Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 170 (Xui Có Thưởng). Cao thủ đến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 170 (Xui Có Thưởng). Cao thủ đến


Tác phẩm: Thanh Mai Trúc Mã

* Yến lúc 19... tóc vấn cao, mặc váy lụa, thướt tha bưng mâm đồ ăn sáng 2 người, nụ cười nhẹ nhàng bí ẩn, ánh mắt sáng lấp lánh mãn nguyện.

Ngày: 17/2/2025

Thôi đúng rồi... thằng Chaien với bạn gái có đi chơi chung... có lẽ nhìn thấy mình cắn kẹo hay hít ke gì đó...

Vơi đầy viên mãn nhất sinh nhất thế mỹ

Bảo cảm động đỏ hoe hai mắt vì Nobita đã giúp nó trong thầm lặng... dù không phải Nobita làm thì tính cái ơn này lên đầu nó cũng được, chừng nào biết rõ mọi chuyện tính sau!

Nhỏ Yến chịu không nổi nước mắt lại rơi vì xúc động lao đến ôm chầm sau lưng Nobita, nước mắt thấm ướt lưng người tình.

Hai chiếc xe hơi chạy vào sân, trên xe bước xuống 8 người, ôm xuống 2 con gà chiến thứ dữ...

Nhỏ Yến ôm sát không rời nó bây giờ chỉ mới 19 tuổi, thân thể tràn đầy nhựa sống không cần Venus quá chăm chút bằng sóng âm, chỉ cần tinh lọc mỡ máu và những độc tố trong gan, bụi bẩn trong phổi là ổn.

Trụi nghe bạn kêu réo liền ngó xuống bên dưới...

Cảm giác ghê tởm ngày càng cao, chỉ còn mai thúy đá là Bảo quyết không chạm vào vì biết nó siêu nguy hiểm, dù chỉ chơi một lần cũng bị c·hết nơron thần kinh, làm hỏng não... nghiện ngập kéo dài cuối cùng là bị ngáo không tránh khỏi!

Tâm tư rối bời khi về nhà nhưng Bảo lại vô tình khiến cha mẹ vui mừng, xem ra con trai cưng vẫn rất ngoan.

... (đọc tại Qidian-VP.com)

(còn tiếp)

Hít chút ke... vẫn ói... (đọc tại Qidian-VP.com)

Tắm táp một trận, cơn phê đã hết vì sử dụng rất ít, Bảo đã hết ghê tởm nhưng người thì tỉnh táo không ngủ được, tầm mắt ngó lơ đãng mà trong đầu vẫn suy nghĩ, phân tích về ám ảnh tâm lý...

Trời gần sáng Bảo mệt mỏi th·iếp đi cũng là lúc Trụi thức dậy khi nghe tiếng Kê tướng quân gáy.

Nobita và đống bảo bối siêu cấp quá tuyệt...

Trụi tức cảnh sinh tình, nhờ Venus góp ý rồi viết ra đôi câu đối:

Ăn bữa sáng sau đó vẽ tranh nhập tâm thoáng chốc đã đến hơn 9 giờ sáng, nhỏ Yến cảm động rối tinh rối mù chưa được bao lâu thì có khách viếng... ủa lộn... có khách tới!

"Quác quác quác... có thích khách... có thích khách... quác quác quác..."

Vò đầu bứt tai nghĩ mãi nghĩ mãi... cuối cùng Bảo cũng rút ra được... một mớ tóc rụng!

* Yến lúc 19... hai tai xách váy cưới trắng tinh khôi, chân mang giày cao gót đang bỏ chạy tất tả, môi mím chặt, khuôn mặt lem luốc vì nước mắt nhưng ánh mắt đầy hi vọng...

- Ế... đừng khóc... tao... à... anh đã hứa không để em khóc nữa!

Tuy nhiên từ bỏ lại vi phạm bản tính của Bảo, Bảo có tính chiếm hữu rất mạnh, không muốn bạn gái quen mình rồi lại ngã vào vòng tay người khác!

Bữa c·ướp cô dâu không thấy đầu lâu vàng chỉ có đầu lâu bạc... nhưng Nobita giỏi độ xe nó cải tạo ngụy trang mấy hồi.

Có lẽ trong nhóm nó là đứa trưởng thành tâm trí trễ nhất... trước nó là Xuka, đã khóc suốt rồi ngộ ra ngay ngày đám cưới.

- Oa... không lẽ đầu óc của mình thực sự có vấn đề gì đó mới làm thi trượt và cả chơi hàng cũng không được? Quái đản thật... giờ hổng lẽ đi chụp hình cắt lớp?

Mọi chuyện bắt đầu mới từ đêm hôm qua... để coi coi trước đó mình làm gì... có đi đâu bậy bạ bị ma ám vào người hay không...

