưởng phái đoàn của Mỹ b·ị b·ắt lỗi lộ liễu, ông ta tức lắm nhưng vẫn phải cúi đầu chấp nhận sự thật, rồi tiếp tục chất vấn đòi công đạo:
- Ok, các tù binh c·hiến t·ranh cũng được. Nhưng sao các ngài không cho chúng tôi rước họ về sớm? Ngài đã làm cho cả tám phái đoàn của chúng tôi phải chờ đợi quá lâu, quá vô ích.
- Chờ lâu?
- Phải, chờ rất lâu, đến mấy giờ đồng hồ.
- Thế S quốc và Đại Thịnh đế quốc hẹn trao trả tù binh c·hiến t·ranh lúc mấy giờ?
- 12h trưa hôm nay.
- Vậy là đúng rồi, chúng ta đâu có trễ, tại các ông đến sớm nên phải chờ đợi đâu thể trách cứ chúng ta.
Trưởng phái đoàn của Mỹ bị đuối lý, ông ta tính cãi chày cãi cối nhưng nhìn thấy mấy chục phóng viên đang ghi âm, chụp hình loạn xạ, đành hậm hực chịu thua lui ra, nhưng ông ta ra hiệu cho các phóng viên của Mỹ đặt câu hỏi q·uấy r·ối.
- Thưa ngài thủ tướng, vì sao các ngài bắt các tù binh phải quỳ xuống, tay đặt lên đầu? Ngài không thấy như vậy rất xỉ nhục đối với họ sao?
- Anh là phóng viên của nước nào?
- Dạ thưa ngài, tôi là phóng viên của tờ báo Sự Thật của nước Mỹ.
- Thế khi cảnh sát Mỹ bắt t·ội p·hạm tại sao bắt họ quỳ xuống đưa hai tay lên đầu thế? Như vậy có xỉ nhục không?
- Có xỉ nhục, nhưng đó là t·ội p·hạm.
- Ha ha ha... thì đây cũng là t·ội p·hạm, là tù nhân trong c·hiến t·ranh. Họ mang v·ũ k·hí đến đánh g·iết chúng tôi, nên giờ họ phải quỳ xuống như vậy đấy, rất xỉ nhục, nhưng họ xứng đáng bị như vậy.
Vị phóng viên hỏi vấn đề xỉ nhục lui binh. Lập tức có một nữ phóng viên xinh đẹp giành lên tiếng trước.
- Thưa ngài thủ tướng, các binh lính đó quỳ xuống, giơ tay lên đầu là vì họ là tù binh. Nhưng vì sao không để họ ở chỗ râm mát mà phải để họ phơi nắng như vậy? Đây có phải là sự h·ành h·ạ tù binh không?
Chủ tịch Hà đứng kế bên nghe phóng viên chụp mũ cái tội h·ành h·ạ tù binh liền nhíu mày, đây là điều ông lo lắng nhất nãy giờ, ông muốn can thiệp nhưng thấy Giang Bình An vẫn nhởn nhơ nhẹ nhõm liền thử xem Giang thủ tướng ứng đối ra sao.
Về phần Giang Bình An, hắn thấy câu hỏi chụp mũ này chả có tí trình độ nào cả, hắn nhếch mép cười, vẫn sử dụng chiến thuật hỏi ngược để t·ấn c·ông đối phương:
- Cô là phóng viên nước nào?
- Thưa ngài thủ tướng, tôi là phóng viên nước Pháp.
- Cô rất xinh đẹp, nước Pháp cũng rất xinh đẹp. Nhưng nước Pháp có q·uân đ·ội không?
- Dĩ nhiên là có rồi thưa ngài.
- Thế cô đã từng thấy bên q·uân đ·ội tập luyện chưa?
- Tôi đã thấy rồi, thậm chí tôi đã tham gia qua khóa đào tạo quân sự ngắn hạn nữa.
- Thế thì tốt rồi, vậy cô có từng tập quân lệnh đứng ở ngoài nắng chưa? Nếu đã từng đứng ngoài nắng như vậy, thì cô có cảm thấy mình bị h·ành h·ạ không? Và nếu cô không thấy mình bị h·ành h·ạ thì xin cô đừng hỏi những câu ngớ ngẩn như vừa rồi nữa!
Cô phóng viên nước Pháp ú ớ không nói nên lời, phải chật vật lui ra.
Các phóng viên phát hiện chuyện chụp mũ đã không chụp được, liền chuyển qua khai thác tư liệu:
- Thưa ngài thủ tướng, cả thế giới đều rất ngạc nhiên về cách các ngài bắt giữ được tất cả q·uân đ·ội của liên quân tám nước. Xin hỏi ngài có chia sẻ thông tin về việc này được không?
- Không được, đây là bí mật quân sự.
- Xin hỏi ngài về các loại khí tài quân sự, chiến hạm, máy bay... Lần này trao trả tù binh c·hiến t·ranh, các ngài có trả lại chúng không?
- Không trả. Tất cả thứ đó đều là chiến lợi phẩm của chúng ta, chúng ta có toàn quyền xử lý chúng nó.
- Thế nhưng chúng tôi không nhìn thấy chúng nó ở đâu, đặc biệt là các tàu sân bay khổng lồ, có kích thước cực lớn. Xin hỏi các ngài sẽ sử dụng chúng thế nào?
- Mọi người sẽ không bao giờ nhìn thấy chúng nữa. Vì chúng ta đã cắt nhỏ, biến chúng nó thành phế liệu để tái sử dụng rồi.
Phái đoàn của Mỹ nghe tới đây thì đau đớn như trong lòng, than ôi toàn là gia tài tỷ USD mà làm phế liệu.
