Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 140 (Xui Có Thưởng). Dụng cụ bắt nghêu thần thánh
Nhỏ Yến nói xong tự đơ luôn... Tiểu Muội quá biết vụ mấy bữa nay nhỏ Yến rửa mặt bằng nước mắt, may mà nó cạn nước mắt mới cho nó làm dâu phụ như đã tính.
- Mày làm ơn dùm cái đi... cái ông đó ổng trơn trượt hơn lươn á... lúc nào gặp cũng ghẹo tao Xí Muội ơi Xí Muội à... vậy mà bây giờ đám cưới tao trốn mất biệt... mà trốn thì cũng phải gửi... đằng này không gửi luôn... thất thu quá xá!
Yến bị chọc cười khanh khách:
- Mới bữa 29 Tết ba mày với má tao lãnh mỗi người 600 triệu rồi còn gì!
- Xì... tiền đó ba tao giếm hết rầu... tao tiếc vụ ông Trụi gửi tiền cưới là có lý do á...
- Lý do gì?
- Ổng sộp! Hồi xưa không có tiền ăn vậy mà chuyên gia mượn tiền đi đám cưới bạn gái toàn 500 k... bây giờ ổng giàu, nếu gửi ít gì cũng phải cả tỷ á... mà tiền cưới ba tao hứa cho tao hết...
- ???
Yến giơ tay đầu hàng nhỏ bạn ham tiền bà cố này luôn, ngày thường thấy nó ít nói ngoan hiền ai dè... cũng thứ dữ!
- Mày thấy Nobita giàu sao không cưới ổng cho rồi, cưới xong bắt rể cho chú Thoòng luôn?
- Aizzz... không có duyên nợ mày ơi... thú thiệt là tao cũng thích ổng... ba tao cũng chấm nhưng đợi ổng phát tài hoài mà không được... phải nhận sính lễ cái kèo thơm này... ngờ đâu vừa qua nửa năm là ông Trụi giàu thấy gớm... moá... cái sự đời!
Tiểu Muội vừa nói vừa dòm chừng nhỏ Yến, thấy nó bình thường mới dám nói hết, chỉ sợ nó nghe rồi nổi khùng là khổ!
Yến lại thấy nhỏ bạn thân buồn cười:
- Mày canh chừng tao làm gì... không phải chỉ có mày... cả chục đứa chuẩn bị tiếp mâm quả ngoài kia cũng đòi cưới Nobita hết á... thậm chí tụi nó còn thèm ông chồng đồ cổ của tao nữa kìa... thấy gớm không?
Rồi xong... nói tới đây hết chuyện để nói luôn... Tiểu Muội sao dám chê chồng sắp cưới của bạn thân, nếu chê thậm tệ mà nó chấp nhận thì nó là con người kiểu gì?
Mà nó là con người kiểu đó thì Tiểu Muội bạn thân nó cũng là con người kiểu gì đây?
Rồi ba Thoòng dạy ra con gái như vậy thì ổng là kiểu người gì đây?
Nói tóm lại là chửi một phát c·hết luôn nửa cái xóm Bến Đò!
Nhưng khen lại càng c·hết dở, nhỏ Yến sắp nhảy hố lửa t·ự s·át, bạn thân đứng nhìn vỗ tay thì là kiểu người gì đây???
"Hèn gì ông Trụi bỏ trốn... cao... thật là cao tay... nhưng mà mình bị thiệt cái tiền cưới của ổng rồi... hu hu... không biết lần sau đòi đúp có được không? Ủa... c·hết mẹ... vụ này không có lần sau... phải phun nước miếng nghĩ lại mới được!"
Cô dâu chính và phù dâu tâm tư rối rắm muôn phần trong buồng nhỏ.
Bên ngoài phía đàn trai đã đến theo đúng như giờ lành đã định.
Cả xóm xôn xao vì toàn siêu xe bốn bánh, 10 nhỏ tiếp mâm quả suýt xỉu vì bên nhà trai toàn trai xinh như diễn viên... ối dồi ôi... lần này mà dính được một anh thì đời lên hương ngay...
...
Quay trở lại Nha Tran, sáng chủ nhật 9/2 Trụi và Diễm thức dậy, vẫn ăn cháo thanh đạm nhưng ăn với khô cá biển một nắng có sẵn, thêm đĩa rau vườn xào đơn giản, sau đó không đi đâu hết mà chạy ra bãi biển gần nhà để tắm.
Bãi này không lý tưởng nhưng được cái sạch sẽ, không người, phong cảnh hữu tình, nước sạch... Trụi không vẽ, chỉ cùng người đẹp tắm biển đổi gió, chừng hơn một giờ thì vào nhà xả lại nước ngọt, đây là điểm bất tiện nhất khi tắm biển!
