0
"Thôi c·hết rồi, chuyến này lỗ nặng, bị chiếm lấy nụ hôn mất rồi, khổ thân cho ta... Nhưng ta thề không ôm nàng ta... Ah... ah..."
Marilyn Monroe vốn chỉ đùa giỡn, nàng nghĩ Giang chủ tịch chắc chắn sẽ né tránh kịp vì nàng chỉ hôn từ từ, ai dè anh chàng mặc vest trắng đối diện lại ngồi ngơ ngác nhìn nàng.
Marilyn Monroe muốn dừng lại nhưng không hiểu sao nhìn gương mặt đối phương, đặc biệt là trong ánh mắt của đối phương, nàng chỉ thấy sự thưởng thức, kèm theo thật nhiều tiếc nuối mà không hề có một chút gì ham muốn chiếm hữu thân xác của nàng như những người đàn ông khác...
Do đọc hiểu ánh mắt đó, Marilyn Monroe bỗng nhiên thấy thật sự kính phục Giang chủ tịch và đồng thời nàng lại nổi lên tánh háo thắng.
"Ta không tin ngài không động tình với ta..."
Nụ hôn đầy bất ngờ, dù rằng cả hai không hề muốn lại được diễn ra với những nguyên nhân vô cùng kỳ lạ như vậy, cả hai người đều không hiểu mình đang làm gì.
Môi chạm môi, lưỡi quấn lưỡi, trao nhau hơi thở, đôi tay của mỹ nhân không chịu thỏa mãn, nó choàng qua ôm lấy thân thể đang cứng ngắc của đối phương, là toàn thân cứng chứ không phải chỉ có một chỗ cứng...
Cứng người như vậy là do anh chàng Giang Bình An đang gồng mình thực hiện lời hứa không ôm lấy mỹ nhân.
Hắn sợ vô ý ôm rồi, cái tinh thần trách nhiệm quá lớn của hắn sẽ khiến hắn không buông không bỏ người ta được.
Cảm nhận được đôi môi gợi cảm, cảm nhận được hương lưỡi thơm tho, hơi thở ấm nóng, vòng tay nồng nàn cùng với hai hung khí to lớn đè ép trước ngực... Giang Bình An vẫn vừa hưởng thụ say mê vừa tự hỏi nát óc:
"Tại sao, tại sao ta tập luyện thể lực bao lâu nay, lại còn ăn đòn học võ... ấy vậy mà không né tránh được nụ hôn ngọt ngào này được?
Không lẽ cơ thể của ta muốn đón nhận nó? Hay là sự hâm mộ nữ minh tinh Marilyn Monroe siêu gợi cảm ở kiếp trước muốn ta chạm vào nàng, muốn ta cảm nhận quả bom khủng bố này sẽ bùng nổ ra sao ư?
Hay chỉ là đơn giản thương tiếc cho một phận hồng nhan sắp sửa bạc mệnh, hương tiêu ngọc vẫn?"
Thời gian như ngừng trôi ngay tại giây phút này, suy nghĩ rối não của Giang Bình An cũng tạm thời bị cảm xúc tuyệt vời đè ép để hắn đầu nhập hết cảm xúc vào nụ hôn và cái ôm mềm mại của mỹ nữ.
Ngay cả ban đầu mang theo tâm lý trêu chọc và háo thắng là chính, mà giờ đây Marilyn Monroe cũng không còn nhớ gì cả, chỉ đầu nhập vong tình vào nụ hôn và ôm xiết đối phương.
Nhưng khổ nỗi, dường như chỉ có thời gian xung quanh cái ghế dài của hai người nam nữ này là ngưng đọng, còn lại xung quanh bữa tiệc thì thời gian vẫn diễn ra bình thường, các tay phóng viên vẫn nhan nhản xung quanh, và vị trí của Giang Bình An luôn là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, dù rằng ít có ai tự tin tiến đến bắt chuyện với hắn.
Chính vì như vậy nên lập tức s·candal Supper Giang + siêu minh tinh Marilyn Monroe được tất cả mọi người phát hiện.
Những người thích Supper Giang thì khen với nhau:
- Ái chà chà... quả thật là một cặp trai tài gái sắc. Anh hùng xứng mỹ nữ.
