Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 172 (Xui Có Thưởng). Tai bay vạ gió
Các chiến sĩ sờ soạng, nâng lên hạ xuống, nhìn muốn lòi tròng vẫn thấy Kim Kê là vàng ròng không giả... vậy sao thằng này nó tỉnh rụi vậy trời?
Ai ngờ tai bay vạ gió thổi đến, vài chiến sĩ áo xanh, áo đen dẫn đám 8 người kê thủ đất Bắc hồi sáng vào để bắt bớ:
- Ha ha ha... sếp có lấy lộn file không?
- Hiện tại rất tiếc là chúng tôi gặp trục trặc kỹ thuật nên không đưa ra được đoạn ghi âm làm bằng chứng nhưng tang chứng cá cược là Kim Kê trị giá 10 tỷ đồng vẫn còn đây... anh giải thích đi... nó là thế nào?
- Ồ... nhân chứng thì khoan bàn vì có thể họ vu khống... xin các sếp cho tui biết vật chứng... riêng clip đá gà giao hữu thì khỏi bàn vì đây là đá công khai.
Yến và Liên Châu hết ăn nổi nhưng Trụi vẫn bình tĩnh ăn cho hết chén cơm, Trụi vừa nhai kỹ vừa nói thật chậm: (đọc tại Qidian-VP.com)
Đoạn ghi âm chỉ dài hơn một phút thì kết thúc, nội dung toàn là tiếng rè như kiểu bị hư...
- Không được nói láo... Kim Kê 99,9 cây vàng ròng trị giá 10 tỷ làm sao để quên? Nếu 1-2 người còn quên nhưng đằng này 8 người... quên thế nào được?
Trụi bình tĩnh ăn uống như thường trước sự nể phục của hai bạn gái, Trụi liếc nhìn đám kê thủ, chúng bối rối né tránh không dám nhìn...
Trụi thao tác nhanh như ảo ảnh lấy một chiếc vòng khác màu vàng chanh ra giơ lên sau đó thả tay ra cho nó rơi xuống bàn đá...
- He he... em đập thử nó xuống bàn đá đi sẽ biết...
- Mời mọi người uống trà... mọi chuyện đâu còn có đó, tui vẫn ngồi đây, không việc gì phải lo.
- Trời... ai rảnh vậy... tụi mầy lại coi đi tao có đánh tráo hay không!
- Anh làm em rối quá... đang định hỏi chuyện quan trọng luôn á!
Đại mỹ nhân giương nanh múa vuốt định nhào vô, Trụi vội giơ tay đầu hàng... hic hic... cô nàng này 25 tuổi, sinh năm 2000, cầm tinh con rồng... giương nanh múa vuốt vừa giống phượng hoàng, đại bàng lại vừa giống nộ long... ghê quá...
"Rè... rè... rẹc... rẹcccc..."
Nó nằm yên trên kệ sát tường nãy giờ bị phe kê thủ và các chiến sĩ săm soi rất kỹ, giờ nó sẽ là sát chiêu kết thúc vụ án, để xem Trụi còn gì chối cải:
Liên Châu bất chấp ánh mắt cười thấy ghét của Trụi, nàng chụp chiếc vòng màu vàng chanh xem xét...
- Ôi trời... trí tưởng tượng của em phong phú quá... hãy xem đây...
- Cái gì... anh b·ị b·ắt mà còn bình chân như vại vậy à?
...
Liên Châu gật gù nghe kỹ, nàng không còn nghi ngờ gì nữa chỉ chằm chằm quan sát kỹ 2 chiếc vòng, thấy có khắc chìm số thứ tự và "Y-Xuka".
Phỉ thúy... phỉ là màu đỏ, thúy là màu xanh.
Bữa cơm nhà nhưng Yến bộc phát nấu mấy món Đài Lon lạ miệng khiến Trụi gật gù khen mãi, vụ này Liên Châu thua, trình độ nấu nướng của nàng dừng lại kiểu vo gạo nấu cơm điện, luộc trứng, nấu mì tôm rất ok!
Theo lý thuyết thuần màu đỏ tươi là quý giá hơn, nhưng chiếc vòng lửa cháy này lại ăn đứt thuần màu đỏ vì tính linh động... chính vì như vậy nên Liên Châu không thể há miệng từ chối.
Bình trà đã gần hết mà các chiến sĩ vẫn loay hoay đổ mồ hôi... cuối cùng đội trưởng phải bỏ qua vật chứng đoạn ghi âm, chuyển qua tang chứng quan trọng nhất trong vụ án: Kim Kê.
