Đại Náo Từ 1960
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 229 (Xui Có Thưởng). Cú tát trời giáng
Qua 8/3 bị Nguyệt t·ra t·ấn bằng ớt rồi cùng ăn trái cấm.
- Cái gì vậy em?
- Ê... chơi vậy không vui nha! Bữa chia tay bình thường mà, anh đâu có lỗi với em, anh còn tặng áo, đánh cái thằng vũ phu kia dùm em mà?
...
Về phần Bảo thì vừa ăn gian đối phó ớt cay vừa liếc mắt trông chừng phản ứng của bạn gái như nào... nếu nàng nổi giận đùng đùng Bảo sẽ stop ngay, thành thành thật thật tự t·ra t·ấn mình để thực hiện bằng được đam mê.
- Hu hu... anh Bảo ơi...
...
- Anh tha lỗi, em không biết nên em vô tội!
- Hu hu... em cũng sắp làm ma thiệt rồi... lúc đó em nhát anh trước!
Tài xế phải vay mượn thêm mới đủ trả tiền lấy xe, trong đầu bất tri bất giác nhớ đến câu nói của vị khách sộp:
Sáng ngày hôm sau Bảo đúng giờ đến rước, Nguyệt không còn làm khó dễ nữa nhưng mỗi bữa ăn 8 lát ớt sừng trâu siêu cay Bảo vẫn phải ăn, tuy nhiên công tử của Y Dược thế gia đâu dễ chịu thua.
Quanh đi quẩn lại để che giấu thì cần tập trung vào vài điểm:
- Hu hu... em đi khám... kết quả xét nghiệm bị nhiễm HIV giai đoạn 4 chuyển qua Aids... còn phát hiện u·ng t·hư, nhiễm trùng tùm lum... hèn gì dạo gần đây em thấy mệt trong người và bị bệnh vặt nhiều lắm!
Tài xế không hiểu ý của Trụi, hí hửng chạy đi sau khi chém một nhát thật sâu, giá cước taxi trung bình chỉ có 15 k/km khi chạy xa, từ Cần Giơ đi Vũng Tau là 120 km, hết khoảng 1,8 triệu.
- Hả... em muốn quay lại với anh?
Chửi xong nó lại rầu thúi ruột không biết làm sao tự xử, làm sao khai báo với ba mẹ... nhưng rồi Bảo chợt nhớ một điều quan trọng làm nó nhảy nhổm:
- Cứ 13 là xui, may mà hôm nay thứ 5 chứ nếu thứ 6 chắc c·hết luôn rồi quá!
Ở Vũng Tau Trụi trải qua t·ai n·ạn sinh tử còn ở Sài Gon có một người cũng có kiếp nạn to lớn nhưng cố giấu giếm để vượt qua, người đó chính là Nguyệt.
- Em... em xin lỗi anh!
Bảo cố gắng bình tĩnh một chút, kiến thức trong đầu nó cho biết nó có nhiễm thì chỉ giai đoạn đầu, còn kịp uống thuốc để kéo dài cuộc sống rất lâu nữa.
Bảo dùng hết IQ tìm được diệu kế: cho Nguyệt giả đò bị té trật chân đi cà nhắc.
* Quần áo, tóc tai, cử chỉ.
Bồ hai ba đứa chuyến này hỡi ơi...
Chính vì suy nghĩ như vậy, Nguyệt đã bắt đầu chấp nhận dần đam mê đa thê của bạn trai. Nàng thấy Bảo nói thật về điều này là rất đáng quý, chứng tỏ Bảo thành thật, không muốn lừa gạt thân xác của nàng rồi bỏ chạy...
Kiều My vừa khóc vừa dạ, cô nàng đang khủng hoảng tinh thần, nàng không nghĩ ra được là Bảo cũng bị khủng hoảng, cuộc gọi giữa khuya chấm dứt.
Kiều My còn thương nó nên mới thấy có lỗi.
Bảo lặng nghe những giọt nước mắt muộn màng ở đầu dây bên kia... trên đời không bán thuốc hối hận... nó cũng đang khóc đây... 20 tuổi đời bị nhiễm HIV... từ đây phải uống thuốc đặc trị để kéo dài sự sống, không dám gần gũi ai nữa... tương lai thế là sụp đổ...
Nhưng bản lĩnh của Bảo một lần nữa hiện ra, nó nén lòng để an ủi người xưa:
Bảo c·hết điếng trong lòng, Kiều My bị Aids thì nó cũng bị vì Kiều My không chịu xài bcs bao giờ!
- Không... em đang xấu xí... cái em cần bây giờ là anh tha lỗi cho em!