Tiếp theo thay đồ lửng hiệu mới shopping tối qua, đầu đội hai nón rộng vành cũng là hàng hiệu đi ra lại bãi biển để làm nhiệm vụ săn bắt hải sản, Diễm khệ nệ cầm theo giỏ nhựa nhìn quanh quất... ủa ta... toàn cát đá nước biển có gì bắt đây?
Trụi xách theo cây xẻng to loại dùng trong xây dựng, nó nằm trong kho và có vẻ có tiềm năng trở thành dụng cụ săn bắt hải sản thần thánh!
Chắc chắc sẽ có người hỏi vì sao không câu cá hoặc bắt cá như ở sông suối... Trụi có thử nhìn khi tắm... biển rất khác sông suối, cá không ở gần bờ, ra xa xa mới có nhưng muốn bắt hơi bị đuối... sợi dây câu của hệ thống dài có vài mét chả thấm thía gì... thà rằng bắt mấy thứ khác thì hơn.
- Mình bắt gì đây sếp?
- He he... chị chuẩn bị tinh thần chưa?
- Rồi... nhưng bắt cái gì... ở đâu?
- Em cầm xẻng dĩ nhiên sẽ bắt dưới cát!
- Oa... chị biết rồi... là bắt nghêu đúng không?
- Đúng!
- Nhưng người ta dùng cào đi giật lùi... khi nào đụng nghêu sẽ nghe cái "cốc" rồi hất nghêu lên còn em xài xẻng biết nó nằm đâu mà đào?
- Whao... chị biết vụ đó luôn hả?
- Dĩ nhiên... năm nào chị cũng đi du lịch vài lần... đi riết cũng phải trải nghiệm chứ!
- Vậy hôm nay em cho chị trải nghiệm cách bắt nghêu bằng xẻng chính xác 100% tiết kiệm thời gian và sức lực gấp 10 lần cách cũ... mỗi xẻng xúc lên là 1 em nghêu to mập hấp dẫn!
- Ê... lại nổ hay lại xài huyền huyễn đây sếp?
- He he... chỉ cần dậm chân hỏi Thổ Địa là ra hết! Hãy xem đâyyyy... thiên linh linh địa linh linh... Thổ Địa đâu mau nhắn tin vị trí mấy con nghêu mau lên!!!
Diễm ôm bụng cười vì Trụi múa may dậm chân quá tếu... tuy nhiên ngay lúc này điện thoại của Diễm lại báo có tin nhắn tít tít.
Mở máy ra thấy tin từ số lạ hoắc, chưa kịp từ chối thì nó đã hiện ra hình ảnh bãi biển với chi chít điểm đỏ to to nhỏ nhỏ...
- Á... chuyện gì vậy nè... điện thoại chị bị virus hay sao á...
Trụi cười hì hì chỉ vào hình:
- Đây là Thổ Địa nhắn á... điểm đỏ là con nghêu... điểm nhỏ thì nghêu nhỏ, điểm lớn thì nghêu lớn!
- ???
Diễm há hốc mồm á khẩu... zời ạ... sao đang huyền huyễn chuyển qua khoa học viễn tưởng? Thổ Địa cũng chơi mạng xã hội???
Trụi giả vờ nhìn sơ sơ tấm bản đồ... giả... do Venus lén gửi qua sau đó lăng xăng dùng xẻng xúc cát theo tầm mắt của kiếng như ý sát tròng... he he... có nó thì mấy em nghêu chạy đâu nữa... ủa lộn... trốn đâu nữa!
Xoạch!
Một xẻng xúc lên nhẹ nhàng, Diễm lật đật đến nhìn... úi dùi ui... một em nghêu béo to như trứng vịt!
- Trụi... em có mắt thấu thị đúng không?
- Hé hé... đúng là như vậy!
- Giống trong tiểu thuyết mạng?
- Chính sờ xác!
Diễm bỏ tay sau lưng giơ 3 ngón tay và đố:
- Nhìn xem chị giơ mấy ngón?
- Hai chứ mấy!
- Oa ha ha... trật lất rồi ông thần ơi... là 3... vậy mà thấu thị cái gì!
- Xì... em biết là 3 nhưng chọc chị chơi thôi...
- Lại nổ... lần này nổ chân chính luôn nè!
- Ha ha ha ha ha...
Trụi cười to không tranh cãi... cứ thật thật giả giả như vậy chơi mới vui.
Xoạch!
