Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 145. Khó xử nhưng không ngăn được

Chương 145. Khó xử nhưng không ngăn được


Giang Bình An sau khi hốt gọn bọn khủng bố, giải cứu được vợ con, hắn lại tiếp tục cố gắng cùng phó thủ tướng U Nu và 6 người máy kỹ sư đi lắp đặt hoàn thành nốt số tòa nhà cao tầng cho Myanmar.

Lúc về đến thủ đô Yangon, Giang Bình An vừa mới đem vợ con và Jessica Alba ra để an ủi không bao lâu, thì phó thủ tướng U Nu lại nhận được một tin báo hết sức kỳ lạ.

Hiện tại khắp cả nước Myanmar, mọi người đang bỏ dở công việc để quỳ xuống hướng về phía thủ đô Yangon để cảm tạ.

Binh lính và cảnh sát có hỏi thăm thì mới biết được mọi người quỳ cảm ơn Giang Bình An thủ tướng đã tài trợ các tòa nhà cao tầng cho mọi người.

Đặc biệt là việc mọi người được vào ở miễn phí, được sử dụng điện nước miễn phí... Nên mọi người tự phát cảm ơn, thậm chí còn tự động làm gì đó miễn phí cho nhau phạm vi rộng khắp toàn quốc.

Giang Bình An ngạc nhiên sửng sốt, hắn lập tức liên hệ với hệ thống vệ tinh nhân tạo của đế quốc Đại Thịnh, truyền tải dữ liệu quay chụp trực tiếp cả nước Myanmar về chiếc ti vi trong đại sảnh.

Thật đáng tiếc ti vi quá nhỏ và quá lạc hậu, xem không rõ. Giang Bình An lại trổ tài thần thông lấy ra một màn hình lớn nhờ kỹ sư người máy lắp đặt lên tường.

Sau 10 phút chuẩn bị, cuối cùng tín hiệu vệ tinh cũng truyền vào được màn hình lớn.

(PS: đây là truyền riêng biệt chỉ một màn hình ti vi nên phức tạp hơn nhiều khi phát sóng đồng loạt phủ cả một vùng)

Ngay lập tức màn hình hiện lên cả trăm khung hình ảnh người dân đang quỳ bái tạ ơn đầy thành tâm thành ý.

Cả sảnh đường tuy vừa nghe báo cáo về tình hình đã có hình dung sẵn trong đầu, nhưng giờ tận mắt chứng kiến cả mười mấy triệu con người, già trẻ, trai gái đều đổ ra chật đường quỳ bái thì quá đỗi chấn động nhân tâm.

Phó thủ tướng U Nu hai mắt rơi lệ như mưa, ông không kìm lòng được nỗi xúc động to lớn này, đây là những người dân cùng dòng máu với ông, ông đã trọn đời phấn đấu để tranh thủ giúp họ có cuộc sống khá hơn.

Nhưng khốn nỗi, từ trước đến giờ, ông lực bất tòng tâm, sinh không gặp thời, khiến mọi nỗ lực của phó thủ tướng U Nu đều như đổ sông đổ biển.

Nay may mắn ông mạo hiểm đánh cược lúc cuối đời và thành công thỉnh được vị thần tiên sống này giúp Myanmar, giúp bằng vàng thật bạc trắng chứ không phải bằng lời lẽ hoa mỹ. Giúp đúng ngay cái điều mà người dân mong muốn nhất: nhà ở an toàn, miễn phí.

Rồi chính vì giúp thật, giúp đúng nên mọi người dân mới cảm ơn tự đáy lòng và quỳ bái cảm tạ.

Phó thủ tướng U Nu hiểu lắm tâm trạng của người dân, và ông khóc vì mừng và tự hào, tất cả những điều tốt đẹp đó đều là thành quả mà ông tự tay tranh thủ được.

Dẫu cho người dân có bái tạ không phải phó thủ tướng U Nu mà là thủ tướng Giang Bình An thì cũng không sao cả, miễn mọi người vui vẻ, sống tốt hơn là ông đã mãn nguyện rồi.

