Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 197 (Xui Có Thưởng). Máu les chảy rần rần

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197 (Xui Có Thưởng). Máu les chảy rần rần


- Ừ.

- ???

- Sếp lớn nào? Không phải là hiệu trưởng sao?

- Vẫn qua bên đó chăm sóc hoa hồng, cà chua và học bài, cả ngày sáng giờ con chưa học được gì, ngày mai phải bù lại mới được!

- Rồi con có nhắm mắt không?

- Nhưng ba hồi xưa có háo sắc không?

- Dạ có... không nhắm con cười nữa thì sao!

Trái đất thật tròn, vốn dĩ chỉ có duyên gặp 1 lần, ngờ đâu thế sự xoay vần cuối cùng Thúy Vân cũng được Hằng giới thiệu vào trường học 1000₫ của Trụi.

Tại trường học đang thi công rộn ràng, Hằng đón Vân, dẫn vào gặp Diễm để phỏng vấn, Hằng phải bỏ nhỏ trước từ bên ngoài: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Hả... mày có lộn không? Ở chỗ cũ tao chưa được ký hợp đồng chính thức nữa là, lương có 7 củ thôi!

- Ôi mẹ ơi...

Vân gật gù rồi bước vào phòng hiệu trưởng, phòng này được ưu tiên làm trước nên hiện tại đã sạch đẹp, máy lạnh chạy vù vù mát rượi, cách âm cực tốt, phía sau có luôn giường xịn để ngã lưng, tiêu chuẩn quá cao!

Mẹ đấm ngực dậm chân thình thịch... con với cái, nuôi con gái như làm hủ mắm thiệt mà... chuyến này chắc c·hết!

Rầm... rầm...

- Chỉ có điều tướng nó háo sắc lắm!

...

- Rồi sao nữa út?

Ba Nguyệt vẫn nằm dưỡng thương không hay biết chuyện gì, mẹ và chị gái lại hồi hộp cực kỳ, chờ Nguyệt về lập tức hỏi thăm tới tấp.

Trời ơi... không ngờ ngon kinh khủng...

Chị hai run run vì phấn khích chứ không vì lo lắng:

Câu đầu tiên: - Nó có làm gì con không?

- Không... là anh chạy xe ôm.

- Dạ không, chỉ ôm ngủ, sau đó đi chợ về nấu cơm ăn vậy thôi!

- Không... là trường 1000₫.

- Dạ... chỗ đó đang thiết kế nội thất, lắp đặt thiết bị dụng cụ nhiều lắm, phải có người giá·m s·át, sổ sách giấy tờ cũng nhiều nên cần kế toán chuyên nghiệp!

- Không, hiệu trưởng cũng lãnh lương, tới 100 triệu/tháng.

Mẹ lại lên ruột run rẩy hỏi:

- Hừ... tao nhắc là chuyện quan trọng á vì thực ra tuổi chỉ đã ngoài 40... mày đừng lơ là rồi có lúc quên mà xưng hô là chị người ta... xấu hổ độn thổ luôn á!

- Rồi sao út... nó có làm thật không?

- Thiệt 100%... chuyện quan trọng tao không đùa... mức lương thì mày xin cao đi.

(còn tiếp) (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nó là cậu ấm cái chắc rồi, gia đình đàng hoàng giàu có... thương nhỏ út cũng chắc, chỉ có điều...

- Thì ảnh hôn chứ sao, lấy mất tiêu nụ hôn đầu của em... công nhận phê thiệt, nhất là cái mỏ nhọn, nó quá lợi hại, làm em không thở nổi, t·ê l·iệt luôn cả mấy phút...

- Rồi em đá ảnh ra vì em chỉ cho hôn để đáp trả lời tỏ tình mà thôi! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Nhưng lúc chuẩn bị thì con mắc cười vì cái mỏ nhọn của ảnh nên không làm được!

- Chút nữa mày gặp chị Diễm hiệu trưởng thì nhớ kêu bằng chị dù người ta xinh đẹp và chỉ như 18 tuổi nghe chưa?

- Ừ!

- Duyên tới lúc nào sao mà tính được hả mẹ... quan trọng là đối phương như thế nào mà thôi. Mẹ thấy thằng Bảo ra sao?

Đôi trẻ này trình độ nấu nướng khá... bất ổn tuy nhiên Nguyệt có thể lo tròn về nồi cơm điện, rau luộc, trứng luộc, thịt luộc, pha nước chấm... Bảo thì quen làm hải sản nướng nhậu nên làm tôm nướng, mực nướng, đậu bắp cà tím nướng...

- Sao lại không được... không lẽ nó dùng sức mạnh?

- Ui da... mẹ ký đau quá con ngu luôn rồi sao?