Diễm đến nhìn: oà... lại một em nghêu mập... nàng lượm bỏ vào giỏ và nghi ngờ:
- Sao em làm được?
- He he... bí mật!
- Tối qua em lén đi mua về chôn xuống...
- Whao... chị hoá thân Conan luôn sao... nhưng trật lất!
Xoạch!
Xoạch!
Xoạch!
Cả hai phối hợp nhịp nhàng, Trụi xúc cát, Diễm nhặt nghêu, có lớn có nhỏ nhưng không nhỏ quá.
Vì đây là nghêu tự nhiên nên không có nhiều lắm, đặc biệt Trụi chỉ chọn nghêu khá to trở lên... cuối cùng Trụi đành tăng độ khó: xuống biển chỗ gần bờ nước chỉ lấp xấp, xúc cát lấy nghêu lên!
Diễm đi theo nhặt trên xẻng khi Trụi giơ lên mặt nước... tới lúc này thì Diễm lại rối não:
- Không lẽ em chôn được dưới biển?
- Em đã nói không chôn mà lị!
- Vầy là sao ta?
- Ha ha ha ha...
Nhặt nhạnh một hồi được khoảng 4 kg nghêu, Trụi tạm ngừng nhiệm vụ săn nghêu và chuyển sang bắt tôm tít dưới biển.
Số lượng vẫn không nhiều nhưng cũng không ít, bắt nó khá nguy hiểm vì nó có thể búa tét tay như chơi, để chắc ăn Trụi đeo một bao tay cao su, sử dụng nhẫn Hắc Miêu tăng tốc độ.
Nếu dân trong nghề nghe như vậy chắc cười to lắm tuy nhiên Trụi là tay mơ, vừa xài bảo bối vừa xài bao tay cho chắc!
Kết hợp kiếng như ý sát tròng, Trụi chỉ bắt nửa giờ đã được hơn 2 kg tôm tít, bắt thì nhanh nhưng lội lòng vòng để bắt mới lâu, có thể dùng mồi câu Sáng Thế thần để dụ nhưng làm vậy lại giảm lạc thú đi săn bắt nên Trụi không dùng.
Quyết định này vô cùng sáng suốt, Diễm khen rất nhiều thay vì lúc ở sông suối bắt cá quá ảo ma canada...
- Khẹt khẹt... Diễm tỷ... Trụi ca... đói...
- Khẹt khẹt... đói... ăn... ăn...
Cặp pet Bạch Tuyết Băng Tuyết bay lượn trên đầu hai chủ nhân kêu réo ầm ĩ, chất giọng vẫn còn lơ lớ như người nước ngoài học tiếng Vi En, nghe vui tai đáo để.
Hai chữ đói và ăn là hai thành tựu to lớn trong vài ngày nay.
Thực tế để dạy chúng phát âm là điều rất đơn giản nhưng cái khó chính là dạy chúng hiểu nghĩa để sử dụng đúng lúc chứ không phải nói tràng giang đại hải mà không hiểu gì hết.
Diễm thấy pet tới liền quên hết tất cả, giao luôn giỏ hải sản cho Trụi để đón hai pet đậu xuống và giao lưu.
Hai người hai chim về nhà, buổi trưa khá đơn giản: cơm nóng hổi ăn với nghêu hấp, tôm tích chấy tỏi, thêm tô canh rau ngoài vườn, chén muối tiêu chanh, vài lát ớt sừng xanh xanh vàng vàng... còn thiếu gì không nhỉ? Có lẽ thêm bia lạnh... tiếc rằng có bia nhưng quên không ướp lạnh, đá trong tủ lạnh lại chưa kịp đông...
Nhưng không sao, đã có lựu đ·ạ·n 3 A2 giải quyết vấn đề: rửa sạch, rót bia, đậy nắp trong 5 giây mở ra thì đã lạnh tê tái, rót ra hai ly sau đó tiếp tục bổ sung bia ướp lạnh... nó đúng là một thần khí đi du lịch bụi.
Người ăn nhậu đã đơn giản nhưng pet còn đơn giản hơn, chỉ cần vài loại quả hạt là đủ đáp ứng nhu cầu của chúng, đôi khi chúng có thể tự kiếm ăn nhưng luôn thích làm nũng để Diễm chăm sóc, càng như vậy tình cảm chủ tớ càng gắn bó nhanh chóng!
Ăn ăn uống uống, lăn ga giường happy, ngủ trong gió biển thổi vào từ cửa sổ vào lồng lộng...
Đến 4 giờ chiều hai người hai chim lục tục đi khám phá Nha Tran lần hai với chủ đề "đuổi theo hoàng hôn"...
(còn tiếp)