Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 167 (Xui Có Thưởng). Tôi sẽ g·i·ế·t ông
Ông cứ ngờ ngợ cái thằng oắt con cắt tỉa bông giấy ngày trước có lẹo tẹo với vợ ông nhưng hiềm một nỗi không có tang chứng vật chứng... sau đó lại có con Xoan xen vào giữa khiến đôi khi ông bị ảo giác Trụi muốn cua con gái nên lấy lòng mẹ vợ chứ không phải là cua mẹ nên lấy lòng con gái!!!
- ???
- Vậy mà mới trước đó không lâu ông thề thốt van xin tôi cho ông 1 cơ hội cuối cùng để sửa đổi... hay là tối đó ông đi với người ta lần cuối để chia tay rồi về với tôi?
- Đừng chối cải... tôi và Xoan ở ngay sau lưng hai người... tôi thì bình thường nhưng con Xoan bị sốc nặng.
Ngoài sân nhóm đãi tiệc đang dọn dẹp chuẩn bị rút đi, Xoan bận rộn thanh toán với họ, đây là tiền Xoan kiếm được từ việc làm cò nhà đất... ông chồng tranh thủ không ai chú ý cố gắng xáp tới nhưng Diễm thủ sẵn chai xịt gián xịt xịt cho vài phát hôi rình... ông chồng dù giả vờ say cũng phải né xa ba thước, gì chứ thuốc gián vừa độc vừa hôi...
- Không phải khôn mà là giữ lại cái gia đình này cho con Xoan... tôi không nói mọi chuyện êm xuôi chỉ là sống riêng, không ai làm phiền ai nhưng Xoan còn cha còn mẹ... sau này cưới xin cũng dễ dàng không phức tạp, không bị gia đình chồng xoi mói quá nhiều...
- Ông ngừng ngay đi... đừng hòng lừa dối qua mặt tôi ngay lúc này... tôi báo cho ông biết chỉ cần ông gạt tôi lần này... sau khi thỏa mãn rồi lại léng phéng bên ngoài thì tôi thề sẽ g·iết c·hết ông ngay lập tức... lúc đó ông c·hết tôi ở tù... hoặc nếu sắp xếp khéo léo một chút thì tôi vô tội còn hưởng hết gia tài, hưởng luôn bảo hiểm nhân thọ của ông á!
- Không... là vài ngàn đồng!
...
- Có lý... vậy mình cứ coi như vậy đi.
- Chắc không?
- !!!
- !!!
- Hả... là đô hả mẹ?
- Ể... chơi khôn vừa thôi...
- ???
Ông chồng cố nén chờ khách khứa về hết định mặt dày kiếm cớ ngủ lại nhà mới, biết đâu tòm tem được thứ vốn là của ông... ai ngờ Diễm rất tuyệt tình:
- Bà đừng quá đáng... tôi không có lỗi gì hết.
Nói đến đây mọi chuyện đã hết nước hết cái... ông chồng thẫn thờ nhận ra thế bí của mình... bà vợ nói đúng, muốn hưởng thụ điều tốt đẹp thì phải có thực lực, tiền bạc hoặc ít nhất là sự chung tình không thay đổi... bất tri bất giác ông nhớ đến lời chúc phúc kinh điển trong đám cưới mà ông đã vứt xó nó tự bao giờ:
- Vấn đề này hôm bữa nói rồi... mới nói xong ông bỏ cuộc rồi quay sang đi với nhỏ đầm vàng... đừng chối cải.
- Tui không có làm gì hết...
- Khẹt khẹt... Trụi ca... Trụi ca...
- Hừ... đồ ngụy biện!
Rồi giờ chính miệng mẹ thừa nhận với ba dù không chi tiết... vậy là rốt cuộc Tiêu Dao Tử là anh hay là dượng???
Sống với nhau đến răng long đầu bạc!
- Ông đừng thách tôi... tôi không chối nhưng tôi không muốn nói...
Xoan không trách ba, dẫu sao nàng đâu được chọn đấng sinh thành... ba vẫn yêu thương chu cấp đầy đủ cho hai mẹ con... chẳng qua cái tật ham của lạ mãi mãi không dứt!
- Hi hi... mẹ tin thật sao?
- Nhưng ảnh tặng quà đắt tiền quá á...
- Tối hôm kia lúc 8 giờ ở trung tâm thương mại *** ai đi với hot girl mặc đầm vàng, giày cao gót đỏ, xách tay màu lam?
- Vậy thì đừng làm màu cô nương!
Ngay lập tức hai chiếc vòng thu hút mọi sự chú ý của khách khứa, nữ thì mê tít vẻ đẹp, nam thì xuýt xoa giá trị của chúng.