- Chứ còn gì nữa, Marilyn Monroe quá chói sáng, khó có ai thật sự xứng đôi với nàng. Còn Giang chủ tịch thì khỏi nói, ông này xứng đáng với danh hiệu Supper Giang...
Nhưng thói đời, lúc nào cũng có kẻ ghét người thương, đặc biệt là mấy lão thích mê thích mệt nhưng chưa chiếm đoạt được thân xác của Marilyn Monroe, mấy tay này tụ lại chửi bới thoải mái:
- Hừ, đúng là rắn chuột một ổ. Giang chủ tịch thì háo sắc, một mình mà nghe đâu đã cưới công khai 5 bà vợ đẹp, có 5-6 đứa con gì đấy, đó là chưa kể bồ bịch lén lút không công khai.
- Đúng vậy, ta dám chắc với tuổi trẻ và sự háo sắc này, Giang chủ tịch ít nhất phải có hơn một chục bà vợ và tình nhân.
- Còn cái con khốn kiếp không biết điều Marilyn Monroe nữa, nó cứ thấy ai giàu sang quyền lực là bám theo như đỉa. Đấy, mọi người thấy không! Mới gặp nhau chưa đầy 5 phút mà chúng đã hôn môi thân mật như thể chốn không người rồi đấy.
- Chứ còn gì nữa, cái con đó nó còn ôm xiết Giang chủ tịch không buông nữa kìa...
Phía các nữ diễn viên, nữ người mẫu thì còn chửi ác liệt lén lút hơn, toàn xài mấy từ thô t·ục t·ĩu, nhưng chủ yếu là vừa chửi Marilyn Monroe vừa nuối tiếc tại sao mình không đến sớm hơn với Supper Giang.
- Cái con kỹ nữ Marilyn đó nó muốn quậy nát cả bữa tiệc này sao?
- Thật là khốn nạn, ở đâu có đàn ông đẹp trai, giàu có, quyền lực là y như rằng con kỹ nữ đó có mặt, câu dẫn.
- Sao Supper Giang chịu nổi cái mùi thối tha của mụ đó nhỉ. Chỉ nhìn cách ăn mặc và cái bộ dạng hồ ly đó là ta muốn buồn nôn rồi.
- Moá... chỉ chậm vài phút là chậm chân.
- Ta cũng vậy, không thể tin là con kỹ nữ tóc vàng đó lại chạy nhanh như vậy được!
- Nên cho con đó đi thi Olympic, chắc chắn Mỹ quốc sẽ có thêm một huy chương vàng về môn mang giày cao gót chạy 100m.
- Ha ha ha... nên tổ chức thi thêm môn quyến rũ đàn ông nữa, nó xứng đáng chiếm thêm một huy chương vàng cho môn đó.
- Ý kiến rất tuyệt nhưng mọi người quên một điều rồi.
- Hả, điều gì?
- Cái con hồ ly tinh đó có chiếm huy chương vàng thì cũng là của California và của Liên Minh Thịnh Vượng chứ có phải của Mỹ đâu!
- Chính xác... Nào... cạn ly vì California, vì Liên Minh Thịnh Vượng, vì thiên đường không thuế của tất cả chúng ta!
- Cạn ly thôi... cạn xong rồi chúng ta chửi cái con kỹ nữ tóc vàng đó tiếp, chửi nó sướng miệng thiệt, ha ha ha...
...
Sau năm phút hôn nhau nồng nàn thắm thiết, Giang Bình An vẫn giữ được lời hứa không ôm mỹ nữ, nhưng bộ đồ vest trắng của hắn xem như muốn hỏng rồi, nó bị mỹ nữ làm cho nhăn nheo xộc xệch.
Marilyn Monroe tạm thời buông tha Giang chủ tịch để lấy hơi thở hổn hển, nàng hôn kích thích quá xém chút hụt hơi ngất xỉu, nhìn sang đối phương, nàng thấy người ta vẫn như thường không chút hụt hơi thì khen ngợi nhiệt tình:
- Giang chủ tịch, miệng của ngài thật sự ngọt ngào. Ngài cũng thật quá thần kỳ, hôn ta lâu như vậy mà không bị hụt hơi chút nào.