- A... khoan từ từ... Nobita và bảo bối... c·hết mẹ rồi... có khi nào nó xài bảo bối chơi mình, không cho mình chơi hàng không ta? Dám lắm à... nhưng bảo bối gì đây? (đọc tại Qidian-VP.com)

Rời người đẹp, Trụi đi rèn luyện buổi sáng: chạy, hít đất, hít xà, nâng tạ, đứng tấn và cuối cùng là múa côn nhị khúc.

Nếu có thì chỉ có ánh mắt hai thằng Chaien và Nobita, tụi nó nhìn Bảo kiểu như thấu hiểu, xuyên thấu... c·hết cha... không lẽ tụi nó biết gì sao?

Lao khỏi toilet, Bảo quyết chí phải tìm ra được đáp án trong đêm nay, nó lượn lờ một vòng mua thêm vài thứ hàng khác để check.

Bảo tiếp tục trằn trọc suy nghĩ cái sự đời... suy nghĩ về mọi chuyện từ lúc có Ninja H2... nó tự kiểm điểm thấy mình làm có đúng có sai:

Đáp án đã có, Bảo chỉ cần thực nghiệm... nhưng trong âm thầm qua những suy tính lo toan này Bảo đã vụt trưởng thành, biết suy nghĩ lo lắng cho người khác, biết gì là đúng sai, hậu quả như thế nào...

* Yến lúc 15 tuổi, đang nở nụ cười khanh khách khoe nguyên hàm răng có chiếc răng khểnh duyên dáng, lần này nó cười tít mắt không thấy tổ quốc, tóc đã dài ngang vai thướt tha bung xoã, mặc quần jean áo thun, vóc người thon gọn nhưng nhỏ nhắn, hai tay đang bưng tô cháo lòng đưa ai đó...

Giờ sao đây?

Bảo cần phải tĩnh lặng suy nghĩ tìm cho ra nguyên nhân, nếu cần thiết Bảo cũng sẽ không ngần ngại đi tư vấn bác sĩ tâm lý!

Bảo hơi mê man, tinh thần đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa hoang tưởng về các loại bảo bối... sau đó nó nhớ đến tin tức 9 ly và chiếc đầu lâu vàng...

- Cái này vui nên em khóc... không sao hết! (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau Trụi là Chaien, nhà nghèo ba mất sớm, mẹ là cô giáo nghèo vất vả vừa nuôi vừa dạy con... sau đó là 2-3 năm đi lính... môi trường q·uân đ·ội rèn luyện rất tốt... tuy nhiên mãi đến khi xuất ngũ bị đời tát cho một cái ngã sấp mặt mới trưởng thành thực sự... đó chính là lúc Đào chia tay theo ý mẹ cha!

Tầm mắt lại lướt qua mớ sách... mớ truyện tranh... ha ha... nhiều kinh khủng nhưng bộ đầu tiên và cũng là kinh điển nhất vẫn là Đôrêmon... Bảo mỉm cười, thấy lòng tạm bình yên một chút.

...

* Yến lúc 10 tuổi tóc thắt bím hai chùm lúc lắc, mặt mày đen thui vì giang nắng, cặp mắt vẫn đen lay láy như biết nói, nó không cười mà chu mỏ như biểu hiện bất mãn gì đó, hai gò má phồng lên rất buồn cười, cả người hơi gầy gò trong bộ đồ thun màu hồng, tay cầm nữa ổ bánh mì và cũng giơ cao cao như đưa cho ai đó...

Chương 170 (Xui Có Thưởng). Cao thủ đến

* Chơi xe PKL: đúng... đây là đam mê!

Loạch xoạch...

Cả ngày hôm qua trừ đi happy buổi tối như bình thường thì chỉ có ghé cửa hàng nhỏ Xuka... chỗ đó chắc chắn bình thường... ma cỏ ở đâu ra mà ám!

Kê tướng quân đang tung tăng đào bới ăn uống cho mình và cho vợ con, nó cảm nhận được có kẻ xâm nhập và quác to báo động chủ nhân:

* Chơi hàng: sai CMN chắc luôn rồi!

Ói mãi đến ngao ngán Bảo kéo bạn gái đi khách sạn, nhỏ này đã phê tê tê nhưng tối nay Bảo không hứng thú lăn ga giường... thậm chí còn âm thầm đi về nhà sớm thay vì ở khách sạn đến sáng!

* Yến lúc 5 tuổi tóc cụt ngủn, mặt mày lấm lem tay cầm cái bánh bò nhỏ giơ cao như đưa tặng cho ai đó, nó nở nụ cười hồn nhiên đầy răng sún, cặp mắt đen láy như biết nói, mặc chiếc đầm hoa vàng có cái nơ con bướm trước ngực... hồi đó nó thích cái đầm này nhất, mặc mãi cho đến khi bạc màu rách tơi tả...

