Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 151 (Xui Có Thưởng). Quà cưới
Cô dâu bỏ chạy?
Trời ơi... chạy trước ngay xe hoa?
Chú rể ú ớ la khản cổ, tức giận suýt tăng xông tèo ngay tại chỗ..
Má cô dâu tái mặt chửi liên thanh, ba cô dâu lại mỉm cười ôm chặt bà vợ không cho bả rượt theo.
Bà mai Đồ Thị thì giờ mới thấy nở nụ cười nhẹ nhõm... chỉ cần cái đám này hư bột hư đường là được!
Làng xóm nhìn thấy, kẻ cười góp vui, người chê ngu dại... số đông là gật gù thông cảm... chỉ có 10 đứa chị em thân mật bưng quả trong xóm là sáng mắt nhìn chú rể già... trong đó có một nhỏ nhan sắc tầm trung nhưng khéo trang điểm và đầu óc thông minh vội tách nhóm vọt đến rỉ tai bà mai Đồ Thị gì đó, hai bên bàn chuyện rất tâm đắc...
"Ha ha... chụy đã chờ ngày này lâu lắm rồi!"
Dù mọi người suy nghĩ khác nhau nhưng lạ một điều là không ai đứng ra cản lại cô dâu... phe chú rể muốn lắm nhưng đây là đất khách quê người lỡ bị đập c·hết vứt xác trôi sông thì sao? Muốn gì cũng phải từ từ thương lượng hoặc bắt đền sau.
Phe cô dâu chỉ có bà má lao đi nhưng bị ông chồng ôm cứng ngắc... hàng xóm càng không ngăn cản...
Thứ gây cản trở cô dâu duy nhất là... đôi giày cao gót... mai phước là chính tay cô dâu đã kiếm tiền làm đường thành công nên nàng chạy tạm ổn dù rằng không nhanh lắm... nhưng ngờ đâu mới chạy vài mét cô dâu đã bị một chiếc xe cản ngang đường không chạy được...
Thì ra có một thằng nhóc nào đó mặc bộ đồ da đen thùi, đeo kiếng đen, chạy xe PKL đen thùi, đầu xe gắn cái sọ người màu bạc gớm ghiếc... từ tuốt ngoài đường cái chạy sồng sộc vào đây... thắng gấp đánh đuôi xe một vòng chặn ngang đường chạy của cô dâu...
Tất cả ngạc nhiên im lặng... ngay cả bọn nít ranh do thằng Chương cầm đầu cũng phải im lặng vì chúng phát hiện người chạy xe ngầu lòi kia hình như là... lão đại...
Cả xóm cũng lập tức nhận ra... nhân vật phong vân nhất cả tháng nay giờ bỗng nhiên xuất hiện như bụt hiện ra là sao?
Má nhỏ Yến khóc thét:
- Trời ơi... là thằng Trụi... đừng cho nó chở con Yến đi... mọi người ơi... ngăn tụi nó lại...
Đồ Thị lần này nở nụ cười tươi tắn thật sự... bà chả hiểu sao mình thấy vui như vậy, tay chấp thành loa bà hét toáng lên:
- Trụi... chở nó đi đi con... đi thật xa đi...
Hai bà mẹ, hai lời kêu gọi trái ngược đối nhau chan chát... lịch sử đã tái diễn cảnh nội và ngoại của Trụi không ưa nhau trong ngày cưới thuở xưa hay sao?
Hàng xóm có người hét lên đầu tiên:
- Ú... a... á... ú...
Aizzz... là chú Câm... một trong 10 nhà được lãnh lì xì tiền tỷ... tội nghiệp chú la bể cổ nhưng không ra tiếng nhưng kỳ lạ là ai cũng biết chú muốn kêu Trụi chở Yến đi...
Trụi ngồi trên xe giơ ngón cái về phía chú Câm... tặng chú một like!
Có 1 thì có 2, chú Út nuôi gà hét lên:
- Chở đi đê...
Anh Quân mì gõ: - Chạy đê... c·ướp cô dâu đê...
Xoạt!
Đô tiểu đệ nhảy phắt ra ngăn đường sau lưng cô dâu không cho ai can thiệp chuyện của lão đại...
Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt...
Bảy anh em hồ lô tuy chậm nhưng cũng lanh lẹ theo sau anh Đô đại sư huynh... tất cả dàn hàng ngang y hệt kiểu đánh c·ướp áp trại phu nhân...
Sau đó hiện trường càng thêm r·ối l·oạn vì mọi người nhao nhao kêu Trụi chở cô dâu đi... rồi tụi thằng Chương nhảy ra che đường, rồi bà con cô bác nhảy ra che thêm... hic hic... chú rể tuyệt vọng... nỗi đau này ai thấu... Bao đại nhân ơi, ngài ở đâu, lão phu oan ức quá... hu hu...