- Hả... giỡn hoài mậy... lúc đó ảnh không có tiền mà?

Ba Nguyệt chưa biết gì, vẫn tưởng hai đứa đi học thêm ôn bài... mẹ và chị hai đứng ngoài cổng nhìn nhau thì thầm to nhỏ:

- Ừ... lọt vô hũ nếp lớn như nhà kho luôn... sếp này tao nói rồi, là người quen mày gặp rồi.

Khuôn mặt bà héo hon như rau bán ế giữa chợ chiều nắng gió... vậy là đường sống duy nhất của gia đình cũng sắp đứt đoạn... mọi chuyện đến quá dồn dập... phải làm sao đây... phải làm sao đây?

Nhưng cả hai đâu biết là quá ngon vì... quá đói!

- Thì hết phim chứ sao!

- Rồi sao?

- Chòi oi... khó tin quá... để chút tao gặp ảnh coi mày có xạo không!

Đúng 9 giờ rưỡi tối Bảo chở Nguyệt giao về nhà vẫn vẹn nguyên hoàn bích dẫu rằng đánh mất n lần first kiss và bị lau dầu ăn bớt nhiều chỗ!

- Thì ảnh táy máy tay chân tùm lum từ trên xuống dưới... (đọc tại Qidian-VP.com)

Chị hai nuốt nước bọt khan giọng:

- Trời ơi... trường này là quốc tế hả?

- Ủa... chủ nhật mà cũng làm hả?

Mẹ và chị hai té xỉu, thôi rồi, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu!

- Ha ha... ráng chờ đi, ảnh ít ghé đây lắm, mọi chuyện đều giao cho chị Diễm nên chỉ mới thực sự là sếp ở đây!

- Cao bao nhiêu?

- Hic hic... sao nghe giống như chuột sa hũ nếp quá!

Chị hai linh cảm câu chuyện vẫn còn nên tiếp tục khàn giọng hỏi:

Cốc... cốc...

- Trời ơi là trời... sao mẹ kêu con ráng giữ mà?

- Chuyện đó chịu thôi mẹ ơi, chờ một thời gian mới biết!

- Rồi có làm gì nữa không... ý mẹ là cái chuyện kia đó.

- Ừ... tao nói rồi đó, hiệu trưởng trẻ và đẹp kinh khủng, nhớ chuẩn bị tâm lý đừng sốc!

Kiểu này mở nhà hàng chắc hốt bạc quá...

- ???

- Hi hi... con chỉ nói còn mẹ chửi ba con luôn đó!

- Xì... cha nào mà không háo sắc... con cá là ba hồi trước cũng háo sắc thôi, nếu không háo sắc thì chỉ có gay hoặc muốn đi tu mà thôi!

Nhiêu đó cũng đủ cho hai người trải nghiệm không khí "sống thử" nó ngô nghê, vụng về, là lạ như thế nào.

- Mồ tổ cha mày... có hun không mà làm mẹ đứng tim nãy giờ!

- Thôi c·hết rồi con ơi là con!

- Ặc... cái đó là mẹ chửi con thôi đừng tào lao.

Chị hai thì thở dài tiếc nuối không nghe được chuyện quan trọng, tội nghiệp cho cô nàng này chưa có được mảnh tình vắt vai vì chưa gặp ai như ý!

Xe tuy nhỏ nhưng vẫn oằn nặng làm dáng người nhỏ nhắn của bà càng thêm vất vả, may mà đường xá ngon lành, bánh xe trơn tru... nhưng ra đến gốc cây quen thuộc, dựng xe dưới bóng mát bắt đầu buổi bán rong mưu sinh nhỏ bé chẳng bao lâu thì đã có đội tuần tra đến nhắc nhở đừng lấn chiếm vỉa hè...

Bà ứa nước mắt nhìn về phương xa, nơi mà con gái lớn đang phỏng vấn... giờ nó là niềm hy vọng duy nhất...

- Đó thấy chưa... ai cũng vậy hết mẹ lo làm gì!

- Cái bữa sửa xe cãi lộn ở chân cầu Bình Triêu hả?

- Dạ, con thích học lắm, giờ có anh Bảo kèm, con còn khoái học hơn nữa!

Sáng chủ nhật hôm sau, đúng hẹn lại lên đúng 7 giờ Bảo xuất hiện ở nhà Nguyệt, vào trong lễ phép chào hỏi cả nhà rồi chở Nguyệt đi.

Phù... mẹ thở phào nhẹ nhõm!

...

Thiên phú nấu ăn của mình cao dữ vậy ta...

- Thôi con cũng đi đây, hôm qua bạn con nó hỏi người ta rồi, người ta gật đầu kêu con hôm nay tới chỗ trường để gặp mặt phỏng vấn.