Giang Bình An cái đầu vẫn còn quay quay sau khi bị mỹ nữ t·ấn c·ông b·ằng môi quá mãnh liệt, nên hắn cũng tạm thời đứng máy, không biết phải trả lời cô nàng bạo gan này ra sao nữa, nhưng suy đi nghĩ lại hắn nghĩ mình là đàn ông, không thể để bị lép vế được, vì vậy hắn cắn răng trả lời thật hùng dũng:
- Mỹ nhân, miệng của nàng cũng ngọt ngào không kém gì ta đâu.
Marilyn Monroe nhìn sơ xung quanh, nàng thấy hai người đang bị toàn trường lén lút theo dõi, đặc biệt là các phóng viên họ đang bấm máy chụp ảnh liên tục, không biết trong vài phút vừa rồi, có bao nhiêu người đã chụp lén bao nhiêu tấm ảnh hôn nhau mùi mẫn giữa hai người nữa.
Nhưng Marilyn Monroe không hề bối rối một chút nào cả, kinh nghiệm trận mạc của nàng quá nhiều, chuyện này chỉ là tiểu trường hợp, hiện tại nàng vừa l·y h·ôn, là thân tự do không bị ràng buộc, còn Giang chủ tịch thì quyền thế ngập trời, ngay cả tổng thống Mỹ mà còn b·ị b·ắt qua Hano lót gạch làm đường, nghe đồn tất cả đều là sự ra tay của anh chàng trẻ tuổi mặc vest trắng đối diện này.
Với vị thế kinh khủng đó, thì s·candal này sẽ không thể nào ảnh hưởng chút gì đến Giang chủ tịch, còn đối với nàng thì s·candal đã là như cơm bữa, riêng s·candal này chỉ có lợi cho nàng chứ không hề có hại, sau này nàng đã được đóng dấu ấn là người quan hệ thân mật với Giang chủ tịch, bất kỳ ai muốn làm luật hoặc gây khó dễ cho nàng thì cũng phải tự động suy xét lại coi mình có mấy cân mấy lượng mà dám động tới nữ nhân của Supper Giang.
Với sự bình tĩnh đó, Marilyn Monroe ung dung lấy ra khăn lụa thản nhiên lau khóe miệng của Giang Bình An, xóa đi những vệt son môi bị môi nàng in dấu, sau đó nàng lại chỉnh sơ y dung của chính mình rồi cười như hoa nở hỏi thăm Giang chủ tịch:
- Giang chủ tịch, ngài có hài lòng về nụ hôn vừa rồi của chúng ta không?
Giang Bình An thật thích thú tính cách hào phóng tự nhiên của Marilyn Monroe, hắn bỗng nhiên nghĩ đến những cô nàng cao bồi cưỡi ngựa băng băng đầy hào phóng tự nhiên... Hắn nghĩ Marilyn Monroe nếu mặc đồ cao bồi, leo lên lưng ngựa, tay cầm roi lao đi vun v·út thì chắc sẽ là một cảnh đẹp ý vui rất tuyệt vời.
- Marilyn Monroe tiểu thư, ta thấy rất hài lòng, rất tuyệt vời. Thật cảm ơn nàng đã cho ta những giây phút tuyệt vời như vậy!
Marilyn Monroe cười lên khanh khách:
- Ha ha ha... Vậy ngài nghĩ xem, nụ hôn vừa rồi có đáng để đổi lấy một yêu cầu nhỏ bé của ta không?
Giang Bình An cười khổ trong lòng.
"Trời ơi là trời, tự nhiên chiếm lấy nụ hôn quý giá của ta, ôm muốn hư luôn bộ vest ta rất thích, rồi giờ trở mặt, giở giọng đòi thanh toán chi phí là sao đây? Không lẽ trên thế giới này luôn luôn là kiểu ỷ đẹp có quyền sao hả trời!"
Tuy than thở dữ dội trong lòng, nhưng làm một thằng đàn ông, đâu thể nào nói tiếng "không được" hắn đành bấm bụng cười tươi đáp lời:
- Rất xứng đáng! Giờ thì nàng muốn yêu cầu nhỏ bé gì ta đây hỡi tiểu thư Marilyn Monroe xinh đẹp?