Đứng cạnh bên phó thủ tướng U Nu, Giang Bình An cũng bị chấn động khủng khiếp.

Lúc trước bên Đại Thịnh đế quốc, hắn cũng từng chứng kiến nhiều người cùng một lúc tung hô vang dội ngất trời, nhưng so với cảnh vệ tinh nhân tạo quay chụp được ngay lúc này thì chả là gì, cái quý nhất của nó là ở chỗ mọi người không ai nhìn thấy hắn nhưng lại tự cảm và tự phát quỳ bái tạ ơn.

Thật lòng Giang Bình An chỉ là một người mang tâm lý bình thường, dẫu rằng hiện quyền cao chức trọng nhưng hắn vẫn giữ sơ tâm, không bao giờ coi mình là một kẻ bề trên để mọi người cúng bái sùng kính.

Chuyện hắn hay lợi dụng cửa hàng ảo để thi triển phép thuật giả mạo chỉ là thủ đoạn để chiếm lấy lòng tin, người ta phải tin hắn thì hắn mới giúp được, nếu không mọi lời hắn nói ra chỉ là bốc phét vô căn cứ.

Giang Bình An đứng yên, trong lòng xúc động muôn phần, dù rằng không rơi lệ như phó thủ tướng U Nu nhưng hắn lại thì thầm:

- Gieo nhân gì thì gặt quả nấy... Đây mới là cứu nhân độ thế chăng?

Tần Hoài Như và các cô vợ sau khi hiểu biết mọi chuyện cũng lẳng lặng xúc động nói không nên lời, họ bắt đầu yêu quý con người của Myanmar, yêu quý lòng tri ơn của họ, các nàng tự hào mình là thê tử của một con người hào hiệp, luôn giúp đỡ được rất tốt cho tất cả mọi người xung quanh.

Có câu nói của chồng công vợ, chồng các nàng được mọi người tôn vinh thì các nàng cũng vinh dự muôn phần.

Còn riêng câu nói cửa miệng:

"Cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán"

thì cũng chưa chắc là đúng, quan trọng là cách cứu như thế nào thôi.

Ngay trong lúc này, một nhân vật bị xem nhẹ, không ai chú ý, lại làm ra một hành động đầy bất ngờ:

Mỹ nhân Jessica Alba bỗng dưng đi đến trước mặt của Giang Bình An, bắt chước cách quỳ bái của người dân Myanmar trên màn hình lớn mà quỳ bái lạy tạ Giang Bình An.

Mọi người trong sảnh đường thấy mỹ nữ này hành động kỳ quặc thì mới giật mình sực tỉnh thoát ra khỏi cảm xúc tự bản thân.

Phó thủ tướng U Nu thông minh tuyệt đỉnh, ông nghĩ ngay đến vai trò của mình, dù là phó thủ tướng cao quý nhưng trước tiên vẫn là một người dân Myanmar, vì thế ông cũng bắt chước đi theo sau Jessica alba để quỳ bái.

Phó thủ tướng U Nu vừa quỳ bái, những người Myanmar còn lại trong đại sảnh cũng tham gia nghi thức quỳ bái tạ ơn.

Giang Bình An ái ngại muốn c·h·ế·t, vốn dĩ toàn dân Myanmar ngoài kia tự phát hành động hắn không cản được, nhưng giờ trực tiếp bái lạy trước mặt thì sao hắn chịu nổi.

Giang Bình An nhấp nhổm muốn cản lại mọi người, nhưng Tần Hoài Như đã chụp giữ lại tay của hắn không cho hắn đi cản, nàng lắc đầu và thì thầm:

- Giang lang, đây là một nghi thức mà cả nước Myanmar tự phát làm ra, mọi người thực hạnh phúc khi làm vậy, chàng nên nhận nó để nghi thức thiêng liêng này được diễn ra trọn vẹn, như vậy mới là tốt nhất.