Toang! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Em muốn hủ hỉ đến già thì anh sẽ...
- Ha ha ha... bỏ bê tui 20 năm không thèm ngó ngàng bây giờ lại ghen ngược... nếu ghen sao lúc trước ông không chạm vào người tôi... thực ra ông chỉ sợ bị cắm sừng thôi đúng không?
- Tôi không ngụy biện... chỉ có bà đang yên đang lành bỏ nhà đi du lịch cả nửa tháng, quay về đùng đùng đòi ra riêng, không cho tôi đụng vào... bà muốn cặp kè với thằng khác đúng không? Là cái thằng oắt con cho vòng?
Hai mẹ con Diễm thấy chất lượng vòng tay quá tốt không sợ rớt bể nên thoải mái đưa cho mọi người truyền tay nhau cảm nhận... quả nhiên ai được cầm lấy, cảm thụ, thậm chí ướm thử vào tay đều phải công nhận tác dụng an thần - tĩnh trí - vui vẻ của chiếc vòng là có thật.
- Vậy con đừng lấy... để mẹ đem trả lại cho Trụi nhưng vòng của mẹ không trả đâu...
Mẹ quá trí tuệ, phân biệt tình cảm rạch ròi nhưng cũng quá trời dũng mãnh... nếu mẹ mà lơ là yếu mềm tí xíu thì ba chắc chắn sẽ thừa cơ lấn tới, lần thứ hai c·hôn v·ùi quyết tâm thay đổi cũng như tình thế tốt đẹp như bây giờ của mẹ!
- Chứ mẹ nghĩ coi... ảnh bán tiên đan 1 tỷ/viên... bây giờ vòng ngọc có hiệu ứng đặc biệt như là linh khí hay tiên khí trong truyện tu tiên... ảnh không có phép tiên thì làm sao chế tạo ra chúng được?
Ông chồng lóe lên ý nghĩ xấu xa muốn xí gạt bà vợ... cứ gạt gẫm ăn uống ngập mồm cho đã nư trước... sau đó tiếp tục chơi bời là được.
- Em à... dẫu gì em cũng phải cho anh một lần được gần em... tử tù còn được ăn bữa cuối mà?
Diễm mỉm cười bình tĩnh... nàng không có gì phải lo vì đã nắm chặt tử huyệt của ông chồng:
Chỉ có mẹ là đáng thương... chúc mẹ suôn sẻ trong lần quật khởi này... nhưng mà trời ạ... ban đầu nàng nghi ngờ Tiêu Dao Tử... sau đó vì tiên đan nàng bỏ nghi ngờ.
- Nhưng anh muốn em ngay lúc này...
Thử hỏi Trụi dám tặng vòng tay tiền tỷ, dám đặt tiệc 100.000 đô ăn chơi với Diễm thì căn nhà 10 tỷ có là gì... Diễm âm thầm nhận lấy và thực sự cảm ơn cái tâm của Trụi, bản thân nàng cũng không coi trọng vật chất, nó không quý bằng tấm lòng hai người dành cho nhau.
- Aizzz... nghe lời tôi đi... ông đã không thể chấp nhận tôi già tôi xấu thì cứ chấp nhận sống riêng... ông tha hồ bay nhảy, tôi cũng có cuộc sống của riêng mình... chuyện quá khứ tôi sẽ quên để tập trung vào hiện tại...
- Hừ... sống trung thực... đừng chối cải... bà nói tôi vậy bản thân bà thì sao? Nửa tháng du lịch bà có làm gì sai không? Bây giờ ra riêng có quan hệ trái khoáy gì không? Nói đi... trung thực đi...
Lúc rời đi hai pet bay đến rất quyến luyến khiến ai cũng ngạc nhiên nhưng không ai nghĩ nhiều trừ 1 người: ông chồng của Diễm.
Chương 167 (Xui Có Thưởng). Tôi sẽ g·i·ế·t ông
Diễm và con gái lót tót ra sau, Trụi cười khà khà để hộp rượu lên bàn rồi nhanh như ảo ảnh lấy ra hai chiếc vòng tay Kim Ngọc tặng cho hai mẹ con, Diễm vòng màu tím mộng mơ, Xoan màu trắng tinh khôi đúng theo ý thích.
- Sao con nói vậy?
- Ông về đi... tui muốn đóng cửa nghỉ ngơi!
Trời ơi... ông đã không làm được điều này ngay từ khi mới cưới, vợ có bầu là ông léng phéng đi hái hoa ngắt cỏ... giờ trách ai đây... dẫu hiện giờ sau 20 năm rong chơi, ông còn chưa muốn dừng lại dù rằng tự ông biết điều đó không đúng!
Ha ha ha ha...