...
Xung quanh cuồng hoan nhốn nháo nhưng nhân vật chính là cô dâu lại như tai điếc mắt ngơ, không nghe gì, không nhìn thấy gì ngoài người đang ngồi trên xe chắn đường trước mặt nàng...
Loạt xoạt...
Nước mắt ngỡ như khô cạn bao lần giờ lại tuôn trào... mắt nhòe lệ... hình ảnh người kia cũng nhoè đi như ảo ảnh sắp tan biến, nàng cuống cuồng xoa nước mắt để nhìn cho rõ đó là thật hay là ảo giác... nhưng càng lau nước mắt tuôn càng nhiều làm nàng càng cuống quýt cho đến khi...
Có một đôi bàn tay ấm áp quen thuộc lau nước mắt cho nàng...
- Hu hu hu hu hu...
Đừng tưởng lau là hết, Trụi vừa lau thì Yến đã khóc rống lên vì vui mừng biết là Nobita đã về thật sự...
Đét! Đét!
Trụi hừ to rồi đánh mông nhỏ Yến hai cái rõ đau... đây không phải đánh cho bõ ghét mà là gây sốc để nhỏ Yến tỉnh người đừng khóc nữa... nhớ ngày xưa Lục Vân Tiên khóc quá đã bị mù, nhỏ Yến khóc hoài dễ có chuyện!
- Ui da... đau em!
- Ai biểu khóc hoài... leo lên xe đi...
- Đi đâu?
- Tao hứa ngày mày vu quy tao làm tài xế rước dâu á...
- Nãy sao nói ở Nha Tran?
- Ở Nha Tran thiệt...
- Xì... bay về chắc?
- Ừ... bay về... 2000 km/h mất 12 phút... phải tàng hình để tránh bị dòm thấy!
- Ha ha ha... xạo VL...
- Hừ... không tin thì thôi... leo lên xe mau...
- Anh chở em đi đâu?
- Chỗ nào mày thích á...
- Chỗ chỉ có hai đứa mình...
- Ok... chốt kèo! Lên mau...
Yến mặt mũi như mèo vén váy cưới leo lên xe ôm Nobita cứng ngắc... Trụi nổ máy rồ ga...
Ụnnnn... ụn...
- Khoan...
- Gì nữa đây???
- Chờ em một chút...
Yến giật mạnh sợi dây chuyền vàng to tướng... whao... 10 cây vàng nặng 375 gram luôn á... cầm rất chắc tay... nàng vo tròn trong tay, đứng thẳng người trên xe để nhìn về phía chú rể sau đó ném như ném bóng chày...
Sợi dây chuyền trị giá cả tỷ bay cái vù rớt xuống trước người chú rễ... chú rể giật mình té xỉu thật sự luôn...
Yến ngồi xuống ôm ghịt Nobita:
- Đi thôi anh... em hết bị còng cổ rồi!
Trụi vít ga... Tiểu Kim vọt đi trên đường đê làng mới làm xong... nó được đặt tên là đường Kê Thần 01 chạy dọc bờ sông, ngang qua nhà Trụi, nhà Yến...
Người dân xóm Bến Đò mãi mãi sẽ không quên hình ảnh c·ướp cô dâu đi vào lịch sử này...
(ảnh bìa chở cô dâu váy cưới mặt mèo)
...
- Nãy sao mày lại bỏ chạy?
- Em muốn trốn dưới gốc khế chờ anh về!
- Aizzz...
- Thở dài cái gì chứ?
- Mày làm phá rối kế hoạch c·ướp dâu siêu ngầu của tao rồi... cái này bây giờ là c·ướp dâu hay cô dâu bỏ trốn?
- Anh thích cái nào hơn?
- !!!
- Hi hi... câm nín rồi chứ gì!
- !!!
- Sao anh không về sớm hơn?
- Ở xa lắm bà ơi... 400 cây số á...
- Vẫn có thể về sớm hơn...
- !!!
- Lần này là anh rước em về làm dâu rồi đúng không?
- Làm gì có... tao chỉ làm tài xế...
Yến cười ngâm ngâm không tranh cãi... không lấn lướt... không ép buộc... mới nãy trước khi quyết định bỏ trốn nàng đã ngộ ra tất cả... muốn ở chung với Nobita thì đừng ràng buộc, đừng chiếm hữu... thậm chí không yêu sẽ càng tốt... tuy nhiên điều cuối nàng chịu thua... lỡ fall in love mất rồi!
Tuy nhiên fall hay không fall không sao cả, miễn để Nobita tự do là được, tối kỵ nhất là ghen tuông hờn dỗi...
