0
Trong bóng đêm mờ mịt ở hoang mạc, Hắc Phi Long bật đèn pha xung quanh xe, lập tức một luồng ánh sáng xanh nở rộ lên giữa hoang mạc, nghe động tĩnh tiếng nói của Giang Bình An, vợ con và Jessica Alba lúc này chưa ngủ, đã bỏ miếng che mắt để đi theo ra ngoài xem sao.
(PS: lúc rời Myanmar, mọi người bị Giang Bình An dụ đeo miếng che mắt, bị thu vào không gian trữ vật, giờ thả ra mọi người vẫn y lúc trước, chưa ngủ)
Tần Hoài Như kinh ngạc hỏi:
- Ủa, sao chàng dừng ở đây, chàng nói là đi California mà, ở đây là đâu?
- Đây là sa mạc Sahara, nơi chúng ta đang đứng thuộc về Niger, còn California ta đã đi rồi nhưng ta sợ mọi người chịu không nổi sự lệch múi giờ nên chỉ qua đó một mình.
- Nhưng chỉ trong tíc tắc thôi mà, sao có chuyện này được?
- Thì cũng như lần trước ta đem mọi người từ Bắc Kinh dọn đi Quảng Đông thôi. Đối với mọi người là chỉ trong tíc tắc, nhưng bên ngoài thời gian đã trôi qua nhiều.
Jessica Alba nghe mà không hiểu gì cả, nàng hỏi ngay mấu chốt của vấn đề:
- Vậy lúc thời gian bên ngoài trôi qua, lúc đó chúng tôi đang ở đâu?
Giang Bình An không biết làm sao trả lời câu này bèn chơi lưu manh:
- Bí mật!
- ???
Lâu Hiểu Nga không thèm quan tâm đến chuyện bí mật của phu quân mình, vì nàng và các chị em luôn biết rằng nếu nói ra được thì phu quân đã nói ra rồi. Lâu Hiểu Nga lại oán than chuyện khác:
- Bình An, chàng xấu quá, bên California đó ta nghe đồn là rất phồn hoa đô hội, đặc biệt là Hollywood, toàn là diễn viên siêu sao, sao chàng không cho chúng ta ra chơi?
Lâu Hiểu Nga vừa trách xong thì mọi người trong nhà cũng thi nhau oán trách, chỉ có Jessica Alba là mỉm cười đứng bên ngoài không tham gia câu chuyện.
- Ta làm vậy là bất đắc dĩ, thứ nhất là thời gian gấp gáp không thể ở California lâu được, nên có cho các nàng ra cũng đâu thể đi chơi kịp. Thứ hai là tình hình á·m s·át b·ắt c·óc quá nhiều, dù nguy hiểm hay không thì cũng rất phiền đúng không?
Nghe nhắc đến á·m s·át và b·ắt c·óc, mọi người mới rùng mình nhớ lại cảnh tượng b·ắt c·óc bên thủ đô Yangon của Myanmar, lúc đó tuy không quá nguy hiểm nhưng thật sự là bị ảnh hưởng tâm tình rất nhiều, hứng thú rã rời.
Tần Hoài Như lo lắng lập tức hỏi thăm:
- Vậy lần này thì sao hả chàng? Ở California chàng có bị á·m s·át nữa không?
- Có chứ sao không! Mười tên sát thủ á·m s·át bằng súng ngắm từ xa, phía dưới sân khấu đón tiếp là mấy tấn thuốc nổ điều khiển từ xa.
- Ôi trời đất ơi! Rồi chàng có bị sao không? Bộ chúng nó bị điên hay sao mà đặt nhiều thuốc nổ như vậy, ta nghĩ rằng phải có rất nhiều người ở xung quanh nữa mà, mọi người không s·ợ c·hết sao?