Giang Bình An bình tĩnh lại, dù hắn vẫn thấy quái quái khi có người trực tiếp bái lạy, nhưng ý của Tần Hoài Như là rất đúng, không ai có thể phá vỡ một nghi thức đã lên tới tầm cỡ quốc gia, dù người đó là chính hắn đi nữa.

Thế nhưng dù đứng yên tiếp nhận nghi thức, nhưng trong đầu Giang Bình An lại thắc mắc về cô nàng Jessica Alba:

"Sao kỳ vậy ta! Dân chúng Myanmar tự phát cảm ơn thì ta hiểu được, các quan chức cấp cao và phó thủ tướng U Nu tham gia nghi thức thì ta cũng hiểu!

Nhưng mỹ nhân này lại bon chen quỳ bái làm gì? Nàng đâu phải là người Myanmar, không lẽ có người thân là người Myanmar hoặc là lúc sáng này vừa gia nhập quốc tịch Myanmar mà ta không biết hay sao?"

Suy nghĩ thoáng qua, hắn thấy nghi thức bái tạ đã làm được ba lần liền lật đật chạy đến đỡ phó thủ tướng U Nu đứng lên, đây là huynh đệ đã từng ăn nhậu hát hò rất hợp ý, đâu thể để ông hành lễ với hắn hoài cả buổi giống người dân cả nước được.

Sau đó hắn lại quay qua đỡ cô nàng gây khó hiểu Jessica Alba đứng lên.

Nàng nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên dò hỏi của Giang thủ tướng liền lên tiếng giải thích:

- Giang thủ tướng, ta bái lạy đây là đồng cảm cùng người dân nghèo của Myanmar, ta cảm ơn ngài đã làm tất cả cho họ. Sau đó ta cũng muốn bái lạy ngài để cầu ngài cũng trợ giúp cho Niger, cho người dân nghèo châu Phi như vậy...

Nghe đến đây Giang Bình An thở phào nhẹ nhõm, thì ra chỉ có thế thôi mà làm hắn hết cả hồn. Hắn cố gắng cười to sang sảng để xua đi cái không khí ủy mị trong đại sảnh này:

- Ha ha ha... Ta, Giang Bình An đã hứa thì sẽ làm, ta đâu cần một cô nương yếu đuối, nhỏ bé như nàng phải cầu xin thì mới giúp đỡ mọi người. Nếu làm như vậy thì cả thiên hạ này mọi người sẽ cười chê Giang Bình An này c·h·ế·t mất.

Giờ đã lỡ rồi ta bỏ qua, mai mốt không thể làm như vậy nữa, sẽ làm mất hình tượng anh minh thần võ, lịch sự ga lăng của ta hết, biết chưa?

Quả thật tiếng cười to và câu nói hóm hĩnh chọc cười này đã xua đi phần lớn không khí ủy mị, giúp mọi người trong đại sảnh lấy lại tinh thần để vui vẻ làm việc.

Sau đó mọi người lục tục bày tiệc, nhập tiệc ăn mừng Giang thủ tướng, ăn mừng cả Myanmar...

...

Bên Myanmar đang ăn tiệc mừng giữa trưa, thì phía Washington nước Mỹ, các lãnh đạo đang thao thức giữa khuya, chờ đợi tin tức truyền về của kế hoạch khủng bố b·ắ·t· ·c·ó·c.

Các lãnh đạo dò hỏi trùm CIA:

- Tại sao giờ này không có tin báo? Ta nhớ theo kế hoạch thì phải có kết quả 1-2 giờ trước rồi chứ?

Trùm tình báo lắc đầu ngao ngán:

- Bặt vô âm tín. Chúng ta đã mất liên lạc với họ và họ cũng không liên lạc với chúng ta.

- Vậy giờ phải làm sao đây? Chỉ còn vài tiếng nữa là trời sáng, đến lúc đó phải bị mất California rồi...

Chương 145. Khó xử nhưng không ngăn được