- Ha ha ha... lại chơi tâm lý... tôi không yếu đuối như vậy đâu... ông không phải tử tù... ông có quyền lựa chọn, nếu chấp nhận được nhau hủ hỉ đến già thì tôi không eo hẹp gì với ông... còn nếu không giữ được mình thì thà cắt đứt ngay từ đây...
- Hay là ông muốn nghe chi tiết để rồi xé bỏ hôn thú... l·y d·ị?
- Nói nghe rất hay, y như thiệt luôn á... nên nhớ chuyện ông làm có trời biết đất biết, ông biết mà tôi cũng biết.
Ông chồng đỏ ngầu đôi mắt nhưng không phải vì hối hận mà là vì như một con bạc vừa đánh mất một mỏ vàng mới toanh, ông nhìn vợ nói lời đầy tha thiết:
- Ờ thì...
- Ha ha... tôi xịt gián!
Bữa tiệc trôi qua trong vui vẻ, mọi người mãn nhãn và sướng tay với hai chiếc vòng Kim Ngọc... sau đó ra về chúc phúc cho Diễm có một khởi đầu mới thuận lợi.
Trụi thở phào rút lẹ, may mà không ai phát hiện nhà này là Trụi bỏ tiền ra mua cho tình tỷ... bản thân Trụi và Diễm đều biết Trụi mua nhà là cho Diễm chứ không có chuyện đứng tên dùm tào lao như vậy... lý do đó chỉ để giải thích cho Xoan.
- Tỉnh lại đi... vấn đề là ông không đủ điều kiện để tôi luôn trẻ đẹp... mà tôi vừa xấu đi thì ông lại chán, mọi chuyện lại quay về như xưa... ông không thấy vậy là bất công cho tôi sao?
Trụi thuyết minh về các ưu điểm của vòng Kim Ngọc rồi làm các thí nghiệm nhỏ, đây được xem là lần quảng cáo trang sức Kim Ngọc lần đầu tiên trên thế giới.
- Thì làm ơn đi... tôi không phải con nít lên ba... tôi đã ngoài 40, ông đã gần 50, hãy sống cho trung thực và đơn giản vì chẳng còn nhiều thời gian mà chơi trò cút bắt trốn tìm nữa đâu... (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông chồng bó tay toàn tập lảo đảo rời đi... bên ngoài sân đã không còn ai, nhóm đãi tiệc đã rút đi hết, Xoan thì lặng im núp bên cửa nghe lén nãy giờ.
Sao bả thông minh và quyết liệt đến mức này hả trời!
Ông chồng teo bugi ngay lập tức... ánh mắt lạnh lẽo đầy sát khí khi bị dồn vào bước đường cùng của bà vợ làm ông biết ngay bà nói thật...
Đây là kiểu cùng nhau già nhưng vẫn chấp nhận nhau, vẫn yêu thương, quý trọng nhau hết mực!
- Thì tôi muốn quay về với bà... tại bà không cho...
- !!!
- Thằng nào có vợ mà không sợ bị cắm sừng? Tôi không đụng đến bà là vì áp lực công việc, phải lo kiếm tiền... bây giờ tui đụng sao bà không cho?
Bạch Tuyết và Băng Tuyết bay lượn cực kỳ ưu nhã như hai chim phượng hoàng trắng đến chào hỏi chủ nhân ríu rít. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Mẹ nói đúng... nhưng con vẫn thấy vòng tay giá trị quá...
- Úi... con cũng không trả! (đọc tại Qidian-VP.com)
- Chắc!
- Tin thì có, không tin thì không vậy thôi.
- Đừng ngạc nhiên... hoạ sĩ người ta chỉ dùng bút, màu, giấy thì đã làm ra tác phẩm mấy triệu, mấy chục triệu đô luôn á... bởi vậy mới có câu của một đồng công một lạng... như ớt bên mình tràn lan nhưng nghe đâu bên Pari giá là cả 100 k một trái... chênh lệch khủng kh·iếp lắm! (đọc tại Qidian-VP.com)
Xoan còn lén suýt xoa với mẹ:
- Mẹ oi... anh Trụi ảnh có phép tiên thật hả mẹ?
Đặc biệt khi Trụi thông báo mức giá tiền tỷ mọi người phản ứng thật phức tạp: vừa chê đắt rẻ, vừa thèm muốn sở hữu nhưng lại ngán ra tiền... cứ để một thời gian xem sao!
- Khẹt khẹt... Trụi ca... Trụi ca...
(còn tiếp)
- Bà xịt tôi làm gì?
Qua lần này Kim Ngọc bắt đầu lan tỏa danh tiếng từ từ, thẩm thấu vào tầng lớp thượng lưu trong và ngoài nước.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.