Giang Bình An phong tao xoay quanh một vòng chứng tỏ mình rất khỏe mạnh rồi giải thích:
- Ta hoàn toàn không sao, giải quyết rất nhanh các sát thủ và mấy tấn thuốc nổ. Còn những người xung quanh thì có rất nhiều nhưng ta nghĩ mọi người chắc là không biết việc đặt bom.
Mới bàn tán trong phút chốc thì phía xa xa đã có một xe bay do các người máy kỹ sư chở tổng thống Hamani Diori đến đây tiếp đón Giang Bình An.
Cả hai gặp nhau tay bắt mặt mừng, giao tiếp vẫn qua phiên dịch, tổng thống Hamani Diori vui mừng cười to:
- Ha ha ha... Cuối cùng ta cũng chờ mong được ngài rồi, Giang thủ tướng.
- Tổng thống thứ lỗi nhé, công việc của ta bận rộn rất nhiều, mãi đến giờ mới đến đây được, để ta giới thiệu với ngài, đây là vợ con của ta mà ngài đã biết, còn đây là tiểu thư Jessica Alba, nàng là người Nam Phi, nguyện ở lại đây để xem quá trình ta trợ giúp cho Niger.
- Rất hân hạnh được làm quen ngài, thưa ngài tổng thống Hamani Diori.
- Ta cũng rất hân hạnh được làm quen tiểu thư Jessica Alba. Ta biết nàng, nàng chính là vị phóng viên đã đánh cược với Giang thủ tướng của chúng ta đúng không?
- Ôi xin ngài đừng chê cười ta.
- Đâu dám chê cười, ta thấy nàng rất can đảm, dám vì Niger, vì quê hương châu Phi của chúng ta mà bỏ cả sự nghiệp phóng viên. Nhưng thú thật, ta không nghĩ rằng nàng sẽ thắng được Giang thủ tướng của chúng ta đâu.
Nghe đến đây mọi người cười phá lên vui vẻ khi nhớ đến vụ cá cược ầm ĩ này. Nhưng tổng thống Hamani Diori cũng cáo già thành tinh, biết dừng lại đúng lúc, không bàn tiếp vụ thua độ phải làm bạn gái linh tinh trước mặt mấy cô vợ của Giang Bình An.
- Tổng thống, giờ ta sẽ tặng vương cung cho Niger ở ngay đây.
- Quá tuyệt vời, ngài biết không Giang thủ tướng, chỉ riêng giá trị của vương cung ngài sắp tặng thôi, thì cũng đã vượt qua xa rất nhiều lần so với quốc khố của Niger rồi.
- Ha ha ha... tổng thống đừng âu sầu, tất cả đều đã qua. Ngài không thấy sao, hiện giờ Niger sắp có vương cung, như vậy không phải của cải của Niger sắp tăng lên mấy chục lần rồi sao?
- Ha ha ha... Giang thủ tướng nói rất đúng, tất cả đều đã qua, ngay lúc ngài vừa đặt chân xuống đây trong nháy mắt thì Niger đã thay đổi, ngày mà nó trở thành trung tâm của châu Phi sẽ không còn xa nữa. Chỉ đáng tiếc là vương cung đặt ở đây, nếu nó được đặt ở thủ đô của Niger thì còn vui nữa.
- Ngài biết đấy, ta sợ ảnh hưởng không tốt đến người dân. Thôi thì cứ đặt ở đây, ai thích thì đến với chúng ta, như vậy qua lâu ngày, nơi này sẽ tạo thêm một trung tâm sầm uất cho Niger, điều này là điều tốt không phải sao?
- Ô dĩ nhiên rồi, Niger tuy có diện tích lớn nhưng quá nghèo quá vắng vẻ, càng nhiều khu vực sầm uất càng tốt.
Hai người nói đến đây thì kỹ sư người máy dẫn Giang Bình An đến mặt bằng đã chuẩn bị sẵn.
Ngay sau đó một vương cung và 30 tòa nhà cao tầng đã được Giang Bình An lấy ra, xếp đúng theo quy hoạch của các kỹ sư, trong đó vương cung Thịnh Vượng làm trung tâm, 30 tòa nhà cao tầng xếp theo hình cánh quạt, xòe ra vươn vào sa mạc Sahara.