Trong thư phòng mở rộng cửa sổ, view là khu vườn xanh mát bên dưới và dòng sông nhỏ tuổi thơ cách không xa, Trụi đặt giá vẽ nhìn ra view nhưng tay thì vẽ cảnh hoàn toàn khác, sau lưng có nhỏ Yến say sưa ngắm nhìn...

Mừng hú vía nhưng phiền não cuộc đời tiếp tục kéo tới: giờ chơi tiếp với hot girl hay từ bỏ?

Thôi rồi rồi... đầu lâu vàng... có khả năng hút hồn đoạt phách... như vậy thì gây ám ảnh tâm lý chỉ là chuyện nhỏ!

Xong đâu đấy tầm 7 giờ sáng tắm rửa thần thanh khí sảng đã có bữa sáng chất lượng như vàng của nhỏ Yến... hình ảnh nó bưng mâm lên làm Trụi sững sờ thảng thốt...

Vậy giờ lựa chọn sao đây?

Cả năm hình ảnh xếp đặt xung quanh gốc khế từ trái qua phải.

Sớm nhất vẫn là Nobita, ba mẹ và trường đời dạy dỗ quá hay... tuy nhiên hầu như đều là gương xấu nên suy nghĩ Trụi đã bị lệch, vĩnh viễn không tin vào gia đình, vào tình yêu ch·ung t·hủy!

Từ bỏ là thượng sách vì dính vào nhỏ này thì trước sau gì cũng bị hốt lên phường vì cái tội cất giữ, mua bán, sử dụng mai thúy... lớ ngớ ở vài năm tù thì tàn đời!

Thở dài thăm thẳm, Bảo từ bỏ việc tự h·ành h·ạ đầu óc... tầm mắt lướt qua bàn học... đống sách vở ôn luyện nhàu nát, thậm chí Bảo có thể đọc ro ro vậy thì học hành gì nữa, Bảo cũng thuộc dạng thông minh chỉ là chả hiểu căng thẳng kiểu gì mà vào phòng thi quan trọng nhất lại đứt kết nối... thua rối tinh rối nùi!

Mua cỏ hút... ghê tởm... ói.

Hic hic... mất tiêu nhỏ bạn, chui ra một cô dâu mới về nhà chồng!

Để đánh dấu sự mất mát này Trụi quyết định vẽ tranh gửi gắm niềm tiếc nuối vô hạn của mình.

Thanh mai trúc mã nhất thập cửu niên hoa

Cảm ơn rối rít bạn tốt hay từ mặt nghỉ chơi???

Chữ như rồng bay phượng múa, đặc biệt hai chữ "hoa mỹ" ở cuối còn lồng ghép dính líu vào nhau...

Hàng ngàn câu hỏi cứ tuôn tràn, Bảo căng đầu tìm lời đáp, vận dụng tất cả trí tuệ...

Chốc lát sau Bảo dời tầm mắt qua kệ sách, nhìn mớ tem quý mà cười hả hê... giờ có tiền nhiều nên đầu tư thêm cho mấy em nó... có thể bắt đầu săn hàng quốc tế được rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)

Bảo đã xác định chắc chắn bản thân không dị ứng mà là bị ám ảnh tâm lý!

Ủa mà tụi nó biết, tụi nó nhìn thì đâu thể nào mình bị ám ảnh tâm lý lãng xẹt như vậy...

Mua kẹo lắc loại khác... cắn chút xíu... vẫn bị ghê tởm... ói.

...

Tác giả: Tiêu Dao Tử

Trang giấy to khổ A1 từ từ hiện ra khung cảnh gốc khế chua, bộ bàn ghế đá quen thuộc... sau đó vài bóng người dần dần hiện ra... là 5 cái bóng nhưng cùng thuộc 1 người:

Wa... cao thủ đến rồi đây!

- Aizzzzzzzzz...

Ôi trời... tất cả đã thay đổi... nhỏ Yến hồn nhiên nhí nhảnh đã biến mất... giờ nó hiền thục đoan trang, tóc búi lên cao cao, váy lụa thướt tha... đặc biệt là không còn cười hô hố, cặp mắt tinh nghịch nữa, nó chuyển qua nụ cười bí ẩn của Mona Lisa, cặp mắt dịu dàng đằm thắm đầy mãn nguyện...

Còn thằng Nobita thì thôi khỏi nói... nó không chơi nhưng rành 6 câu vọng cổ!

Ôi trời ơi... may phước mình dừng chân trước bờ vực...

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 170 (Xui Có Thưởng). Cao thủ đến