- Mẹ à... trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng... mẹ cứ nói con ế giờ út nó có bạn trai mẹ lại lo làm gì!

- Rồi sao nữa út?

- Trời ơi... thiệt không đó ní?

- Sau đó thì sao?

- Dạ không... tự con đè lên người ảnh để làm mà thôi!

- Yên tâm... sếp lớn ở đây sộp lắm!

- Thằng cha mày... dám nói ba mày như vậy hả?

- Aizzz... con út nó như vầy không biết là tốt hay xấu nữa!

- Bởi vậy tao mới nói sếp lớn sộp lắm.... bỏ tiền túi làm tất cả, trả lương giáo viên và nhân viên cao, các lao công cũng được 10 triệu/tháng nên tao với mày 25 triệu là hợp lý không sao đâu!

- Rồi ngày mai chủ nhật con tính sao hả út?

- Ừ giỏi, nhớ giữ mình và nhớ học cho giỏi nghen con! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Hơi sớm...

- Tao là 25 triệu/tháng, mày cũng xin vậy đi!

- Ừm... tao hiểu rồi, tiền là của anh kia nhưng mọi thứ đều do chị hiệu trưởng!

- Mệt mỏi cả ngày nên hôn xong em và ảnh ôm nhau ngủ trên nệm mới mua.

- Trước khác nay khác... bây giờ đẹp trai má nhìn không ra luôn... giàu thì thôi rồi... hôm bữa tao kể vụ anh tao bị hốt đi chăn vịt trả nợ chính là anh ấy giúp tao đó, ảnh lì xì tụi đầu gấu 50 triệu, nguyên cọc tiền mới luôn!

- Xời ơi... cái đó là phép lịch sự, mày khỏi nói tao cũng biết!

- Mới chửi á... "thằng cha mày"...

Gian bếp tràn ngập tiếng cười, chọc ghẹo tay nghề lẫn nhau... sau đó dọn đồ ăn lên rồi tự suýt xoa khen mình và khen đối phương...

- Ờ thì... có.

- Dạ có chứ... ảnh thèm dữ lắm luôn mà!

Nguyệt đỏ mặt gật đầu, mẹ và chị hai té xỉu. Mẹ gào lên nho nhỏ vì sợ ba biết:

- Vậy con đi đi... nhớ thắp nhang vái ông địa phù hộ mọi chuyện suôn sẻ.

- Dạ không... ảnh tức giận vì con cười nên xoay người đè con xuống bắt con nhắm mắt giống lúc con bắt ảnh nhắm mắt...

Chương 197 (Xui Có Thưởng). Máu les chảy rần rần

- Hả... vậy là cuối cùng không làm?

Chiều thứ Bảy 22/2 là buổi chiều đầu tiên của Bảo và Nguyệt cùng nấu bữa cơm đầu tiên trong nhà mới.

- Rồi sao nữa út?

- Ê... mẹ chửi hồi nào?

- Giống như bán mì gói 1000₫ á, y như miễn phí nhưng không miễn phí.

Bữa ăn chuẩn bị từ lúc 4 giờ chiều đi chợ... mãi đến gần 8 giờ tối mới có cơm ăn, cả hai đói quắt bụng nên ăn gì mà chả ngon, huống chi ăn cơm do chính mình và người yêu nấu... đây được xem là bữa ăn ngon nhất đời của cả hai, sau này chắc phải kể mãi cho con cháu nghe quá!

Đã chuẩn bị sẵn tâm lý thế nhưng khi nhìn thấy nhan sắc 8,8 điểm của hiệu trưởng thì Vân vẫn choáng ngợp... chòi oi... người gì mà vừa trẻ đẹp vừa sang trọng quý phái, bộ váy hiệu trên người phải vài trăm triệu, nước hoa chính hãng nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào quyến rũ c·hết người, dù Vân là nữ nhưng vẫn phải tim đập thình thịch, máu l·es trong người nó chảy rần rần... má ơi... kiểu này mà vô đây làm việc được chắc... sướng ết luôn quáaa...

- Con giữ không được!

Hướng mà Vân chạy đi phỏng vấn lại chính là xóm Bến Đò, Hằng bạn của nàng chính là cô giáo dạy Anh văn mà Trụi mời, như vậy Thúy Vân này chính là người đã gặp Trụi lúc thay ruột xe hôm va phải Sáng Thế thần.

- Là người khách đầu bạc?

- Aizzz... lo là lo vừa háo sắc vừa có nhiều tiền kìa... nay em này mai em khác mới c·hết!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 197 (Xui Có Thưởng). Máu les chảy rần rần