Yến đã so sánh rõ ràng: về với chồng già có ghen được đâu vậy thì về với Nobita, cũng không ghen nhưng được ở với người mình yêu thích... vậy là ok... chuyện tiền bạc bây giờ không quan trọng... chỉ riêng mấy kênh mạng xã hội Yến Xuka chắc cũng đủ cho nàng kiếm chút cơm ăn với con khô "chỉ vàng" mỗi ngày...
Nếu ngày đó Đồ Thị ngộ ra đạo lý này sớm một chút, khéo léo bằng 1/3 bản thân bà ta hiện tại thì gia đình Trụi đã không có sự chia ly bi kịch...
Điều này có nghĩa là ba của Trụi không có lỗi?
Không... ông ấy vẫn có lỗi... tuy nhiên vai trò người phụ nữ trong việc gắn kết gia đình là quan trọng nhất... dù người đàn ông có cố gắng như nào đi nữa thì một người phụ nữ quấy phá vẫn quậy nát gia đình một cách dễ dàng... đó là lý do người ta nói phụ nữ là nội tướng, nội trợ...
Nhưng quay trở lại hiện tại, Yến đã ngộ, trở nên trưởng thành hơn so với cái tuổi 19 của nàng... còn Trụi thì sao? Đừng nghĩ anh chàng này xuất hiện c·ướp cô dâu là chịu đeo vòng Kim Cô như Tề Thiên...
Tay nắm hệ thống của Sáng Thế thần, túi chứa đầy bảo bối thần kỳ, tim nằm cả chục bóng hồng xinh đẹp, tài khoản mấy trăm tỷ, vườn thả con Kê thần vài chục triệu đô la... vậy nên làm sao có thể vì một thanh mai trúc mã mà chịu dừng cuộc chơi... ít gì lắm cũng chơi thêm 50 năm nữa rồi tính sau...
Biết đâu lúc đấy 70 tuổi vẫn nhảy nhót lambada như thường... vẫn thành lập được đại gia tộc, năm thê bảy th·iếp con đàn cháu đống trải khắp năm châu bốn biển... rảnh rỗi tài trợ và đầu tư cho con cháu lên làm tổng thống vài chục nước... ví dụ như Mễ, cứ có tiền nhiều đổ vào bầu cử thì đã có 50% cơ hội làm tổng thống rồi á... người dân bên đó mê tỷ phú c·hết bầm luôn!
Whao... đến chừng đó Trần gia là một tập đoàn các tổng thống, mỗi khi hợp mặt gia đình là y như họp mặt cấp cao liên hiệp quốc... vậy đủ ngầu lòi chưa???
...
Cặp đôi kỳ lạ chạy xe cà tịch cà tang lả lướt qua các con phố thu hút mọi ánh nhìn, soái ca quá soái, quá ngầu, đặc biệt cả gan không đội mũ bảo hiểm... cô dâu ngồi sau váy cưới tinh khôi, khuôn mặt lem luốc như mặt mèo, cặp mắt khóc sưng húp tuy nhiên sáng lấp lánh đầy hy vọng và hạnh phúc, và dĩ nhiên cô nàng cũng không đội mũ bảo hiểm...
Người dân thấy kết nên chụp ảnh quay phim... tuy nhiên dù máy xịn hay dỏm, dù điện thoại hay cam an ninh đều bị nhòe ảnh không nhìn được gì vì bị hiệu ứng tàng hình camera của Tiểu Kim...
Trụi chạy lung tung, quẹo trái phải tá lả để tránh hết mọi chốt giao thông mà Venus báo trước... sau 25 phút Tiểu Kim dừng lại trước một căn nhà nhỏ mặt tiền ở chợ Vườn Chuôi, chỗ này là cửa hàng kinh doanh đồng hồ, nữ trang do Tuấn Rô bồi thường sang tên cho Trụi...
Xoạt...
Gậy như ý xuất hiện và biến hóa thành chìa khóa đa năng để mở hai ba lớp khóa, cả hai dắt xe vào, khóa luôn cửa lại... đợi lúc rảnh cho Yến thay ổ khóa mới luôn cho chắc.
- Đây là đâu hả anh?
- Chỗ mày muốn đi á...
- ???
- Thì chỗ chỉ có hai đứa...
- Whao... thiệt hông?
- Zời... mày thử đi một vòng trong nhà coi có ai không... nếu có thì tao c·hết liền á!
- Không... ý của em là nhà này của ai?
Trụi trầm ngâm... câu hỏi này rất có trình độ... hỏi phát biết ngay tương lai sẽ ra sao... cuối cùng sau hai giây đắn đo Trụi vung tay lên quyết định:
- Đây là quà cưới tao tặng mày... đừng nói là tao bùng đám cưới không đi, không gửi quà...
- Hi hi hi...
Chụt... chụt... chụt...
Hời ơi... có ai cứu dùm tui không... bớ người ta...
(còn tiếp)