Nhưng thật may, Nguyệt hờn giận nhưng lại ỡm ờ... he he... vầy là vô mánh!
- C·hết mẹ rồi... Nguyệt... Nguyệt... mấy bữa nay có 2 lần không xài bao... trời ơi... trời ơi... c·hết tui rồi... hu hu... Nguyệt ơi, anh hại em rồi!
- Vậy tự dưng đêm khuya gọi điện xin lỗi làm gì? Nhát ma nhau hả?
- Kiều My... mọi chuyện chưa phải là kết thúc... em phải bình tĩnh, phải ăn ngủ đều độ, phải uống thuốc, có nghe không?
- Hazzz... anh nhiễm HIV mẹ nó rồi sợ gì nữa!
Tuyệt nhất là khách bo chẵn 10 triệu, đúng là đại gia có khác, không thích lẻ số tài khoản luôn.
"... ra về nhớ cẩn thận, dạo này xe cộ rắc rối lắm..."
Chương 229 (Xui Có Thưởng). Cú tát trời giáng
Nhưng không hiểu ở ác gặp ác hơn hay sao ấy, tài xế lái không bao lâu xe bị c·hết máy dọc đường, sửa kiểu gì cũng không chạy, phải gọi xe cứu hộ giữa đêm, tốn cả ngày sửa chữa mà hóa đơn tổng cộng lại hơn 50 triệu!
Nếu thêm tiền cầu đường lặt vặt gì đó chỉ qua 2 triệu thế mà tài xế này hét giá hơn 9 triệu.
- Ôi không... bây giờ em không muốn gặp ai hết, em bây giờ xấu xí mà còn làm lây bệnh nữa.
Như vậy nếu Bảo thực sự có nhiều bản lĩnh như vậy thì Nguyệt cũng có thể cố gắng để trong nhà êm ấm thuận hòa... làm được hai điều đó rồi thì trái ngọt sẽ xuất hiện: các chị em hủ hỉ thân mật đỡ đần cho nhau, con đàn cháu đống, người đông thế mạnh.
- Hu hu... em có nghe nhưng mà...
Bảo nổi da gà:
- Hu hu... cũng tại em không cho anh đeo áo mưa... nếu hồi xưa em cũng bắt mọi người xài áo mưa thì khỏe rồi... hu hu...
- Em muốn quay lại... bây giờ em đã biết anh tốt, biết anh nói đúng nhưng không kịp nữa rồi!
Tuy nhiên trái thần kỳ chỉ làm t·ê l·iệt tế bào thần kinh cảm giác ở đầu lưỡi còn chất cay trong ớt vẫn làm mỏ sưng vù và đau bao tử thấy tía, cần phối hợp thêm thuốc bao tử, thuốc trung hòa vị cay...
Suy nghĩ mãi, tìm nhiều trường hợp đa thê mà tan vỡ rồi đa thê mà hạnh phúc thì Nguyệt rút ra một nhận xét: muốn gia đình vui vẻ thì người vợ cần cố gắng, muốn vợ vui vẻ thì người chồng phải bản lĩnh về kiếm tiền, giường chiếu, công bằng...
Kết quả thành công ngoài mong đợi, tối 9 giờ về đến nhà nàng đi cà nhắc, khuôn mặt đau đớn được Bảo dìu vào tận trong nhà, ba mẹ nàng thấy vậy chỉ lo lắng chân con bị trặc mà không biết hủ mắm đầu giường đã bị người ta trộm ăn!
- Anh Bảo ơi... em xin lỗi... thật tình là em không biết mình bị nhiễm, em không có ý hại anh đâu... cái thằng bồ ngày xưa mới c·hết vì Aids nên em sợ quá đi khám mới phát hiện thôi... anh tin em đi... dẫu sao em cũng sắp c·hết rồi, gạt anh em cũng chả được gì...
(còn tiếp) (đọc tại Qidian-VP.com)
* Nguy hiểm nhất là dáng đi đau đớn khập khiễng.
Mừng cho ai kia đỡ bị ớt cay thương tổn.
Đêm qua Nguyệt cũng thao thức khó ngủ vì suy nghĩ chuyện tam thê tứ th·iếp, nàng tự hỏi mình có chịu nổi cái cảnh chung người yêu, chung chồng được hay không?
Tại nàng quyết định ăn trái cấm nên khi trở về nhà lúc 9 giờ đêm phải cực kỳ cẩn thận tránh lộ ra với ba mẹ.
- Không... không còn kịp nữa rồi!
Giận cho ai kia quỷ kế đa đoan.
