0
- Ấy... ấy... chủ tịch Hà, ngài đừng quá khen, ta thân là thủ tướng, phải biết được nỗi khổ của dân chúng, phải giải quyết được nỗi lo của dân chúng thì mới xứng đáng với hai chữ thủ tướng...
- Tấm lòng của ngài thật mênh mông! Sáng ngày 8/2, vừa thấy Giang thủ tướng thi triển thần tích giúp người dân cả nước Myanmar.
Lại thoáng chốc sau đã thấy Giang thủ tướng bay ngay qua California.
Ha ha ha... tại nơi ấy, ta và mọi người ở đây lại một lần nữa nhìn thấy một phong thái hoàn toàn khác của ngài:
Supper Giang
Ngài đã xuất hiện rất khéo léo, y như một siêu anh hùng của màn ảnh rộng Hollywood, từ đó dễ dàng chinh phục được người dân thường và cả giới thượng lưu California.
Đặc biệt là giây phút ngài quơ tay chụp hết 10 viên đạn súng ngắm á·m s·át, ta và mọi người tuy chỉ xem chiếu lại cảnh này... nhưng tim vẫn đập thình thịch, phấn khích khôn tả.
Theo quan sát báo cáo lại, người dân ai đang xem cảnh ấy cũng hò reo:
Giang thủ tướng vô địch...
Giang Thần Tiên vô địch...
Tưởng rằng đã hết, nhưng chỉ trong thoáng chốc, mọi người lại thấy trong màn hình cảnh ngài đáp xuống Niger trong bóng đêm hoang mạc.
Rồi Giang thủ tướng lại hiển hiện thần tích: lấy ra một tòa vương cung cùng 30 tòa nhà cao tầng khổng lồ.
Sau đó là một hồ nước mênh mông giữa sa mạc Sahara, cùng một cây sen hoa vàng to khổng lồ chưa ai thấy qua bao giờ... cây sen đó ngạo nghễ tỏa sáng huyễn hoặc, đẹp lung linh trong đêm tối hoang mạc.
Lúc đó ta nói thật với ngài, ngài thật sự đã ngự trị trong trái tim của mọi người dân S quốc rồi đấy.
Việc ngài làm chỉ trong 1-2 ngày ngắn ngủi mà đã bằng vài chục đời người khác không làm được, đáng quý nhất lại hoàn toàn vì muôn vạn dân nghèo, chỉ cho đi chứ chưa nhận lại được gì!
Ai ai trên quốc gia này nhìn thấy những điều trên, cũng đều tự hào rằng vị Giang Thần Tiên đó cũng là thủ tướng của mọi người, của S quốc...
...
Giang Bình An lặng lẽ ngồi nghe chủ tịch Hà phấn khích tâm sự, giữa đêm khuya trong lòng thủ đô, cảnh vật xung quanh dường như đã ngủ say.
Từ ban công nhìn ra xung quanh, cảnh vật chìm trong màn đêm, không hề rực rỡ hoa lệ như 60 năm sau trong kiếp trước của Giang Bình An.
Nghe lời khen thật dài của chủ tịch Hà, Giang Bình An chợt giật mình, nhận ra là mấy bữa nay hắn bận rộn căng thẳng như thế nào, chẳng những việc công phồn đa tất bật, mà cả việc riêng, hai mỹ nữ Marilyn Monroe và Jessica Alba cũng làm hắn rất rối rắm mệt mỏi.
Hắn bỗng thấy mình cần nghỉ ngơi, việc qua S quốc định cư tĩnh dưỡng thật sự là sáng suốt.
Dĩ nhiên, định cư tĩnh dưỡng không có nghĩa là nằm yên chờ c·hết không làm việc gì hoặc suốt ngày ôm vợ tập thể dục trên giường tạo em bé...
Mà trái lại, khi đặt chân về lại S quốc một lần nữa, hàng chục dự án ấp ủ bấy lâu nay để trợ giúp tổ quốc của hắn bay cao, vươn lên thống lĩnh thế giới lại càng hừng hực thiêu đốt.
Giang Bình An sẽ vừa định cư tĩnh dưỡng vừa tự mình tổ chức thực hiện các dự án giúp quê hương.
Hắn muốn tận mắt chứng kiến quê hương lột xác, từ giao long từ từ hóa thành thần long, ngạo thị cửu thiên, gồm thâu thiên hạ... chỉ có như vậy mới thỏa mộng, không uổng công một lần ghé thăm thế giới 1960 này:
Nợ nước thù nhà nghiêng vai gánh
Kiếp này kiếp trước đỉnh nhân sinh.
Giang Bình An đang suy nghĩ muôn vàn, chủ tịch Hà lại cất tiếng hỏi làm hắn sực tỉnh:
- Giang thủ tướng, ngài nhìn ra khung cảnh bên ngoài, thấy lạ lẫm lắm phải không? Nó không bằng khung cảnh hùng vĩ của Đại Thịnh đế quốc phải không?