Lúc này trưởng phái đoàn của nước Thái Lan đứng ra đặt câu hỏi:
- Tôi là người trưởng phái đoàn Thái Lan, tôi xin hỏi ngài về biện pháp kiểm tra sức khỏe mà các ngài nói khi nãy lúc từ chối cho chúng tôi rước người sớm, nó là gì vậy? Các binh lính của chúng tôi nói rằng không hề có bất kỳ ai kiểm tra họ một tí tẹo gì cả, chỉ có s·ú·n·g ống chỉa vào người của họ mà thôi.
- Ta đã nói rồi, đó là tù binh c·hiến t·ranh, chỉa s·ú·n·g canh giữ là bình thường.
- Thế còn biện pháp kiểm tra sức khỏe là gì thưa ngài, sao không ai thấy gì cả?
- Sao lại không ai thấy, tất cả mọi người đều thấy cả đó thôi.
- ???
- Sao? Mọi người ở đây đều là tinh anh nhân tài tại đất nước của các vị, thế mà không một ai nhìn ra cả à?
Lúc này có một thanh niên trẻ tuổi của phái đoàn Philippines rụt rè phát biểu:
- Thưa ngài thủ tướng, có phải biện pháp kiểm tra của các ngài là phơi nắng họ không?
- Chính xác. Anh bạn trẻ này rất tuyệt, đã đoán trúng đáp án. Phơi nắng chính là biện pháp kiểm tra sức khỏe hữu hiệu nhất, rẻ tiền nhất, gọn lẹ nhất, đặc biệt là sử dụng với đám đông cùng một lúc.
Lần này cả hội trường lại một lần nữa kh·iếp sợ.
"Bà mẹ của tôi ơi, S quốc và Đại Thịnh đế quốc này dã man quá. Kiểm tra kiểu này quá thô bạo... Nhưng ngẫm nghĩ kỹ càng thì thấy hình như có lý, vừa nhanh chóng vừa không tốn một xu, rất tuyệt, về nước phải áp dụng mới được"
Tâm lý của mọi người đều giống nhau đến kỳ lạ, vừa mắng chửi vừa thừa nhận Giang Bình An nói đúng, biện pháp phơi nắng rất hữu hiệu đặc biệt là đối với tù nhân.
Không còn ai có thể đặt câu hỏi gây rối nữa, chủ tịch Hà thở phào nhẹ nhõm, ông không thể không thừa nhận một câu nói rất cổ truyền của nước S quốc, nó diễn tả rất đúng về Giang thủ tướng hồi nãy đến giờ:
"Nói ngang tám làng không nói lại."
Chuyện phơi nắng h·ành h·ạ rõ rành rành trước mắt, ấy vậy mà không ai cãi lại được Giang thủ tướng. Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.
Thực tế ra trong cả chuyện này có một sự sai lệch mà không ai phát hiện được nên dẫn đến mọi người hiểu sai lầm.
Đó chính là tác dụng tuyệt vời của không gian trữ vật. Khi bắt vào ra sao thì khi thả ra như vậy, mà lúc bắt vào thì 3,2 triệu quan quân này đang ở trạng thái tốt nhất chờ tác chiến, thử hỏi như vậy làm sao có người bị suy yếu mà cần phải kiểm tra sức khỏe, cho nên nói phơi nắng kiểm tra sức khỏe chỉ là nói hươu nói vượn.
Chính vì vậy, lúc thả ra vừa rồi, Giang Bình An tận tình h·ành h·ạ, nhưng tất cả các tù binh vẫn đủ sức chịu đựng, không một ai ngất xỉu.
Chờ đợi mọi người tan đi hết, chủ tịch Hà hỏi thăm thử Giang Bình An:
- Giang thủ tướng, nếu khi nãy có tù binh ngất xỉu thì ta xử lý như thế nào?
- Rất đơn giản, ta chỉ cần gom hết những kẻ bị ngất xỉu rồi báo với phía bên kia có người không đủ sức khỏe thôi, sau đó các phái đoàn muốn rước về thì rước, không rước thì thôi, ta đem họ bổ sung đi lao động công ích là được. Dù gì S quốc và Đại Thịnh đế quốc cũng là người thắng tuyệt đối, chúng ta có ưu thế cực lớn. Lúc nào cũng là người thắng làm vua, kẻ thua phải làm giặc.
- Điều này rất đúng, xưa nay người thắng luôn có lý. Khi nãy phái đoàn của Mỹ kiểm kê đến 1000 cố vấn quân sự của mình cũng không dám nhắc tới nguyên nhân gây ra cuộc chiến vớ vẩn: đòi trao trả 5000 cố vấn quân sự nữa. Ha ha ha... lần này lũ đế quốc xâm lược này đã tự vả vào mặt mình rồi.
- Bọn chúng đã không còn là đế quốc nữa rồi, hiện giờ Mỹ đang rất thê thảm, phải vay mượn lung tung, không còn dám một tay cầm đô la một tay cầm bom nguyên tử đi đe doạ kẻ khác nữa rồi. Giờ thì bọn chúng tiền đã sạch mà bom nguyên tử cũng không còn, hai bàn tay trắng nghèo xơ xác nghèo.
Giang Bình An hứng chí quá vô tình tuôn ra cả một câu bài hát ở kiếp trước, cũng may chủ tịch Hà không chú ý điều đó, ông chú ý điều khác quan trọng hơn rất nhiều:
- Hết tiền thì ta biết vì S quốc cũng đã được chia của, nhưng bom nguyên tử không còn là sao? Và cả cuộc chiến lúc trước không nghe ai dùng bom nguyên tử đe doạ như chúng vẫn thường làm. Đây không lẽ cũng là tác phẩm của Giang thủ tướng ngài nữa hay sao?