- Chiếc vòng siêu đẹp, cầm vào thật sự trơn nhuận như nước chảy nhưng em có một cảm giác kỳ kỳ khác với ngọc thạch bình thường...
Đội trưởng luống cuống tìm lại trong điện thoại, Trụi vẫn cười hì hì, nãy giờ câu giờ là để hoãn binh cho Venus xâm chiếm hết các điện thoại, sao lưu hết file trong các máy, rà soát rồi phá hỏng mọi bằng chứng gây bất lợi cho chủ nhân trên máy mọi người vậy nên giờ có tìm đến sáng cũng chả có... thậm chí Venus còn lần tìm theo các đường gửi đi này nọ để đảm bảo không bỏ sót... chính cống là một siêu h·acker.
Trụi không đợi nàng hỏi mà từ từ giới thiệu đây là loại Kim Ngọc do mình làm ra với nhiều ưu điểm vượt trội... ... ...
Vòng tay Kim Ngọc Trụi đưa ra lần này màu đỏ tươi xen lẫn các vệt vàng sáng mỏng như có ngọn lửa cháy bên trong cực kỳ sinh động, cực kỳ hút hồn.
Trụi cười hì hì cầm tay nàng đập nhẹ nhàng xuống mặt bàn hai cái, Liên Châu bán tín bán nghi nhìn lại: oà... nó vẫn đẹp như mới... lần này nàng yên tâm đập, từ nhẹ đến nặng rồi quan sát: vẫn như mới, không một vết trầy xước dù là nhỏ nhất... nàng lấy luôn kính lúp ra nhìn... vẫn đẹp và hoàn hảo không tỳ vết...
- Ui dào... Kim Kê trên kệ đó đúng không?
"Oà... bọn chúng lúc thua rất tâm phục khẩu phục, bây giờ cũng không có ý hận thù... vậy là đi đầu thú chỉ vì lợi ích... là vì muốn lấy lại Kim Kê? Không thể nào... Kim Kê chắc chắn sẽ bị tịch thu thậm chí kê thần hai bên cũng bị tịch thu... a... thôi ta biết rồi... Kim Kê là chuyện nhỏ, phạt tiền là chuyện nhỏ... Kê tướng quân vài chục triệu đô mới là chuyện lớn... khà khà... chuyến này chơi vui đây!"
- Quên được chứ sếp... nó có phải là vàng đâu... sếp đừng nghe họ nói điêu!
- Chúng tôi có đoạn ghi âm hai bên thỏa thuận cá độ giá trị lên đến 10 tỷ ... căn cứ vào điều luật *** anh có thể phải lãnh án tù từ 3-7 năm, tịch thu tang vật có liên quan và có thể bị phạt thêm lên đến 100 triệu đồng.
- Em cảm ơn anh, chiếc vòng này đẹp quá... nhưng...
Các chiến sĩ giựt mình... ừ nhỉ... đây mới chỉ là lời nói một phía. Kê thủ đất Bắc tức giận la to:
(còn tiếp)
- Chuyện gì?
- Ừ bỏ... em biết trong lòng là được rồi!
Vì Liên Châu có khí chất một hoả phượng hoàng nên Trụi cố tình lựa chiếc vòng tuyệt đẹp này dành riêng cho nàng, hy vọng nó giúp nàng b·ốc c·háy hơn, nhân sinh sẽ rực rỡ hơn.
- Hì hì... vậy mới ngoan...
- Ha ha ha... em có cần sợ như vậy không?
- Ha ha... chuyện b·ị b·ắt thì còn chưa chắc... mấy sếp đâu có bắt quả tang, không thu được tiền cược thì buộc tội là quá sớm!
Liên Châu hoảng sợ giấu tay vào người... nàng là dân kinh doanh châu báu làm sao nỡ đối xử với ngọc quý như vậy...
- ???
Quái lạ... chất lượng thượng thừa, phải nói cũng là phỉ thúy cực phẩm nhưng nó không hề hấn gì, vẫn sáng bóng đẹp như mới...
- Hả... không được!
- Ôi trời... làm sao lai được?
- Nó là do mấy người kia để quên... liên quan gì tui? Họ muốn thì quay lại lấy đi... không thì thôi...
- Anh Trần Văn Trụi... anh đã b·ị b·ắt vì tội tổ chức đá gà ăn tiền.
- Nhưng vụ đính ước bỏ được không?
