0
Núi cao có núi cao hơn.
Nước biển thì không thể đong bằng đấu.
Gặp gỡ một vị khách ăn mặc tầm thường đâu ai ngờ được lại là một vị hào khách, mở miệng ra là đòi mua 1-2 ngàn lượng vàng ròng, Bành lão đại chỉ biết câm nín mà bái phục sát đất, anh ta hít một hơi thật sâu để lấy lại tỉnh táo rồi nói:
- Hảo, tiểu đệ tài hèn sức mọn, cũng liều mình bồi quân tử phen, cuối tuần sau sẽ cố gắng gom góp đại lượng cá chiên lớn cá chiên nhỏ cho Lý lão huynh thỏa mãn.
Nghe Bành lão đại đã hạ mình tự xưng là tiểu đệ thì Giang Bình An biết đại kế gom vàng của hắn đã bước đầu thành công, vì vậy hắn vội đổ thêm dầu vào lửa:
- Tại hạ cũng biết thời gian gấp gáp làm khó Bành huynh đệ, nên ta sẽ tăng giá thu mua lên 260 đồng một lượng để ủy lạo cho công sức của các huynh đệ đã bỏ ra. Tại hạ chỉ có một yêu cầu: nhanh gọn và càng nhiều càng tốt, 3-4 ngàn lượng cũng ăn luôn.
Bành lão đại tính toán nhanh chóng: thêm 10 đồng một lượng, vậy mỗi 1.000 lượng vàng bán ra sẽ dư thêm 1 vạn đồng tiền, đặc biệt số dư ra này sẽ không nằm trong sổ sách nộp lên trên, quá hấp dẫn.
Điều này làm tính tích cực của Bành lão đại tăng vọt như hoả tiễn, nhưng Bành lão đại chưa kịp nói thêm lời khách sáo nào thì đã nghe giọng của vị hào khách cảnh cáo trước khi chia tay:
- Tiệc vui nào rồi cũng phải tàn. Tại hạ xin phép cáo từ Bành lão đại và các huynh đệ tỷ muội, hẹn ngày tái ngộ. Nhưng tại hạ nói trước, lúc ta ra đi, bất kỳ ai muốn đi theo sau kiếm chác thì tốt nhất sắp xếp sẵn hậu sự vì sẽ không quay về đây được đâu. Mọi người bảo trọng nhé.
Giang Bình An nhẹ nhàng bỏ hộp đựng vàng vào bao tải, quảy nó lên vai rồi cất bước ra ngoài, lên xe đạp, đạp đi từ từ.
Lúc này Bành lão đại mới tỉnh táo lại, anh chàng này nghe đối phương cảnh cáo đầy sát khí thì thầm than:
"Biết ngay đây là mãnh long quá giang mà, thôi thôi... ta chỉ kiếm chút tiền dưỡng gia là đủ rồi."
Bành lão đại quay người nhìn tứ đại hộ pháp và 6 cô gái bên trong phòng thật nghiêm khắc rồi cảnh cáo:
- Đây là mãnh long quá giang, ai khởi tham niệm thì tốt nhất sắp xếp hậu sự đi, người ta đã nói rất rõ rồi đó. Riêng ta chỉ biết khuyên mọi người đừng chọc vào người không chọc nổi. Còn huynh đệ tỷ muội nào vẫn muốn phát đại tài thì xin cứ tự nhiên, ta không cản con đường phát tài của mọi người. Chỉ là đi rồi mà bị biến mất thì đừng trách anh em sao vô tình không báo thù nha! Đây là vì ta biết ta không chọc nổi đối phương... Hừ...
Bành lão đại còn cố ý hừ lạnh một tiếng để cảnh cáo lần cuối, anh ta hy vọng mọi người tỉnh táo trước cái kho vàng đang di động trên chiếc xe đạp cũ kia, nhưng anh ta lại quá biết tính tình đám huynh đệ tỷ muội này, toàn là dân xem trời bằng vung, ông trời đệ nhất ta đệ nhị...