Ngay giữa trung tâm của chiếc quạt khổng lồ này là một bồn địa tự nhiên đã được các kỹ sư người máy khảo sát, rất thích hợp để cho nước vào, làm thành hồ nước nhân tạo, từ đó có thể cải tạo cả một khu vực rộng lớn này trở thành ốc đảo phì nhiêu.
Theo dự định ban đầu, Giang Bình An muốn cho các kỹ sư người máy tìm 20 chỗ để hắn lập ra 20 hồ nước nhân tạo, mỗi hồ nước sẽ có sức chứa 1-2 km³ nước ngọt, sau đó sẽ dựa vào các hồ này cải tạo khu vực xung quanh thành ốc đảo, trồng cỏ đậu đuôi chồn phủ xanh sa mạc kết hợp trồng Dù Bạch Kim.
Nhưng kế hoạch có biến, các kỹ sư người máy sau khi khảo sát sa mạc Sahara đã phủ định phương án này vì không khả thi.
Nếu tùy tiện đào cát thành hồ rồi thả nước ngọt vào ở sa mạc Sahara, nước sẽ bị trôi tuột xuống nhanh chóng, không thể giữ lại được, còn nếu xây dựng hồ, hoặc lót bạt, tráng bê tông... thì gây lãng phí của cải, thời gian, sức lực.
Các kỹ sư đề nghị chỉ lập hồ nước ở những vùng trũng, bồn địa tự nhiên, có phía sâu bên dưới là đá, bùn đất... như vậy sẽ giữ được nước không bị trôi mất.
Thực ra từ thời gian rất lâu về trước, sa mạc Sahara cũng là vùng đất trù phú, cây xanh thành rừng, sông ngòi ao hồ rộng khắp tương đương với cả lá phổi xanh rừng mưa Amazon bây giờ.
Trải qua thương hải tang điền, vật đổi sao dời... Sahara bị biến thành hoang mạc như bây giờ, nhưng các ao hồ chứa nước to lớn ngày xưa vẫn còn nguyên vẹn, chỉ là bị khô cạn, cát vàng phủ lên một ít mà thôi, giờ chỉ cần Giang Bình An thả nước ngọt vào thì nó sẽ lại biến trở thành một hồ nước hoàn hảo như xưa, như một phép màu.
Giang Bình An thấy có lý, hắn luôn thích những người có chuyên môn. Còn không có chuyên môn như hắn thì nên nghe theo lời phải của những người đó mới là vương đạo.
Lúc này vương cung Thịnh Vượng và 30 tòa nhà cao tầng sau khi an vị, đã bật đèn lên tỏa sáng rực cả một góc trời.
Nổi bật nhất là vương cung Thịnh Vượng vàng son rực rỡ, sau đó là 30 tòa nhà cao tầng chia ra hình rẽ quạt, Giang Bình An nhìn thấy bồn địa to lớn ở giữa, hắn hỏi thăm chi tiết cụ thể với người máy kỹ sư:
- Bồn địa này có diện tích rộng bao nhiêu? Sức chứa nước ngọt tối đa là bao nhiêu?
- Nó có chiều ngang trung bình là 5 km, chiều dài trung bình là 10 km, tổng diện tích khoảng 50 km², hình dạng bất quy tắc, chiều sâu trung bình có thể giữ nước là 300m. Tổng thể tích trữ nước lý tưởng là 15 km³.
Nghe đến đây, Giang Bình An cười thật to và nói một câu mà xung quanh không ai nghe hiểu gì cả:
- Ha ha ha... đúng là duyên phận. Lúc trước ta mượn 10 km³ nước biển của mẹ trái đất, đã từng hứa hẹn trả lại cả vốn lẫn lời, giờ gặp bồn địa này quả nhiên là nơi thích hợp để trả nợ rồi!