Giang Bình An hồi thần, hắn suy nghĩ thật kỹ ẩn ý trong câu hỏi của chủ tịch Hà rồi mới trả lời:
- Ha ha ha... chủ tịch, ngài muốn nghe ta nói thật hay là nói dối đây?
- Nói dối trước đi!
- Vậy thì ta nói dối cho ngài nghe nhé: khung cảnh bên ngoài tuy ảm đạm vô quang, không hùng vĩ như bên Đại Thịnh đế quốc nhưng mỗi nơi một vẻ, đều có vẻ đẹp và vẻ quyến rũ rất riêng, không thể nào so sánh hay đánh đồng được!
- Vậy còn nói thật thì sao vậy Giang thủ tướng?
- Lời nói thật thường không hoa mỹ màu mè, nó rất đơn giản, thậm chí ta có thể gói gọn chỉ trong một câu ca dao mà thôi:
Ta đi ta nhớ quê nhà
Nhớ canh rau muống, nhớ cà dầm tương!
Câu ca dao quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi người dân S quốc ai cũng biết, vậy mà giờ đây câu này lại làm chủ tịch Hà xúc động mãnh liệt.
- Giang thủ tướng nói rất đúng, sự thật thường mộc mạc không hoa mỹ. Ngài đã nói "nhớ quê nhà" nhưng vì sao khi thống nhất được miền Nam ngày 1/1/1961, ngài lại không chịu ở lại S quốc mà lại vội vã rời đi ngay như vậy? Mãi đến bây giờ cả tháng rưỡi, thì ngài mới sắp xếp về "quê nhà" đây để định cư...
Giang Bình An trầm ngâm suy nghĩ, không phải hắn không trả lời được câu hỏi vấn vít trong lòng này của chủ tịch Hà mà là hắn phân vân không biết có nên nói ra hay không.
Chủ tịch Hà thấy Giang thủ tướng phân vân ngập ngừng, ông mở lời:
- Ha ha ha... hai ta đã là bạn vong niên, ta biết ngài rất kính phục ta, mà ta lại càng kính phục ngài. Bởi vậy dù bất tiện hay không, thì ngài vẫn cứ nói ra đi, nói ra hết sẽ càng thêm thân mật!
- Chủ tịch Hà, ngài đã nói như vậy thì ta không thể không nói. Vào ngày 1/1/1961, ta ra tay thống nhất miền Nam S quốc, nhưng phải vội vã rời đi là vì... ta không muốn nhìn thấy sự rối ren của đất nước quê hương trong giai đoạn đầu giao tiếp, thống nhất nước nhà.
Vì vậy cho nên lúc ra đi, ta chỉ nói mong mọi người lấy dân làm gốc, ai ở ai đi cũng mặc kệ, tuyệt đối không tham lam tài sản của tư nhân sẽ gây khủng hoảng cho mọi người.
Thậm chí ta còn tặng vàng cho nhà nước trong thời gian đầu không bị khó khăn đến nỗi phải gây ra vài hậu quả đáng tiếc về sau.
Tóm lại, ta đi là vì không nỡ nhìn hoàn cảnh trong nước rối ren. Giờ trải qua một tháng rưỡi, mọi việc đã tạm lắng, chủ tịch Hà và mọi người đã chải vuốt mọi việc ổn thỏa nên ta quay lại để định cư và làm vài việc.
- Khà khà khà...hay cho câu "không nỡ nhìn hoàn cảnh trong nước rối ren". Giờ ta thật sự hiểu rồi. Ngài như một thần long không chịu nổi nước đục, chờ nước trong mới chịu trở về thi thố tài năng.
- Ấy c·hết, chủ tịch Hà đừng quá khen như vậy. Ta chỉ như một du tử đi xa, giờ đến thời cơ, trở về gầy dựng gia đình, giúp đỡ chòm xóm, trợ giúp quê hương xứ sở mà thôi.
Chủ tịch Hà hiểu rất rõ Giang Bình An tính cách không thích người khác quá khoa trương khen ngợi, nên ông chỉ âm thầm tự thán trong lòng:
"Thật lòng không biết Giang thủ tướng nghĩ sao nữa, luôn luôn thi thố thần tích như một vị thần tiên sống, nhưng lại rất sợ người khác khen ngợi trước mặt.
Nhưng Giang thủ tướng đâu có biết, hiện giờ toàn bộ Đại Thịnh đế quốc và S quốc, dân chúng đều đã lập bài vị thờ cúng ngài, dâng hương ngày hai lượt sớm chiều để cầu chúc cho ngài và cầu bình an phát tài cho bản thân mình.