Lời này mềm như bông nhưng trong bông lại có gai. Người đội trưởng không ngần ngại bật điện thoại có lưu đoạn ghi âm: (đọc tại Qidian-VP.com)
- Ặc... vậy chắc là anh phải đổi tên thành Sung Sướng công tử... cái tên Tiêu Dao Tử hết xài được rồi!
Rột rột... Trụi húp hết chén canh, lấy khăn giấy chùi miệng ra hiệu cho hai nữ dọn dẹp dùm mình và dẫn khách đến ngồi ở bàn trà, rót nước đủng đỉnh mời mọc:
Nàng cầm vào tay cảm thụ quên cả việc cảm ơn... Trụi mỉm cười mãn nguyện không trách mỹ nhân thất thố, tặng quà cho người mà người ta bị hớp hồn như này thì còn hơn trăm lần lời cảm ơn khách sáo.
- Cảm ơn anh, chúng tôi đang thi hành công vụ không tiện kéo dài... anh bị tố cáo đã tổ chức đá gà ăn tiền, chúng tôi có nhân chứng vật chứng đầy đủ anh còn gì để nói không?
- Hừ... anh dụ em tự tay đập vỡ vật đính ước sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
- Không... trừ phi... trừ phi mày đánh tráo! (đọc tại Qidian-VP.com)
Yến sợ hãi rụng rời tay chân, Liên Châu trầm tĩnh hơn quan sát kỹ để tìm đường hóa giải, nàng than thầm trong bụng:
Ngoài việc phá bỏ chứng cứ Venus còn tìm ra nhân vật chủ chốt đứng sau tất cả: một tay t·ội p·hạm quốc tế nhắm đến Kê tướng quân giống như Trụi đã đoán, hắn ta giựt dây đám kê thủ chơi khổ nhục kế tự thú rồi tố cáo Trụi.
- Anh đừng chối cải... bọn người kia đã đầu thú khai hết tất cả rồi!
- Ồ... tui nghe được không... hay phải mời luật sư riêng đến mới được nghe?
- Ha ha ha ha... đây là Kim Kê thứ thiệt, mọi dấu ấn vẫn còn, nhỏ xíu như này đã nặng 3 ký 7... các bác chiến sĩ kiểm tra dùm em xem phải là vàng hay không mà thằng này cứ chối!
- Úi giời ơi... vàng thật... là vàng thật... em xin thề là vàng thật 100%.
- Còn đổi tên nữa hay không?
- !!!
- Em thử đập đi...
Kê thủ vọt tới kiểm tra Kim Kê trong ánh nhìn lom lom của các chiến sĩ... nhưng chỉ vài giây thì kê thủ cười to:
- Khônggg... đừng anh...
- Á... còn khuya... vào tay em là của em, suốt đời suốt kiếp... em coi nó như vật đính ước của Tiêu Dao Tử!
- Không...
Chương 172 (Xui Có Thưởng). Tai bay vạ gió  (đọc tại Qidian-VP.com)
Liên Châu kêu to ngăn cản thảm cảnh ngọc nát đá tan nhưng... không có gì xảy ra, vòng ngọc chỉ nảy lên vài lần, phát ra những tiếng kêu êm tai pha lẫn tiếng ngọc thạch và tiếng kim loại v·a c·hạm...
- Không... không đổi nữa!
Trụi lắc đầu: - Là giả.
Trụi giải thích kế hoạch cho Yến bán vòng, mẹ ruột cũng sẽ bán bên Đài Lon với giá cao... nghe đến đây Liên Châu lập tức biết cơ hội khuếch đại Phượng Gia Kim Hoàn là nằm ở loại ngọc kỳ lạ này... một kế hoạch kinh doanh lặng lẽ được lập ra và hoàn thiện trong đầu nàng nhưng chưa kịp nói thì Yến đã ra kêu hai người vào ăn cơm trưa.
- Mấy sếp... trời đánh còn tránh bữa ăn, mời mấy sếp chờ chút xíu tui ăn hết rồi chúng ta nói chuyện.
- Đây... mời anh nghe cho rõ để không còn chối cải...
- Em không...
Qua vài phút ngắm nhìn mãn nhãn, Liên Châu hạnh phúc ngước nhìn soái ca:
...
- Ha ha... em đúng là con nhà nòi... nó không phải ngọc thạch bình thường đâu... nó lai với kim loại.
"Ông nội nói đúng ghê... mình mới ghé chút xíu thì đã thấy ảnh bị xui xẻo rồi! Hy vọng vận may của mình kéo được ảnh một chút."
- Nhưng em không thể nhận sao?
- Đúng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.