Lão đại phất áo ra đi với bao tiền, chúng tiểu đệ nhìn nhau mắt lóe sáng, nhưng chỉ có hai đại hộ pháp là dám bỏ qua lời khuyên của lão đại, hai người lưng hùm vai gấu này kêu thêm 4 tên đàn em trực tiếp của mình rồi 6 người chạy 6 chiếc xe đạp cũ, trong tay thì có hai khẩu súng săn tự chế cộng thêm 4 con dao bầu bén ngót đuổi theo Giang Bình An.
Còn Giang Bình An thì dường như lại muốn tạo điều kiện cho bọn xấu, hắn đạp xe không nhanh lắm, chỉ nhẫn nha chờ phía sau đuổi theo. Lúc này đây hắn muốn ra tay lập uy, nếu đối phương chỉ cầu tài thì hắn chỉ dạy cho một bài học, còn nếu vừa cầu tài mà lại vừa hại mệnh thì hắn sẽ xử lý cho thật gọn.
Chỉ có như vậy thì thân phận Lý Cường mới đứng vững trong giang hồ ở kinh thành, làm người nghe tên thôi phải sợ mất mật, tạo điều kiện thuận lợi cho những toan tính to lớn hơn trong tương lai.
Quả nhiên chỉ qua 10 phút, 6 người phía sau đã đuổi kịp, Giang Bình An ra vẻ hoảng sợ nên vội chạy xe vụt vào ngõ hẻm vắng để né tránh, hắn đứng yên trong đó chờ cả đám phía sau vào ngõ hẻm, để xem họ sẽ cầu tài hay hại mệnh.
Thấy kho vàng di động Lý Cường quẹo gấp, cả 6 người phía sau sợ vuột mất bảo tàng nên lật đật rướn người đạp xe hết sức để lao vào ngõ hẻm.
Nào ngờ vọt được vào hẻm vắng, 6 người lại thấy đối phương dựng xe, đứng yên chờ bọn hắn, hai đại hộ pháp là hai kẻ cầm đầu, hung tính bắt đầu nổi lên, bọn hắn sợ chờ lâu sinh biến nên vội đồng thanh hạ lệnh:
- Sát...
Cả 4 tên đàn em lập tức vứt xe đạp, cầm dao bầu bén ngót xông lên muốn đoạt mạng của Giang Bình An, trong khi đó hai đại hộ pháp cầm đầu thì lấy súng săn ra lược trận, hai người này không đến bất đắc dĩ sẽ không nổ súng vì sợ gây tiếng động lớn trong khu dân cư rất là phiền phức.
Nào ngờ chờ đợi 6 người là... cửa hàng ảo do Giang Bình An mở ra, hắn thấy đối phương vừa gặp mặt đã ra lệnh hạ sát thì liền biết không thể nói đạo lý gì nữa, khi mà cả đám côn đồ t·ội p·hạm này đã đỏ mắt vì tiền, vì vàng...
Giang Bình An đành hạ sát thủ, hắn cho cửa hàng ảo hút hết và giam cầm bọn chúng trong không gian trữ vật, nơi này có thời gian ngưng đọng, chúng vẫn sống nhưng bị ngưng đọng mãi cho đến lúc thả ra.
Giang Bình An thu về hai khẩu súng săn tự chế, 4 con dao bầu bén ngót, 6 chiếc xe đạp cũ không biển số, không đăng ký, cuối cùng là đống quần áo giày dép nón nãi của 6 tên côn đồ, tiền lẻ thu được hơn 100 đồng, thuốc lá cả chục gói, cộng thêm 2 chiếc đồng hồ Thụy Sỹ cũ...
Hắn cảm thấy cửa hàng ảo hình như là rất thích hợp để làm công tác c·ướp người c·ướp hàng, lột sạch sẽ không chừa lại một món nào cả. Giang Bình An chỉ giữ lại 2 chiếc xe đạp còn khá tốt, sau đó bán hết vật phẩm linh tinh, ấy vậy mà thu được đến 600HP, chủ yếu là nhờ hai chiếc đồng hồ cổ Thụy Sỹ khá có giá trị.