Tuy đây chỉ là hành động tự phát và có phần mê tín dị đoan, nhưng nó quy tụ được dân tâm, phát huy tinh thần uống nước nhớ nguồn rất tốt đẹp."
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài chủ tịch Hà cười ha hả chuyển đổi qua đề tài khác nóng bỏng hơn, ông tò mò hỏi:
- Gầy dựng gia đình thì ta biết, Giang thủ tướng muốn định cư trong Nam. Vậy còn giúp đỡ chòm xóm và trợ giúp quê hương là như thế nào? Không lẽ ngài đã tài trợ hệ thống bệnh viện và hệ thống trường học cho ba miền Nam Trung Bắc chưa đủ sao?
- Ha ha ha... Làm sao mà đủ được, nhiêu đó chỉ là một vài viên gạch, làm sao xây dựng đất nước quê hương của chúng ta trở thành cường quốc thống lĩnh thế giới này được, còn xa xa lắm!
Nghe đến đây, hai mắt của chủ tịch Hà phiếm hồng, cả đời của ông bôn ba nửa thế kỷ, chỉ tâm nguyện một điều: giải phóng dân tộc, giải phóng thống nhất đất nước, cho mọi người thoát khỏi gông cùm xiềng xích, thoát khỏi bọn thực dân đô hộ... nhưng sức người có hạn, chủ tịch Hà cứ nghĩ đời mình phấn đấu đạt được điều đó đã là thành công tột đỉnh...
Thế mà đâu ngờ, ngay tại lúc này, Giang thủ tướng nói muốn đưa quê hương xứ sở lên thành cường quốc thống lĩnh thế giới...
Chủ tịch Hà xúc động khôn kể, ngọn lửa hào hùng thiêu cháy hừng hực trong lòng của ông, ai mà không có hùng tâm tráng chí, ai mà không muốn đất nước của mình trở thành thiên hạ vô địch... dù cho đó là một cụ ông 70-80 tuổi, huống chi giờ thân thể của chủ tịch Hà đã đúng nghĩa trở lại tuổi 40, độ tuổi đỉnh phong nhất trong cuộc đời.
Adrenaline tăng mạnh trong người, chủ tịch Hà thấy máu mình như sôi sục, nhưng lịch duyệt 70 năm khó khăn gian khổ mau chóng làm ông tỉnh táo lại, chủ tịch Hà e dè sợ hãi Giang thủ tướng muốn làm vài điều điên rồ, ông hỏi ngay:
- Giang thủ tướng, ngài muốn giúp nước ta thành cường quốc thống lĩnh thế giới, không lẽ ngài muốn chinh phục tất cả đế quốc khác sao? Không lẽ ngài muốn phát động c·hiến t·ranh thế giới lần thứ ba sao?
Giang Bình An biết chủ tịch Hà rất ghét c·hiến t·ranh, điều này rất giống với hắn, hắn bật cười sảng khoái và nói thẳng thắn:
- Trời ơi, chủ tịch cứ yên tâm. Nếu muốn chinh phục bằng vũ lực thì ta đã chinh phục lâu rồi. Nhưng như ngài đã biết, ta giống với chủ tịch, rất ghét c·hiến t·ranh, rất ghét đô hộ, xâm lược quân sự nước khác. Chính vì vậy nên yêu cầu đầu tiên của Liên Minh Thịnh Vượng là không có nội loạn và ngoại chiến.
Ta nói muốn giúp quê hương thành cường quốc đây là về khoa học kỹ thuật, về văn hóa thể thao, về y tế... Nước ta sẽ thống lĩnh cả thế giới về những mặt này, nhiêu đó thôi theo chủ tịch Hà, nước ta đã đủ để trở thành trung tâm của thế giới này chưa?
Chủ tịch Hà nghe lời như được cởi tấc lòng, ông thích chí vuốt chòm râu đen mượt, cười ha hả.
- Nhiêu đó là quá đủ, quá sướng rồi, ha ha ha... Vậy khi nào Giang thủ tướng vào Nam?
- Hôm nay đã 24 tháng chạp, sắp tết rồi, sáng mai 25 Tết, ta sẽ mang gia đình vào Nam để ăn tân gia đón Tết cho kịp.
Chủ tịch Hà tiếc nuối, thử rủ rê thêm một lần nữa:
- Sao ngài không ở đây? Nơi đây có vương cung, giống hệt như bên Đại Thịnh đế quốc, hoặc nếu ngài muốn vui thú điền viên thì vào ở cạnh nhà sàn của ta, hai ta sớm tối có nhau cùng làm hàng xóm...
Giang Bình An lắc đầu, nhìn ra bầu trời đêm đen tịch mịch mà nói ra một câu thật nhẹ nhưng ý tứ sâu xa thăm thẳm:
- Nơi đó có duyên phận với ta...