Bảo cũng thương Nguyệt nên thấy tội lỗi ngập trời!
Cơm cha áo mẹ công thầy
Vậy là từ chiều đến tối ngoài việc học hành ôn tập thì cả hai nghiên cứu bí kíp tránh lộ chuyện ăn trái cấm.
Đêm 13/3 đó Bảo vui mừng hết lớn, cảm thấy mọi thứ đều hoàn hảo nhưng lúc 11 giờ khuya đang thiu thiu ngủ mơ thấy hậu cung hùng hậu, mỹ thê thành đàn thì điện thoại reo lên một cuộc gọi định mệnh.
- Anh tin em... anh biết em chỉ ham chơi nhưng không xấu tính... giờ quan trọng là em giữ sức khỏe, uống thuốc theo phác đồ của bác sĩ... ngày mai anh sẽ đến thăm em.
9/3: tiếp tục ôn thi giữa kỳ.
Bảo lăn lộn trên giường rên rỉ... đêm nay là cái đêm gì? Bản thân đã thúi hẻo mà hai bạn gái cũ mới gì đều thúi hẻo hết là sao??? (đọc tại Qidian-VP.com)
Bảo nhìn cái ngày 13 mà tức giận chửi lầm bầm:
Bảo vừa ngái ngủ vừa bắt máy, không biết ai ở đầu dây: (đọc tại Qidian-VP.com)
10/3-13/3 thi giữa kỳ mỹ mãn, so sánh đáp án được điểm thi xuất sắc, ba mẹ Nguyệt khen, lần đầu tiên ba Nguyệt gật đầu chấp nhận cho hai đứa quen nhau chính thức...
- Trời giỡn hoài... bữa tối thứ 6 anh mới gặp em, giờ mới một tuần làm sao mà...
Bảo cũng sợ nhạc phụ nhạc mẫu, buổi sáng sớm mới hâm he, đến trưa đã ăn sạch giờ mà lộ ra thì chắc khỏi ló mặt luôn.
Da gà tài xế tham lam này nổi lên lớp lớp, không lẽ là người đó ra tay? (đọc tại Qidian-VP.com)
Combo thúi hẻo làm Bảo sụp đổ, hai mắt nó thao láo vô thần nhìn trần nhà...
Bảo thấm thía ngay tâm trạng hối lỗi khi nãy của Kiều My.
Bảo nổi da gà... cái giọng quen quá nhưng thê lương quá....lại ngay giữa khuya nữa trời... nó nhìn lại người gọi: là Kiều My, hot girl ngày trước.
Nhớ lại ngày 7/3 Bảo hội ngộ hot girl bồ cũ rồi trả lời cho Nguyệt thành thật...
- ???
Nhưng anh ta đã đúng khi đoán khách sộp sẽ không chú ý, lỡ có càu nhàu thì giảm vài triệu vẫn cắn quá sâu.
* Tâm lý: tâm lý yếu bị liếc một cái là chột dạ, có tật giật mình.
- Không nhưng mà gì nữa... cứ nghe lời anh... ngoan đi... mỗi ngày anh sẽ gọi em để hỏi thăm, phải làm theo anh dặn nếu không anh sẽ la đó!
- Alô...
Bảo sưu tầm một số thuốc men gì đó có thể trung hòa, giảm nhẹ hoặc trừ khử độ cay của ớt, đơn giản nhất chính là trái thần kỳ, nó nhỏ bằng đầu ngón tay, khi chín màu đỏ, ăn vào thì đầu lưỡi chỉ cảm thấy ngọt không thấy chua dù ăn chanh hay cay khi ăn ớt.
Nguyệt thấy Bảo chơi chiêu cố gắng vượt qua thử thách 8 bà vợ - 8 lát ớt thì tâm tình rối bời.
Nhưng cuối cùng đọng lại vẫn là cảm giác an tâm, như này không sợ anh mỏ nhọn c·hết sớm vì ớt... sau này cần tìm một dịp để chấm dứt thử thách ăn ớt này.
Tiếp theo đó là chuỗi ngày hạnh phúc của cả hai: học tập - thi cử - lăn ga giường khi có dịp!
- Là sao? Thương... thấy có lỗi nhưng không quay lại?
- Em sắp c·hết... em bị sida giai đoạn cuối... (đọc tại Qidian-VP.com)
- Thì vậy nên em mới thương anh, thấy có lỗi với anh nên mới gọi điện...
Nghi án không có lời giải nhưng từ đó về sau tài xế phải ăn mắm hút dòi nhín tiền trả nợ suốt nửa năm mới hết, sau đó cái tật chặt chém khách thuyên giảm đáng kể!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.