Giờ này xong chuyện, nguy cơ trôi qua hắn đứng yên trong hẻm vắng, cả người run rẩy, khoảnh khắc 6 tên côn đồ lần lượt quẹo vào hẻm, lọt vào bán kính 5m hút vật phẩm giao dịch của cửa hàng ảo rồi rút dao xông lên... Sau đó bị hút đi biến mất, nét mặt của cả bọn vô cùng kinh hoảng trước lúc biến mất, ai cũng chưa kịp thốt lên lời nào nhưng Giang Bình An thấy rất rõ nét van xin tha thứ của 6 người.
Nhưng tên đã lên dây không thể không bắn, nhân từ với địch nhân đang cầm dao xông lên là tự g·iết chính mình, h·ình p·hạt giam cầm trong không gian trữ vật ở một góc riêng đã là cực kỳ nhân từ. Mai mốt khi có dịp sẽ thả bọn chúng ra cải tạo sau.
...
Chạy xe loanh quanh tìm một ngõ hẻm vắng vẻ khác, Giang Bình An trút bỏ hóa trang quay về diện mạo cũ, vậy là nhân vật Lý Cường thần bí xuất hiện, giờ lại thần bí biến mất không để lại chút dấu vết nào.
Giờ này đã là 2-3 giờ chiều, công nhân và học sinh vẫn chưa về nên đường phố vẫn còn vắng vẻ, Giang Bình An lại lấy ra xe đạp của nhà máy phân phối cho hắn để chạy tìm một nhân vật mục tiêu thứ hai trong ngày hôm nay.
Thật nhanh Giang Bình An ghé vào một đường hẻm nhỏ, đường hẻm này khá tồi tàn ít gây sự chú ý, nhưng Giang Bình An biết khi bước vào sân nhà ở cuối hẻm thì mọi chuyện sẽ khác, điều này trong ký ức của vai chính có ghi lại rất rõ.
Cốc... cốc... cốc cốc
Giang Bình An gõ cửa gỗ bốn tiếng, hai dài hai ngắn theo ám hiệu của khách quen, thế là chỉ giây lát đã có một phụ nữ trung niên bước ra mở cổng và ló đầu ra cửa quan sát.
Giang Bình An chủ động chào hỏi:
- Chào Trang tẩu, đệ là Giang Bình An muốn tìm Trang huynh bàn chút chuyện.
- Ồ, Giang đệ đó sao! Toàn là người quen, chú cứ vào nhà rồi nói chuyện, trong nhà có phu quân của ta đang ngồi uống trà đấy. Vào đi chú!
Trang tẩu thật lanh lẹ mở cổng gỗ cũ kỹ ra mà không vang lên một tiếng động nào cả, Giang Bình An dẫn xe đạp vừa qua khỏi cổng thì cổng gỗ đã khép lại ngay lập tức. Trang tẩu thật là chuyên nghiệp trong công tác giữ an ninh bí mật.
Vừa vào sân, đúng như trong trí nhớ, khác hẳn với ngõ hẻm chật hẹp tồi tàn, trong sân nơi này rộng thoáng, hoa thơm chim hót, có cả hồ cá nước chảy róc rách... Trong hoàn cảnh xã hội bất ổn như thế này mà chủ nhân nơi đây vẫn giữ được một góc sân xinh đẹp và yên bình quả nhiên là kỳ công, khó được và đầy bản lĩnh.
Giang Bình An dựng xe đạp, bước vào phòng khách gặp chủ nhân nơi đây liền cung tay chào:
- Giang đệ xin chào Trang huynh, hôm nay gặp mặt phong thái của huynh vẫn nhàn nhã như xưa, thật sự là quá giống cổ nhân thánh hiền.